Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 10: Bán Mala xianggou



Nhưng chuyện dọn nhà đâu phải nói dọn là dọn ngay được. Quan trọng nhất là, bây giờ hầu hết các khu dân cư đều cấm mang bình gas vào. Dù Hệ Thống có cam đoan rằng bình gas của cô nàng an toàn tuyệt đối, không xảy ra bất cứ sự cố nào, thì cũng chẳng ai chịu tin.

Vậy nên, Tôn Miểu thẳng thừng gạch khu dân cư khỏi danh sách. Cô nàng chỉ có thể cân nhắc tới mấy khu nhà tự xây ở vùng ven, kiểu nhà cấp bốn rộng rãi, có sân vườn, như vậy mới tiện cho việc chuẩn bị nguyên liệu.

May mà từ trước cô nàng đã thuê trọ ở một khu "làng trong phố", nằm sát mép ngoại ô. Vì vậy rất nhanh, Tôn Miểu đã tìm được căn nhà ưng ý. Tuy sân trước phải dùng chung với người khác, nhưng diện tích đủ rộng, chỉ có điều tiền thuê cũng từ 600 tệ vọt lên thẳng 1.200 tệ.

Đối với Tôn Miểu thì mức giá này vẫn có thể chấp nhận được, cô nàng nhanh chóng dọn nhà.

Mà cũng chỉ có mình cô nàng tự chuyển đồ thôi, vì lúc xuyên qua đây, đồ đạc mang theo chẳng có bao nhiêu. Quần áo chỉ có vài bộ, quan trọng nhất chính là chiếc xe bán hàng công nghệ cao của cô nàng.

Tôn Miểu thậm chí còn nghi ngờ: 'mình đang xuyên qua theo kiểu "nhập hồn" hay là "toàn thân xuyên qua" nữa?' Sau đó mới biết, thì ra Hệ Thống đã "nặn" cho cô nàng một cái cơ thể mới tinh trong thế giới này, còn chuẩn bị sẵn một thân phận đàng hoàng. Bằng không, xuyên tới đây mà không có giấy tờ thì cũng thành người vô danh.

Cũng giống như kiếp trước, trong lý lịch mới của cô nàng, vẫn là một cô nhi không cha không mẹ.

Hai ngày này, Tôn Miểu bận rộn tới mức không kịp thở. Tới ngày thứ ba, vừa sáng sớm, cô nàng đã lái chiếc xe ba bánh điện của mình, chạy thẳng tới cổng Tây khu dân cư Thúy Đình Nhã Uyển để bày bán.

Ban đầu cô nàng còn tưởng đây chỉ là khu dân cư bình thường thôi, ai dè vừa tới nơi đã sững người: 'Hơ, là khu biệt thự kìa! Ngay cả cổng Tây thôi mà còn hoành tráng hơn cả cổng chính nhà người ta nữa!'

Dù đây chỉ là cổng phụ, nhưng lối ra vào cho xe đã được chia làm hai làn riêng biệt, cổng lớn là loại cửa sắt đúc hoa văn cực kỳ sang trọng. So với mấy cái cổng an ninh bình thường ở các khu dân cư khác, chỗ này đúng là khí thế ngút trời. Ngay cả chỗ ngồi của bảo vệ cũng sang trọng hơn nhiều.

Tôn Miểu tuy không có tiền mua nhà trong khu dân cư xịn, nhưng trước khi xuyên không, cô nàng cũng từng thuê nhà trong khu dân cư bình thường, biết rõ trình độ chênh lệch như thế nào. Vừa nhìn là cô nàng hiểu ngay, khu này chắc chắn thuộc loại cực kỳ cao cấp.

Nhất thời, Tôn Miểu hơi do dự: 'liệu mình có bán nổi Mala xiangguo không đây?'

Không trách Hệ Thống lại yêu cầu chỉ bán 10 phần, thì ra là vì... ít người quá!

Tôn Miểu ngồi sau xe bán hàng, đang nghĩ ngợi, thì bảo vệ khu dân cư đi tới, nhìn cô nàng một cách dò xét. Ban đầu định đuổi cô nàng đi chỗ khác bán, nhưng Tôn Miểu đã chuẩn bị đủ giấy tờ, còn chỉ rõ khu vực này được phép bán hàng. Bảo vệ nghe vậy cũng đành thôi, không làm khó cô nàng nữa.

