Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 3: Ăn gì bây giờ



Tô Thụy Hi tới bệnh viện vào buổi trưa. Cô tính tranh thủ thời gian truyền dịch rồi buổi chiều quay về công ty làm tiếp.

Thật ra bác sĩ đã khuyên cô nên nhập viện theo dõi, cô cũng đã làm thủ tục rồi, nhưng chẳng ở bệnh viện được bao lâu.

Từ sáng nay, cô đã bắt đầu thèm món cơm chiên trứng đã ăn tối hôm qua. Có điều, đường đi làm và đường tới bệnh viện không thuận tiện, mà chủ quầy hàng đó cũng nói rồi, 8 giờ sáng mới bắt đầu bán.

8 giờ mới mua, xong rồi tới công ty thì trễ là cái chắc. Dù gì Tô Thụy Hi cũng là sếp, với danh hiệu "nữ hoàng chăm chỉ", cô phải luôn làm gương, sao mà đi trễ được chứ.

Sáng sớm, dì giúp việc đã chuẩn bị bánh mì, trứng chiên và sữa cho cô. Nhưng vừa cắn miếng trứng thì Tô Thụy Hi đã cảm thấy không ngon bằng món canh trứng hôm qua, nhiều dầu, lại còn bị khét, vị chẳng đâu vào đâu.

Đến trưa, không thể nhịn nổi nữa, Tô Thụy Hi lái xe đến thẳng đó. Đậu xe xong, cô nhanh chân bước tới. Buổi trưa, đáng lý phải rất đông khách, nhưng trước xe đẩy vẫn không có một ai.

Tô Thụy Hi hơi bất ngờ. Với tay nghề nấu ăn như vậy, ai ăn một lần chắc chắn sẽ quay lại lần hai giống như cô. Nhưng chắc vì chưa nổi tiếng, nên cô không cần phải xếp hàng. Tô Thụy Hi tăng tốc bước đến trước xe đẩy.

"Chủ quán, cho tôi một phần cơm chiên trứng và canh trứng, không cay."

Tôn Miểu đáp lời rồi nói thêm: "Hôm nay không có canh trứng đâu, canh hôm qua được làm từ nguyên liệu còn dư, coi như khuyến mãi thôi."

"Vậy cũng được. Cho tôi một phần cơm chiên, mang về nhé."

Phòng bệnh của Tô Thụy Hi là phòng đơn, cô định tiết kiệm thời gian, mang vào phòng ăn luôn cho tiện. Tôn Miểu gật đầu, nhanh chóng làm xong phần cơm, đóng hộp rồi đưa qua cho cô từ phía sau xe đẩy.

Tô Thụy Hi vừa định quét mã trả tiền thì Tôn Miểu lên tiếng: "Không cần đâu, tối qua cô đưa dư, phần này coi như đã thanh toán rồi."

Nghe vậy, Tô Thụy Hi vẫn quét mã trên bảng gỗ đặt trên xe: "Tay nghề của cô đáng giá mà. Với lại, chỉ hôm qua mới đưa dư thôi, hôm nay tôi trả đúng giá là được."

Tiếng chuông báo "đã nhận 20 tệ" vừa vang lên, Tô Thụy Hi đã xách phần cơm rảo bước rời đi.

Tô Thụy Hi bước nhanh về phòng bệnh của mình, vừa vào tới nơi cô lập tức nhấn chuông gọi y tá để truyền dịch. Trong lúc y tá còn đang chuẩn bị, cô ngồi xuống cái bàn nhỏ trong phòng, mở hộp cơm ra định ăn cho đỡ đói. Vừa mới mức một muỗng cơm, chưa kịp cho vào miệng thì y tá đã đẩy xe thuốc bước vào.

Trên xe đã sắp sẵn thuốc men và ống tiêm.

Thấy Tô Duệ Hi, cô y tá trẻ có chút phàn nàn: "Cô Tô, cô đi mà không nói tiếng nào làm tụi em hết hồn à. May mà còn liên lạc được, chứ không thì y tá trưởng chắc chửi tụi em te tua luôn rồi."

"Biết sao giờ, công việc quan trọng mà..." cô cười khổ.

Cô y tá càu nhàu thêm vài câu rồi cũng không nói gì thêm. Dù sao bác sĩ chủ trị cũng đã nói: "Để cô ấy muốn sao cũng được", mà Tô Thụy Hi cũng ký cam kết tự chịu trách nhiệm rồi, y tá chẳng còn lời nào để nói. Cô ấy nhanh tay gắn kim truyền dịch cho Tô Thụy Hi, chuẩn bị rời đi thì vẫn nhịn không được hỏi một câu:

"Cô Tô, cơm chiên đó cô mua ở đâu vậy? Thơm quá trời luôn."

"Ngay cửa nam bệnh viện đó, có cái xe đẩy nhỏ, chỉ bán cơm chiên thôi. Dễ kiếm lắm."

"Cô Tô nhớ kỹ vậy, chắc là mê đồ ăn chỗ đó lắm phải không?"

