Bất Vị Cửu Trùng, Chỉ Vị Lang Quân
1.
Lúc hoa kiệu bị chặn, thân kiệu khẽ lắc một cái.
Phượng quan trên đầu ta va vào đỉnh kiệu, đau đến bầm trán.
“Thanh Liên, có chuyện gì vậy?”
Ta khẽ hỏi nha hoàn hồi môn bên mình.
“Tiểu thư, có một nữ tử chặn kiệu rồi.”
Chớp mắt sau, tiếng khóc nức nở của một nữ nhân vang lên.
Giọng nàng run rẩy:
“Xin chủ mẫu cho thiếp một con đường sống. Để tướng công rước thiếp vào cửa.
Thiếp xin hứa sẽ tuân thủ khuôn phép, tuyệt không tranh đoạt ân sủng với người.
Thiếp… thiếp đã mang thai hai tháng, chỉ cầu cho hài nhi trong bụng một cái danh phận.”
Tim ta co thắt liên hồi.
Nhưng nhớ đến lời bà mối dặn trước khi xuất giá: tân nương trước khi vào cửa không được tự ý bước xuống kiệu, nên ta không dám tùy tiện lộ diện.
Thanh Liên phẫn nộ:
“Không có chứng cứ, ngươi bám riết lấy tiểu thư nhà ta và tân lang làm gì?
Người đâu! Mau kéo ả đi!”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta khẽ vén một góc rèm kiệu.
Người của nhà họ Lâm đến đón dâu, vậy mà không một ai động đậy.
Chỉ e, thân phận ngoại thất của nữ tử kia đã là chuyện rõ như ban ngày.
Nàng ta càng nói càng kích động:
“Trong bụng ta là cốt nhục của Lâm đại nhân, các ngươi ai dám động đến ta?
Nếu dám, ta sẽ đập đầu c.h.ế.c tại đây, để Lâm phủ các ngươi hỷ sự hóa tang sự!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lâm Chiêu Vũ cưỡi ngựa đi đầu đoàn rước dâu. Không lý nào lại không hay biết chuyện kiệu hoa bị chặn.
Thế nhưng hắn vẫn không ra mặt.
Người vây xem mỗi lúc một đông.
Lâm gia có thể không cần thể diện, nhưng ta không thể mất mặt như thế.
Ta tháo khăn voan đỏ, bước xuống kiệu.
Khoảnh khắc thấy ta, nữ tử kia khóc càng dữ, ngã rạp dưới chân ta, ôm lấy cổ chân ta mà kể lể nỗi khổ.
Nàng nói mình tên là Liễu Như Mộng, vốn là thanh quan ở Nhất phường Di Hồng.
Gặp Lâm Chiêu Vũ lần đầu liền động tình, tự biết thân phận thấp hèn, cam lòng làm ngoại thất, chưa từng mơ tưởng danh phận.
Nhưng nay thì khác, nàng mang thai rồi.
Ta khẽ dịch bước, giả vờ đỡ nàng một tay.
“Ngươi muốn danh phận, chẳng nên tìm ta, mà nên đi hỏi người đàn ông của ngươi.”
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, nước mắt trong veo lăn dài trên gương mặt trắng như tuyết, thật khiến người ta động lòng thương.
“Nhưng… nhưng hai nhà Lâm – Thôi khi đính hôn đã có ước định, rằng trước khi con gái Thôi gia mang thai, Lâm gia không được nạp thiếp…”
Ta cười lạnh một tiếng.
Ngay cả chuyện này nàng cũng biết, chứng tỏ màn kịch hôm nay là do Lâm Chiêu Vũ đạo diễn.
Chỉ trong khoảnh khắc, mọi chuyện đều sáng tỏ.
Hai nhà Lâm – Thôi sớm có hôn ước, Lâm Chiêu Vũ là trưởng tử độc đinh, Thôi gia lại có hai cô con gái.
Hắn không chọn trưởng nữ xuất thân chính thất, lại cố tình chọn ta – đứa con thứ.
Ta từng ngây ngốc tưởng rằng, đó là thật lòng.
Không ngờ, cái gọi là kinh hỉ, lại là chờ ta ở nơi này.
Nếu người được gả hôm nay là tỷ tỷ ta, nhất định đã sớm sai người lôi Liễu Như Mộng xuống, đánh cho đến c.h.ế.c.
Lâm Chiêu Vũ nghĩ rằng ta là thứ nữ, không có mẹ ruột che chở, thì có thể mặc ý lăng nhục?
Hắn đã nghĩ sai rồi..
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com