Bảo vệ khu chung cư nhìn quầy của Tôn Miểu, phát hiện cô nàng bán món Mala xianggou, bèn nói với cô nàng: "Tôi nghĩ cô tìm nhầm chỗ rồi, ở đây cư dân toàn là xe ra vào, chẳng ai xuống xe, huống chi lại là Mala xianggou, tôi đoán việc kinh doanh chắc chắn khó khăn lắm."

"Cũng không sao, thử một chút xem, bán không tốt thì tuần sau không đến nữa."

Tôn Miểu tới nơi lúc 10 giờ sáng, vừa kịp sát giờ cơm trưa. Bảo vệ ca trực cũng đang tính kiếm gì ăn, liếc thấy xe bán hàng của cô nàng lập tức tò mò hỏi tiếp:

"Giá sao vậy cô?"

Tôn Miểu mỉm cười giới thiệu:

"30 tệ một phần, hai món mặn, ba món rau, kèm thêm một phần bún. Rau thì tự chọn nha. Có hai vị: cay và không cay."

"Bao nhiêu?!"

Bảo vệ trố mắt nhìn, rõ là nghe không tin nổi. Tôn Miểu đành kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

Bảo vệ nhìn cô nàng với ánh mắt như đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh:

"Tôi còn tưởng cô không biết đây là khu biệt thự nên mới tới bán. Ai dè cô biết rõ mà vẫn tới... Mà giá này cũng ghê thiệt đó!"

Tôn Miểu chống cằm, suy nghĩ một chút rồi cười nói:

"Giá này cũng bình thường mà, giờ ngoài kia bán Mala cũng cỡ đó thôi à."

Nhưng với cái giá 30 tệ, người bảo vệ cảm thấy không đáng nên quyết định bỏ qua.

Tôn Miểu thở dài, nhìn quanh, không có ai ghé qua:

"Đúng là chẳng dễ dàng gì mà".

Cô nàng ngồi xuống ghế, lôi điện thoại ra chơi.

Khoảng 1 giờ chiều, một cô gái làm việc theo từ phía cửa đi bộ ra. Thấy xe của Tôn Miểu, cô ấy cũng dừng lại một lát, nhìn ngó xung quanh, có vẻ đang băn khoăn. Sau đó, cô gái ấy bước lại gần, nhìn giá rồi cũng lên tiếng hỏi. Tôn Miểu nhắc lại giá cả, và cô gái ấy có vẻ do dự một chút vì giá không phải rẻ. Tuy vậy, sau một hồi cân nhắc, cuối cùng cô ấy cũng quyết định mua.

Vì xe của Tôn Miểu rất sạch sẽ, nhìn qua đã thấy hấp dẫn, khiến cô gái không ngần ngại mà quyết định thử một phần.

Tủ đông của Tôn Miểu được đặt ngay phía trước, chia ra thành nhiều ngăn. Phía trên có khay đựng chén, đũa, muỗng... Các loại rau, thịt không quá phong phú, chỉ bằng một nửa so với các quầy đồ ăn khác, nhưng điều quan trọng là tất cả đều rất tươi, do Tôn Miểu đã tự đi chợ mua từ sáng. Các món thịt đều là tự chế biến, không phải loại đông lạnh đã chết. Tuy đã qua hai ngày, nhưng nhờ công nghệ tuyệt vời của Hệ Thống, độ tươi ngon vẫn được đảm bảo, và hương vị còn ngon hơn nhiều so với những đồ bán sẵn.

Cô gái làm việc theo giờ nhìn sơ qua một chút rồi quyết định chọn rau, rồi cô ấy gọi Tôn Miểu: "Chọn xong rồi, giúp tôi lấy đồ nhé!"

Tôn Miểu vui vẻ đứng dậy, lấy khay nhựa và kẹp, hỏi:

"Bạn muốn lấy món nào?"

"Ừm, hai món mặn, ba món rau, một bún đúng không? Tôi lấy viên bò này, rồi cái này là gì vậy, cá basa hả chị?"

