Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 40: Ba mẹ của Tô Thụy Hi



Tất nhiên không phải ngày nào ba mẹ của Tô Thụy Hi cũng sống ở biệt thự ngoại ô. Chẳng qua là nghỉ lễ, họ không muốn ở lại thành phố nên mới ra đây thôi. Ba của Tô Thụy Hi vẫn đang trong độ tuổi sung sức, Tô Thụy Hi lại không chịu tiếp quản công ty, nên dĩ nhiên ông ấy vẫn còn đang nổ lực ở công ty của mình.

Căn biệt thự lớn ở ngoại ô thì đúng là tốt thật, nhưng nhà họ chỉ có ba người, mà Tô Thụy Hi thì quanh năm suốt tháng không chịu về nhà. Hai ông bà già sống trong căn nhà to lớn cũng buồn hắt buồn hiu. Nhất là chỗ này cách xa công ty, nên họ đã mua một căn biệt thự trong khu biệt thự ven sông tốt nhất thành phố, ở đó trong những ngày đi làm.

Giờ nghỉ lễ 1/5 rồi, ba mẹ Tô Thụy Hi mới quay về biệt thự ngoại ô.

Chiếc xe của Tô Thụy Hi dừng lại ngay trước cổng toà nhà chính. Sau khi giao chìa khóa cho người giúp việc trong nhà, cô mới xách đồ của mình xuống xe. Trong khoảnh khắc vừa xuống xe, cô chợt nhận ra ánh mắt của những người giúp việc trong nhà đã dán chặt vào... cái túi bánh kẹp thịt bò mà cô đang cầm trên tay.

Nghĩ lại thì, quả thật là nhìn cái túi nilon này hoàn toàn không ăn nhập gì với Tô Thụy Hi. Vừa bước xuống xe, dù mang giày bệt nhưng khí chất của cô vẫn cao ngút ngàn. Trên người toàn là đồ đặt may riêng, phụ kiện phối kèm cũng đều là hàng hiệu xa xỉ. Một người như thế mà lại xách theo một cái túi nilon trong veo nhăn nhúm, sự tương phản này quá là chói mắt.

Nhưng Tô Thụy Hi hoàn toàn phớt lờ những ánh nhìn ấy, thản nhiên xách theo bữa trưa của mình và cái túi nilon đi vào nhà.

Ba cô là người đầu tiên ra đón. Ông cười rạng rỡ nhìn con gái:

"Hi Hi, con về rồi hả? Mẹ con đang bận trong bếp đó, nhanh lên, cơm sắp xong rồi!"

Nụ cười của ba Tô không phải kiểu "con gái yêu ơi, cuối cùng con cũng về nhà" đâu, mà là "cuối cùng cũng có người về chịu khổ chung với mình rồi", đúng kiểu hả hê chia sẻ gánh nặng. Dù là người yêu vợ đến mê muội, nhưng khẩu vị của ông ấy vẫn bình thường, từng ăn qua không biết bao nhiêu món ngon vật lạ, sao có thể dối lòng mà nói đồ mẹ Tô nấu là ngon cho được?

Tô Thụy Hi nhìn thấu hết, nhếch môi cười lạnh:

"Ba chỉ muốn con về chia phần khổ thôi đúng không."

"Suỵt, đừng có nói bậy."

Ba cô nhìn thấy cái túi nilon và chiếc túi đựng cơm cô đang xách thì nhanh chóng chuyển chủ đề:

"Con xách gì đó? Nhìn... không có gu gì hết trơn. Còn cái túi đeo sau lưng là của hãng nào vậy? Hàng mới mùa nào, sao ba chưa thấy bao giờ?"

Phải nói thêm rằng, mẹ Tô là người nghiện mua túi xách, nên ba Tô cũng hiểu biết đầy mình về các dòng túi hàng hiệu, mỗi mùa ra mẫu mới đều nắm trong lòng bàn tay, cũng là vì chiều vợ. Nhưng lúc này ông ấy lập tức cảnh giác, vì cái túi Tô Thụy Hi đeo, ông ấy thật sự chưa từng thấy.

Tô Thụy Hi tất nhiên biết ba mình đang nghĩ gì, cô dứt khoát đáp:

"Là túi của thương hiệu Leko Leko."

Ba Tô ngẫm nghĩ mất vài giây, mới nhớ ra:

"Cái hãng chuyên sản xuất hộp cơm và đồ dùng nhà bếp hả?!"

"Dạ." Tô Thụy Hi vừa nói vừa đặt túi lên kệ giày ở cửa, lấy ra một cái hộp giữ nhiệt đựng canh rồi gọi người giúp việc trong nhà:

"Canh này hâm nóng lên là được. Còn bánh kẹp thịt bò thì... cho vào nồi chiên không dầu. Mà nè, nhà mình có nồi chiên không dầu không vậy?"

Thật ra cô cũng không chắc lắm. Nồi chiên không dầu thường được dùng thay lò nướng, mà nhà họ thì có cả dàn lò nướng nhập ngoại siêu mắc tiền, nên không rõ là có nồi chiên không dầu hay không.