Đúng lúc này, tinh thần "kiêu ngạo ngầm" của Tô Thụy Hi lại trỗi dậy. Mặt cô tỉnh bơ, nhưng giọng có hơi lúng túng: "Cũng không đến mức đó đâu... ăn tạm thôi."

Đợi cô y tá đi rồi, Tô Thụy Hi mới bắt đầu ăn. Thật ra, trước khi cho vào miệng, cô vẫn còn hơi nghi ngờ, liệu tối qua thấy ngon có phải vì đói quá không? Lúc đói, ai ăn gì cũng đều thấy ngon hết mà, huống hồ tối qua cô đói tới mức bụng dán vào lưng, đương nhiên sẽ cảm thấy món đó cực kỳ ngon.

Nhưng sau khi ăn một miếng thôi, cô đã biết không phải do đói, mà sự thật là ngon thiệt.

Món cơm chiên trứng này làm cô nhớ tới một nhà hàng cao cấp mà lần trước cô đã từng ăn. Ở đó có một đầu bếp, nghe nói là bậc thầy món Hoài Dương, đã đích thân chế biến món cơm chiên Dương Châu ngay tại bàn. Nguyên liệu tinh tuyển, kỹ thuật đỉnh cao, một phần cơm chiên Dương Châu đó giá tận 1.888 tệ!

Không biết phải mất bao lâu thì cô chủ nhỏ mới có thể bán ra được một phần cơm chiên Dương Châu như thế nữa.

Vậy mà Tô Thụy Hi lại cảm thấy... phần cơm chiên trứng của cô chủ nhỏ ấy, hình như còn ngon hơn cả món Dương Châu cao cấp kia.

Còn trẻ mà tay nghề đã giỏi đến thế, không hiểu sao lại chọn ngồi bên đường, bày một cái xe đẩy nhỏ, bán cơm chiên trứng giá 20 tệ một phần.

Tô Thụy Hi nhanh chóng ăn hết sạch phần cơm, tiện tay lấy chai nước suối trong túi ra uống vài ngụm. Ăn xong rồi, bụng no căng, lòng càng thấy thỏa mãn. Rõ ràng đã ăn no rồi, mà Tô Thụy Hi vẫn còn thấy... thèm. Nhưng nếu lúc này cô y tá quay lại hỏi món đó có ngon không, thì chắc chắn cô vẫn sẽ hờ hững nói: "Ừm, cũng bình thường thôi."

Giờ cao điểm buổi trưa đã qua, đoạn đường sau bệnh viện vốn ồn ào náo nhiệt cũng dần trở nên vắng vẻ. Còn Tôn Miểu, đến giờ vẫn chỉ bán được đúng một phần, là phần của "nữ thần trong lòng" của cô nàng. Nhìn dòng thông báo doanh thu chỉ có 20 tệ, Tôn Miểu nhịn không được mà thở dài một hơi. Nghĩ lại thì, may mà hôm nay nấu không nhiều cơm.

Trong đầu, Hệ Thống vẫn không ngừng gào lên, mắng cô nàng là ký chủ vô dụng, đã hai ngày rồi mà mới bán được có hai phần, nó còn mặt mũi nào báo cáo với Hệ Thống Chính đây?

Nhưng tâm trạng Tôn Miểu lại rất nhẹ nhàng: "Vô dụng thì đã sao, hôm nay chị đây cũng bán được một phần rồi đó nghen~ Cho nên, không được bắt tôi rửa chén đâu."

[Cô!!!]

Hệ Thống gần như muốn nổ tung trong đầu cô nàng thì đúng lúc đó, cô y tá được Tô Thụy Hi giới thiệu đã lần mò tới.

Y như lời Tô Thụy Hi nói, xe đẩy của Tôn Miểu rất dễ tìm. Cô y tá nhìn quanh một chút rồi rón rén đi tới, thấy trên bảng giá đề một phần cơm chiên tới 20 tệ thì trợn tròn mắt ngạc nhiên. Việc đầu tiên cô ấy nghĩ là: 'Không lẽ cô Tô thông đồng với chủ quán lừa mình hả trời?'

Nhưng nghĩ lại, chắc không đến mức đó đâu. Người ta ở phòng bệnh đặc biệt giá tận mấy ngàn một ngày, đâu đến nỗi phải thèm muốn 20 tệ của cô ấy đâu.

Huống chi, phần cơm chiên mà Tô Thụy Hi ăn, thơm đến mức làm người ta nuốt nước miếng ào ào luôn. Vậy nên cô y tá cũng không lăn tăn nữa, quyết định gọi luôn một phần cơm chiên trứng.

"Chủ quán, cô có xúc xích không? Thêm một ít xúc xích đi."

"Không có, chỉ có cơm chiên trứng thôi."

"...Vậy cũng được, cho một phần cơm chiên trứng, bỏ chút xíu ớt thôi nha."

"Được."