"Đúng rồi, cá basa đó."

Nhận thấy cô gái vẫn hơi lo lắng, Tôn Miểu nhanh chóng giải thích: "Món này tôi tự làm hồi sáng đó, yên tâm đi, không phải mua đồ đông lạnh đâu." Dù vậy cô gái vẫn không hoàn toàn tin tưởng, vì đây chỉ là một xe bán hàng nhỏ, những lời này nghe ra không có sức thuyết phục lắm.

Nhưng cô ấy thật sự rất thích ăn cá basa, thế nên cuối cùng vẫn chọn một phần.

Rau củ thì chọn mấy loại quen thuộc: một phần rau chân vịt(*), nấm kim châm, và tàu hủ ky cắt sợi. Tôn Miểu lần lượt gắp từng phần, rồi hỏi thêm khẩu vị:

"Cô có gì cần dặn trước không? Có món nào cô không ăn được không?"

(*)Rau chân vịt: hay còn được gọi là cải bó xôi, rau bina, thuộc họ dền, có nguồn gốc ở miền Trung và Tây Nam Á. Rau chân vịt là loại rau tốt cho sức khỏe, ngoài ra nó cũng là một vị thuốc. Cái rau bina này là món khoái khẩu của thủy thủ Popeye đó.. Hồi nhỏ tui hay coi cái phim hoạt hình này lắm.

Cô gái làm theo giờ nhẹ giọng đáp, nói cô ấy ăn cay được, còn yêu cầu vị cay nồng, thêm thật nhiều ngò rí. Tôn Miểu gật đầu đồng ý, nhanh nhẹn kê bàn ghế nhỏ ra mời cô ấy ngồi đợi.

Nhưng cô ấy lắc đầu lia lịa:

"Thôi để tôi đứng đây xem chị làm luôn đi, xong tôi tự bưng qua ăn, không cần gói mang đi đâu."

Tôn Miểu nhìn cái ba lô to đùng trên lưng cô ấy, đoán 8/10 là đồ nghề làm việc, cũng gật gù đồng ý. Vác thêm một phần Mala xianggou lỉnh kỉnh thế kia, đúng là cực hình thiệt!

"Được rồi, tôi làm liền, đợi chút nha!"

Tôn Miểu cười đáp.

Cô gái làm theo giờ đứng cạnh quan sát, còn Tôn Miểu thì chẳng hề thấy áp lực gì. Bởi lẽ những thao tác này, cô nàng đã quá quen thuộc rồi.

Để hoàn thiện tay nghề nấu lẩu cay, cô nàng đã miệt mài rèn luyện suốt 6 tháng trời, không nghỉ một ngày. Nếu chỉ vì bị người ta nhìn mà bối rối tay chân, thì thà đi kiếm sợi dây điện treo cổ còn đỡ nhục hơn!

Mỗi món rau, thịt đều có thời gian chần riêng, vì vậy trên xe Tôn Miểu có rất nhiều rổ lưới nhỏ, toàn là hàng xịn do Hệ Thống cung cấp.

Nồi lẩu của cô nàng cũng là loại thiết kế đặc biệt, chứ không phải loại nồi sâu hoắm thông thường, nhìn giống nồi lẩu mini hơn.

Tôn Miểu bỏ các nguyên liệu vào rổ rồi nhúng vào nước sôi, tay kia vẫn bận rộn lấy hộp giấy hình trụ chuẩn bị sẵn, rắc đều các loại gia vị vào đó.

Bởi vì bán lẩu nước nên cô nàng đã thay hết hộp cơm loại thường bằng loại dày hơn, nhìn vừa chắc chắn lại vừa chuyên nghiệp.

Nêm nếm xong, Tôn Miểu mở nắp một trong hai thùng nước lẩu luôn được giữ nóng bên cạnh. Ngay khi nắp vừa nhấc lên, một làn hương cay nồng thơm phức lập tức bốc lên, làm cô gái làm bán thơi gian suýt tí nữa chảy nước miếng ngay tại chỗ.

Trời ơi, thơm muốn xỉu! So với mấy tiệm lẩu nổi tiếng còn thơm hơn mấy phần!