"Dạ có, lúc trước bà chủ có xem video dạy nấu ăn, nên có mua kha khá đồ dùng."

Tô Thụy Hi khựng lại một chút, còn "mua kha khá" nữa... thế thì chắc bà đã thử làm không ít món ăn dở tệ rồi.

Nhưng ngay lập tức cô lại bình thản như không:

"Cái bánh này dùng nồi chiên không dầu hâm lại là được, chắc chị còn rõ thời gian hơn tôi."

"Dạ, cô chủ."

Ba Tô từ đầu vẫn đứng đó quan sát, nghe đến đoạn này thì ngạc nhiên không thôi. Ông ấy đã nhìn sơ qua cái túi bánh rồi, nhìn y hệt mấy cái bánh bình thường ngoài tiệm. Mà cái túi đựng cũng chẳng giống của bất kỳ đầu bếp nổi tiếng nào trong thành phố mà ông ấy biết. Trên bao bì lại còn in "Bánh Kẹp Thơm Lừng" nữa chứ, nhìn là biết không phải loại sang trọng gì.

Thật ra là vì Tôn Miểu nghèo, đến cả giấy gói riêng cũng không đặt nổi, đành phải ra chợ bán sỉ tìm mấy loại giấy dầu có sẵn, chọn kỹ lắm mới được cái này hợp với bánh kẹp thịt bò của mình.

Ba Tô hỏi:

"Đầu bếp nào làm vậy? Còn để con mang về tận nhà ăn luôn à?"

"Ba cứ ăn đi, đừng hỏi nhiều quá."

"..."

Cả nhà vào phòng ăn. Một lúc sau, món đầu tiên được dọn lên lại không phải bánh kẹp thịt bò Tô Thụy Hi mang về, mà là những món do mẹ Tô tự tay nấu.

"Hi Hi, món sườn rang muối con thích ăn, mẹ nấu xong rồi đây!"

Tô Thụy Hi rất điềm tĩnh, mặt không biểu cảm, chỉ "dạ" một tiếng. Mẹ Tô đã quen rồi, không để tâm, chỉ dặn người giúp việc mang các món lên và chuẩn bị ăn cơm. Nhưng Tô Thụy Hi quay sang hỏi:

"Bánh và canh của tôi đâu?"

"Dạ, đang mang lên ạ."

Nghe vậy, Tô Thụy Hi mới hơi thả lỏng. Nhưng biểu cảm này lại lọt vào mắt ba mẹ Tô, khiến họ thoáng nhận ra... có gì đó khác lạ.

Chẳng bao lâu, bánh kẹp thịt bò và canh được mang lên. Món canh của Tôn Miểu giờ đã "hóa rồng", từ hộp giữ nhiệt bình dân chuyển sang tô sứ trắng tinh, nhỏ nhắn xinh xắn. Bên trong là nước canh thanh nhẹ, điểm vài lá rau xanh nổi bật. Màu trắng và sắc xanh xen lẫn nhau, khiến món canh tưởng chừng tầm thường lại "nghệ" hẳn lên.

Bánh kẹp thịt bò thì khỏi nói, nằm gọn trên dĩa sứ trắng mà ba Tô tốn cả đống tiền mua, lập tức từ hàng vỉa hè hóa thành cao lương mỹ vị.

Khi bánh được mang lên, ba mẹ Tô mỗi người lấy một cái, bắt đầu ăn. Còn Tô Thụy Hi thì khác, cô lấy hẳn hai cái, đặt lần lượt vào chén mình. Còn số bánh còn lại, ba mẹ muốn ăn cứ ăn, dư thì để sáng mai ăn sáng cũng được...

Không được.

10 cái bánh, ba mẹ mỗi người ăn 2, cô ăn 2, là đã mất 6 cái. Còn 4 cái, nếu họ giữ lại ăn sáng, vậy sáng mai cô ăn gì? Chẳng lẽ lại chạy ra cổng công ty mua tiếp? Đến lúc đó Tôn Miểu có nghĩ cô cố tình tìm cớ gặp để ăn bánh không?

Tô Thụy Hi nghĩ, không thể để lại hết 4 cái bánh cho ba mẹ được. Ít nhất cô phải giữ lại thêm 1 cái nữa. 10 cái, cô chỉ lấy 3, tính ra mỗi người được 3,33 cái, cô lấy ít thế là quá có hiếu rồi còn gì.

Mà biết đâu, ba mẹ lại không thích món này, vậy thì 6 cái còn lại, cô có thể mang đi hết!

Cắn một miếng bánh, Tô Thụy Hi phát hiện, dùng nồi chiên không dầu để hâm quả thật ngon hơn dùng lò vi sóng. Vỏ bánh vẫn giòn, tuy nhân thịt vì hâm lại nên có giảm vị một chút, nhưng vẫn giữ được tầm 70% hương vị ban đầu, tính ra cũng rất ổn rồi.

