Bất Vị Cửu Trùng, Chỉ Vị Lang Quân
6.
Tạ Hạc Vũ đưa ta chìa khóa vào tàng thư các của phủ tướng quân.
Y thư trong đó, chẳng hề thua kém những sách quý cha ta cất giữ.
Đào mama – quản gia trong phủ – mỉm cười nói:
“Tàng thư các là nơi lưu lại điển tịch quý giá do ba đời Tạ phủ tích lũy.
Trước kia đến cả việc quét dọn, tướng quân cũng không để người khác chạm vào.
Nay phu nhân được tùy ý ra vào, xem ra tướng quân thật lòng quý trọng người.”
Ta ngượng ngùng vùi đầu vào sách, tim đập thình thịch loạn cả lên.
Trước đây ở nhà, ta luôn phải len lén lẻn vào thư phòng của phụ thân để tự học.
Một khi bị đích mẫu phát hiện, thế nào cũng bị mắng mỏ phạt quỳ.
Đích mẫu nói, phận nữ nhi chỉ cần học Nữ huấn, Nữ giới, Nữ tắc, còn lại học gì cũng uổng công vô ích.
Bà bắt ta quỳ trong từ đường, giơ thước gỗ lên hỏi ta: “Con có biết sai chưa?”
Ta nắm chặt tay, không đáp lời.
Bởi lẽ, trong lòng ta chưa bao giờ cho rằng mình sai.
Tại sao nam nhân được học y, còn nữ nhân thì không?
Rất nhiều nữ tử mắc bệnh kín, nếu vì lễ nghi phân biệt nam nữ mà không dám chữa trị, thì chẳng phải chỉ có thể chờ c.h.ế.c hay sao?
Đích mẫu thấy ta im lặng, liền sai người kéo tay ta ra, cây thước nện xuống lòng bàn tay, bỏng rát đến nhói buốt.
Những ngày như thế cứ lặp đi lặp lại, ta chỉ thấy cuộc sống thật khó chịu đựng.
Cho đến khi Lâm Chiêu Vũ mang hôn thư đến cầu thân.
Lâm gia đời đời làm quan, xuất thân thanh lưu thế gia.
Năm xưa, phụ thân ta từng chữa khỏi chứng bệnh kín cho ông nội hắn.
Hai nhà sớm đã có hôn ước.
Hắn vừa đến liền nói, người hắn muốn cưới chính là ta.
Đó là lần đầu tiên ta được ai đó kiên định lựa chọn như vậy.
Chỉ suýt chút nữa thôi, ta đã bị vỏ bọc giả dối của hắn đánh lừa.
Nghĩ lại những chuyện ấy, khó tránh khỏi cảm thán.
Ta khép y thư lại, nhẹ tay gõ cửa phòng của Tạ Hạc Vũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ sau đêm tân hôn, hắn luôn nghỉ ở Tây sương phòng.
Hắn hạ mắt nhìn ta, cảm xúc nơi ánh mắt bị làn mi dài rủ xuống che khuất quá nửa.
“Đêm nay vẫn cần châm cứu sao?”
Ta khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống kiểm tra chân hắn.
Dạo gần đây ta nghe đám hạ nhân trong phủ kể về chuyện cũ của Tạ Hạc Vũ.
Hắn mười lăm tuổi ra trận, mười bảy tuổi dẫn hai vạn binh đánh bại mười vạn quân địch.
Năm ấy, chính tay hắn c.h.é.m rơi thủ cấp tướng địch, thân khoác chiến giáp, cưỡi ngựa phi về kinh, uy phong lẫm liệt như chiến thần hạ thế.
Ta thực lòng muốn được tận mắt chứng kiến dáng vẻ năm xưa ấy của hắn.
Tạ Hạc Vũ khẽ cười, giọng mang theo ý trêu đùa:
“Có thể giúp Thôi cô nương luyện y thuật, đôi chân phế này xem như cũng có chút giá trị.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn hắn:
“Ta không cho phép chàng nói vậy.
Chàng vì nước vì dân mà bị thương. Chàng không phải kẻ vô dụng.
Ta nhất định sẽ giúp chàng đứng dậy trở lại.”
Ánh mắt chúng ta giao nhau, khoảng cách chỉ chừng gang tấc.
Ta có thể cảm nhận được hơi thở của Tạ Hạc Vũ trở nên nặng nề hơn.
Bất ngờ, hắn giơ tay áo lên, nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi trên trán ta.
Đầu ngón tay mát lạnh lướt qua da ta, như có luồng tê ngứa lan khắp toàn thân.
Mặt ta nóng bừng, tim đập dồn dập.
Ta vội vàng đứng dậy, có lẽ hơi quá đà, đầu choáng váng, chân mềm nhũn, cả người ngã thẳng vào lòng Tạ Hạc Vũ.
Hắn khẽ rên một tiếng, lập tức giữ chặt bả vai ta đang định vùng dậy.
Khuôn mặt tuấn tú từng tấc tiến lại gần, hơi thở ấm nóng phả lên gò má ta.
“Thôi cô nương làm việc quá sức, xem ra ta nên thu lại chìa khóa tàng thư các.”
Ta ngây người nhìn hắn, tim run lên một nhịp:
“Đừng mà.”
Môi hắn kề bên tai ta, giọng trầm khàn như rượu ấm:
“Ta có một thỉnh cầu… không biết Thôi cô nương có đồng ý không?”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com