Vừa vào đến nơi, phụ thân đã nắm chặt cổ tay ta, kéo ta ra ngoài.
“Vũ Miên, con thật sự khiến phụ thân quá đỗi thất vọng.
Phụ thân hối hận vì ngày trước không nghe lời đích mẫu của con, ngày thường lại quá nuông chiều, mới khiến con gây nên họa lớn thế này.
Mau theo ta về, quỳ trước từ đường mà nhận tội với liệt tổ liệt tông!”
Ta giằng mạnh khỏi tay phụ thân.
Động tác quá gấp, tua ngọc của trâm cài đầu quất trúng đuôi mắt, đau rát đến nỗi nước mắt trào ra.
“Phụ thân, nữ nhi không làm sai.
Con đã gả cho Tạ tướng quân, còn chưa đến kỳ tam triều hồi môn, giờ quay về là trái với lễ giáo.”
Ta đương nhiên không định theo ông trở về.
Ngay khi đứng trên phố, ta đã nghĩ tới kết cục nếu trở lại Thôi phủ — chỉ có hai con đường.
Một là bị phạt đói, trở thành trò cười trong mắt thiên hạ;
Hai là bị ép thành thân với Lâm Chiêu Vũ, ngày ngày đối diện với kẻ giả nhân giả nghĩa, sống cuộc đời tranh đoạt không lối thoát chốn hậu viện, phí hoài cả kiếp.
Bất luận là con đường nào… đều không phải điều ta mong muốn.
Thấy ta quyết ý không lay chuyển, phụ thân nổi giận, giơ tay định đánh.
Ta cắn chặt môi, nhắm mắt chờ đợi.
Nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng lại không ập tới.
“Nhạc phụ đại nhân, ngày đại hỷ, không nên động thủ.
Huống hồ, đây là Tạ phủ, trên chủ vị còn đang đặt linh vị song thân ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta mở mắt, thấy tay phụ thân dừng lửng giữa không trung.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ông trừng mắt nhìn Tạ Hạc Vũ, giọng cố nén lửa giận:
“Tạ tướng quân, là ta dạy con không nghiêm, mới để xảy ra chuyện hôm nay.
Hai người các ngươi như thế, thật sự trái với lễ nghi.
Ta sẽ đưa nó về…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Tạ Hạc Vũ cắt ngang.
Tay áo đỏ khẽ phất, một kim bài rơi xuống nền đá.
“Vũ Miên đã gả vào Tạ phủ, thì không còn lý do gì để trở về.
Xin nhạc phụ yên tâm, ba thư sáu lễ, ta sẽ bổ sung đầy đủ.
Nhạc phụ nếu bằng lòng, mời ngồi lại, nhận một lạy của chúng ta.
Nếu không bằng lòng… vậy thứ lỗi, ta không tiễn.”
Tạ Hạc Vũ cúi người nhặt lên.
Ta nhận ra, đó chính là kim bài miễn tử do tiên hoàng ban cho Tạ gia.
Chuyện này nào phải thương lượng, rõ ràng là đang răn đe.
Lúc ấy ta mới chợt nhớ ra — vị lang quân ôn nhã ngồi trên xe lăn kia, thuở trước vốn là chiến tướng từng l.i.ế.m m.á.u lưỡi đao, g.i.ế.c người như rạ nơi sa trường.
Phụ thân há miệng rồi lại ngậm lại, chỉ ta một cái, lại chỉ sang Tạ Hạc Vũ, cuối cùng vung tay áo dài, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đi về phía cửa chính.