Tô Thụy Hi mới ăn được mấy miếng, ba Tô đã nhanh hơn, 3 miếng 5 miếng đã xử xong một cái bánh kẹp thịt bò. Ông ấy lại cầm cái thứ hai, cũng chỉ cắn vài miếng là xong, lúc này mới chợt nhớ ra, mình nên ăn cơm vợ nấu chứ. Nhưng đến nước này rồi, ông ấy vẫn không quên hỏi con gái:

"Cái bánh này của nhà hàng nào làm vậy? Nhìn bao bì thì hơi bình thường, nhưng vị thì ngon thật. Để nguội rồi hâm nóng lại mà vẫn ngon như vầy, chắc lúc mới ra lò còn ngon hơn nữa."

Ba Tô khen lấy khen để, thấy Tô Thụy Hi vẫn tỉnh bơ, bèn hỏi lại lần nữa: "Con mua bánh ở đâu đó?"

Lần này, Tô Thụy Hi mới trả lời: "Quán vỉa hè."

Không hiểu sao, cô không muốn nói rõ là quán nào. Còn ba Tô thì ngẩn ra một lúc, tưởng con gái thuận tay thấy rồi mua đại, thở dài cảm thán:

"Đúng là kẻ tài giỏi thường ẩn mình giữa phố chợ, người cao thủ thường xuất thân dân gian! Tay nghề cỡ này, có đem vào nhà hàng năm sao cũng xứng đáng có một chỗ đứng."

Không biết vì sao khi nghe ba mình khen Tôn Miểu, Tô Thụy Hi lại cảm thấy có chút hãnh diện theo.

Mẹ Tô thì ăn càng vui vẻ hơn, chỉ là ăn chậm hơn ba một chút. Lúc hai người kia đang trò chuyện, bà ấy mới ăn xong cái bánh kẹp. Bà cầm thêm một cái, vui vẻ nói:

"Có điều Hi Hi không mua nhiều thêm chút nữa, tiếc ghê. Nhưng mà bánh kẹp này thật sự ngon lắm. Nhân cũng chắc tay, toàn là thịt bò xịn đó."

Tuy Mẹ Tô nấu ăn không giỏi, nhưng khẩu vị lại rất sành. Bà ấy hỏi Tô Thụy Hi: "Cái bánh kẹp thịt bò này bao nhiêu tiền một cái?"

"100 tệ."

Ba mẹ Tô nghe giá này, còn rất đồng tình: "Cũng hợp lý, tay nghề vầy, một cái 100 tệ cũng không mắc, xứng đáng lắm."

Ai ngờ Tô Thụy Hi nói tiếp một câu, suýt nữa làm cả hai trợn tròn mắt: "Không phải, là tổng cộng là 100 tệ."

"Hả?! Con nói... 10 cái 100 tệ? Tức là một cái 10 tệ?!"

Ba Tô bình thường điềm đạm, làm việc gọn gàng dứt khoát; mẹ Tô dịu dàng đoan trang, giờ lại lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, khiến Tô Thụy Hi cũng thấy buồn cười.

Quả thật hai người họ không ngờ tới, bèn tranh nhau lên tiếng:

"Bánh này bán 10 tệ? Làm từ thiện hả?"

"Thiệt luôn đó, tay nghề như vậy giờ ít thấy lắm, mà đã bán vỉa hè rồi còn rẻ vậy nữa."

"Giá này, có lời không chứ? Nguyên liệu cũng tốt, thịt vừa tươi lại nhiều, rõ ràng không hề cắt xén chất lượng để giảm chi phí."

"Phải đó..."

Ba mẹ Tô đúng là dân làm ăn, phản ứng đầu tiên chính là có lời hay không, có lỗ vốn không. Tô Thụy Hi ngẩn ra, rồi mới bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc:

"Chắc là không lỗ đâu, nhưng lời thì chắc cũng không nhiều. Xe bán hàng của cô ấy là làm theo yêu cầu riêng, nhìn cũng tốn kém lắm. Nhưng không mất tiền thuê mặt bằng hay mặt bằng kinh doanh gì đó, khoản này tiết kiệm được khá nhiều. Cộng thêm bán rất chạy, lấy số lượng bù lợi nhuận, một tháng kiếm mười mấy hai mươi ngàn chắc không vấn đề."

"Bánh như vậy, có bán 100 tệ một cái cũng có người chịu bỏ tiền ra mua. Bán rẻ vầy, chẳng khác nào lấy công làm lời. Đừng nói một tháng hai mươi ngàn, một ngày hai mươi ngàn cũng có thể làm được."

Ba Tô nói vậy cũng đúng. Nhưng Tô Thụy Hi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Ba Tô chính là điển hình của tư duy thương nhân, lời ít là lỗ.

Nhưng rõ ràng Tôn Miểu không nghĩ theo cách đó. Cô nàng để ý từng đồng từng cắc, đến cả việc giảm giá cho cô gái hiphop cũng tiếc rẻ, nghĩ tới đó là Tô Thụy Hi lại thấy buồn cười.

Ba Tô nói đúng, bánh này có bán 100 tệ một cái cũng sẽ có người mua.

Chỉ là, nếu làm vậy... chắc chắn cô nàng sẽ không có nhiều khách như bây giờ.

Tô Thụy Hi cảm thấy, mình không thể nhìn thấu con người Tôn Miểu.