Điều kỳ lạ là, trước khi mở nắp, gần như chẳng ngửi thấy mùi gì cả.

Tôn Miểu dùng vá lớn múc nước lẩu chan vào hộp, vừa chan vừa xoay nhẹ hộp giấy cho gia vị và nước lẩu quyện đều vào nhau. Xong đâu đấy, cô nàng lại đậy thùng nước lại, gác vá về chỗ cũ, rồi quay sang kiểm tra nồi chần.

Từng món lần lượt được vớt ra, đặt ngay ngắn vào hộp, thêm nước lẩu lần hai, cuối cùng rắc thêm hành lá, ngò rí, và chan thêm một muỗng sa tế tự pha đỏ au bắt mắt.

Làm xong tất cả, Tôn Miểu quay sang hỏi cô gái:

"Để tôi đặt lên bàn cho cô nha?"

"Dạ!" Cô gái tươi cười đáp.

Thế là, Tôn Miểu đã bán được phần lẩu đầu tiên! Nhìn cô gái ấy vừa ăn vừa húp lấy húp để, Tôn Miểu cũng không kìm nổi mà phấn khởi cả người.

Ngày hôm sau, đúng hẹn, cô gái làm theo giờ lại tìm đến, lần này đổi món, ăn tiếp. Mùi thơm cay nồng từ nồi lẩu nhỏ của Tôn Miểu tỏa ra bốn phía, hấp dẫn đến mức ngay cả cư dân biệt thự đi ngang cũng phải quay đầu.

Một số người mê đồ cay, lại không quá kén khoản "vỉa hè", bèn tấp xe lại mua một phần nếm thử.

Chẳng bao lâu sau, chuyện có một xe lẩu cực ngon ngoài cổng được truyền vào nhóm cư dân trong khu, thế là quầy lẩu nhỏ của Tôn Miểu lại bắt đầu rộn ràng hẳn lên.

Trong lúc Tôn Miểu đang bận rộn bán lẩu, thì bên kia, Tô Thụy Hi lại buồn bực hết sức.

Kể từ hôm chia tay, cô chưa gặp lại Tôn Miểu lần nào.

Tô Thụy Hi luôn ghi nhớ lời dạy của cha mẹ: "Dù có thích mấy cũng phải tiết chế", dù có mê món gì, ăn ba bữa liên tiếp đã là cực hạn của cô rồi.

Hơn nữa, giờ cô đâu còn phải truyền dịch nữa, không thể lấy cớ trốn việc giữa giờ hay sai thư ký đi mua thức ăn được. Vì vậy, Tô Thụy Hi đành nén lại nỗi thèm thuồng, cố gắng tập trung vào công việc.

Chỉ là, từ sau khi ăn được món cơm chiên trứng tuyệt vời kia, vị giác của cô đã bị chiều hư mất tiêu rồi.

Suốt 4 ngày trời, ăn gì cũng nhạt nhẽo như nhai giấy, cuối cùng cô không chịu đựng nổi nữa.

Tô Thụy Hi tự an ủi:

"Đã 4 ngày không ăn rồi, giờ đi ăn lại chắc cũng đâu có gì quá đáng đâu ha!"

Nghĩ thế, cô yên tâm ra mặt.

Chiều hôm thứ tư, cô cố tình tan làm sớm, lái xe thẳng tới bệnh viện, tìm cho bằng được món cơm chiên trứng.

Tô Thụy Hi tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình tranh thủ về sớm chỉ để ăn cơm chiên trứng đâu! Bằng không với tính cách của cô, 8 giờ tối chưa chắc đã chịu rời khỏi văn phòng ấy chứ.

Thế nhưng, khi đến cổng Nam bệnh viện, trước mắt cô chỉ là mấy cột đèn đường hiu quạnh, chẳng thấy bóng dáng một chiếc xe nào cả.

Bước chân Tô Thụy Hi khựng lại tại chỗ. Lần đầu tiên trong đời, cô tự hỏi:

"Chẳng lẽ mình xuống xe sai tư thế à? Chứ sao cái Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu to tổ bố kia, đi đâu mất tiêu rồi?"