Tôn Miểu mừng muốn xỉu, cuối cùng thì cũng có vị khách thứ hai rồi! Mà còn mặc đồng phục y tá nữa, bên ngoài khoác thêm áo khoác, nhìn kiểu gì cũng là y tá trong bệnh viện. Nếu có thể khiến cô ấy trở thành khách quen thì mấy bữa sau không phải có thêm một mối ổn định nữa à?

Tôn Miểu làm rất nhanh, chiên cơm thật ra không mất nhiều công sức, thêm ớt cũng chỉ là rắc chút ớt bằm thôi. Chưa tới năm phút, cơm chiên trứng đã xong, đóng hộp đàng hoàng rồi đưa cho y tá. Cô y tá trẻ quét mã, cầm hộp cơm rời đi, không thèm ngoái đầu lại.

Nhìn cô ấy chạy vèo đi, Tôn Miểu chỉ cảm khái: 'Nghề y tá này đúng là cực thiệt, buổi trưa cũng không có thời gian ngồi xuống ăn một bữa đàng hoàng, đúng kiểu đến vội vàng, đi cũng vội vàng.

Cô y tá ôm hộp cơm về phòng nghỉ, vừa mở ra là bắt đầu ăn ngay. Y như phần của Tô Thụy Hi, nhìn bề ngoài chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần đảo nhẹ một cái, mùi thơm đã lan toả khiến cả người như muốn chìm đắm.

Cô ấy thực sự rất đói. Nghề y tá bề ngoài nhìn vô thì tưởng rảnh rỗi, chỉ đứng ở quầy y tá chờ mà thôi. Nhưng thực tế là chạy không ngơi nghỉ, cứ vài phút là có người bấm chuông gọi, chỉ cần một tiếng đồng hồ có khi đã đủ chỉ tiêu số bước chân trên app sức khoẻ.

Cuối ngày về tới nhà, người nhà còn tưởng cô ấy đi leo núi không ấy chứ.

Chưa kể đến việc phải làm ca đêm. Cả đêm không ngủ được lại luôn cảm thấy không yên. Y tá còn có cái gọi là "trực dự bị", nghe thì giống nghỉ ngơi, nhưng thật ra đâu có đi đâu được, vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi bất cứ lúc nào và bị yêu cầu quay lại làm việc.

Cả buổi sáng vật lộn, đói muốn xỉu. Lúc này, một miếng cơm chiên thơm nức, có chút cay nhẹ, lập tức khiến tinh thần tỉnh táo hẳn. Món cơm này, đúng là quá xá ngon!

Đang ăn say mê thì đúng lúc có đồng nghiệp đi vào. Thấy cô ấy ăn vui vẻ như vậy, mùi thơm còn vương vấn trong không khí, người kia tò mò đi lại gần: "Ăn gì mà thơm quá vậy?"

Cô y tá hơi do dự, nhưng rồi vẫn quyết định chia sẻ: "Cơm chiên trứng đó, muốn ăn thử không?"

Trong lúc đó, ở phòng bệnh, Tô Thụy Hi cũng vừa ăn xong phần cơm chiên của mình. Cảm giác no nê khiến việc truyền nước cũng không còn khó chịu như trước nữa. Mấy tiếng sau, khi truyền xong, cô xách túi bước ra ngoài.

Đến cổng phía Nam, Tô Thụy Hi chần chừ một lúc, cuối cùng quyết định đi mua thêm một hộp cơm chiên trứng để tối ăn. Mặc dù hương vị chắc chắn sẽ không ngon như lúc mới chiên vì hâm lại, nhưng ít ra vẫn còn giữ được phần nào hương vị.

Miệng cô vốn kén chọn, lại bận rộn áp lực triền miên, đồ ăn khiến cô thật sự thấy ngon là hiếm vô cùng. Nếu không phải như vậy, cô cũng chẳng thèm chuyện lấy đồ ăn nguội ra hâm lại làm gì.

Tô Thụy Hi bước đến gần chiếc xe "Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu", vừa đi được vài bước, cô bỗng khựng lại.

Phản xạ đầu tiên là nghĩ mình đi nhầm chỗ, nhưng nhìn kỹ lại tấm bảng hiệu, đúng là "Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu".

"......"

Nhưng khác với lúc trưa, bây giờ trước quầy ăn di động... là một biển người. Từng cái đầu đen chen chúc nhau, xếp thành một hàng dài.

Tô Thụy Hi hơi do dự. Trong mắt cô, xếp hàng là chuyện vô cùng lãng phí thời gian. Với chừng đó thời gian, cô đã ra tới bãi xe, lên xe và chuẩn bị quay lại công ty rồi.

Nhưng lần này, cô lại đứng lưỡng lự, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tay nghề của cô chủ nhỏ cũng rất nhanh, nếu tốc độ ra món ổn định thì chắc đợi cũng không lâu lắm đâu.

Cuối cùng, sức hấp dẫn của đồ ăn ngon vẫn khiến cô đứng yên tại chỗ, không nỡ rời đi.

Trong lòng cô thầm nhủ: 'Mình chỉ đợi một chút thôi, nếu lát nữa vẫn chưa tới lượt, thì mình đi liền.