Điều quan trọng nhất là cô em họ ấy thích ăn cay, đúng kiểu "không cay không vui".
Tuy Tô Thụy Hi chưa từng ăn cơm chung với Tôn Miểu, nhưng cũng nhìn ra được, khả năng cao Tôn Miểu là người ăn cay được. Bằng chứng là hai lần cô bắt gặp Tôn Miểu đang ăn món thịt bò xào ớt xanh, chưa kể lúc nhận được lọ satế bò, mặt đối phương còn không đổi sắc như chẳng thấy cay tẹo nào.
Mặc dù một phần là do bản thân cô không ăn được cay chút nào, nhưng rõ ràng Tôn Miểu rất là "cứng vía" với đồ cay!
Nói vậy thì... Tôn Miểu và cô em họ của cô lại có chung sở thích rồi.
Không hiểu sao, trong đầu Tô Thụy Hi đột nhiên hiện lên cảnh tượng: Cô em họ và Tôn Miểu trò chuyện thân thiết, vui vẻ, sau đó Tôn Miểu cũng đồng ý mang canh cho người ta, nhưng toàn là loại canh cay nồng, đậm hương vị cho đối phương, còn bản thân cô thì lại chẳng ăn nổi chút nào. Tô Thụy Hi há miệng đứng một bên, muốn nói gì đó mà lại không thể, trong khi hai người kia khoác vai cười đùa rôm rả:
"Đã không ăn được cay thì thôi khỏi mang canh nhé, làm hai loại khác nhau phiền muốn chết!"
Tô Thụy Hi siết chặt điện thoại trong tay, cảm thấy cảnh tượng đó quá mứcức khủng khiếp. Nhất là hình ảnh cô há miệng lại không nói nổi tiếng nào, nhìn chẳng khác nào mấy con ngốc chỉ biết "a ba a ba" trên mạng!
Không được! Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!
Việc cô em họ đi trước, kết được bạn WeChat với Tôn Miểu cũng đã rồi. Nhưng hiện tại vẫn còn kịp để cứu vãn. Nếu cô cứ tiếp tục nhút nhát, không dám mở miệng tranh giành, thì mọi thứ rất có thể sẽ thành hiện thực y như tưởng tượng kia!
Tô Thụy Hi cảm thấy đã đến lúc cô cần hành động rồi. Ăn xong bữa sáng, cô lập tức xuống lầu, đứng trong sảnh tầng một quan sát một hồi. Nhìn thấy quầy của Tôn Miểu chẳng có lấy một khách, ngay lập tức cô vòng ra cửa sau lặng lẽ rời đi. Mục tiêu của cô là trung tâm thương mại gần đó, cô muốn mua vài món đồ... hối lộ Tôn Miểu.
Giống hệt như cô y tá nhỏ lần trước.
Hừ! Kẹo vừa rẻ vừa dở như vậy còn khiến Tôn Miểu cảm động, chẳng lẽ cô bỏ ra cả mấy ngàn mà lại thua sao?
Cùng lúc đó, Tôn Miểu hắt xì một cái, cảm thấy có người đang nói xấu sau lưng mình. Cô nàng dụi mũi, ngồi trên ghế chơi điện thoại. Đúng như dự đoán, hôm nay vẫn không có mấy khách. Cả buổi sáng, chỉ bán được mấy cái bánh cho cô y tá nhỏ và bà cụ Lý. Nhưng cũng tạm ổn rồi, vì họ mua cũng khá nhiều, còn nhiều hơn mức cô nàng nghĩ.
Đối với một xe bán hàng rong nhỏ, bán được ngần ấy là đủ rồi. Dù sao 3 mẻ bánh cũng kiếm được 300 tệ.
Nhưng, chuyện bất ngờ luôn có thể xảy ra. Ví dụ như bây giờ, có hai cô gái tay trong tay đi tới. Nhìn dáng vẻ thì chắc giống cô y tá hôm qua, vừa đi dạo từ trung tâm thương mại bên cạnh ra, chuẩn bị đến nơi khác chơi tiếp, lúc này thấy đói bụng, vừa hay nhìn thấy xe của cô nàng dễ thương quá nên ghé lại.
Chiếc xe đồ ăn mà Tôn Miểu đích thân thiết kế, lại được Hệ Thống cải tạo lại, quả thực rất ưng ý cô nàng, dễ thương, bắt mắt, đặc biệt thu hút.
Hai cô gái nhìn còn rất trẻ, chắc vẫn còn đang đi học, cả ba lô đeo lưng cũng là loại đáng yêu hết biết.
Tuổi trẻ tuyệt vời biết bao...
"Chị ơi, bánh kẹp thịt bò bán sao vậy chị?"
"10 tệ một cái, có loại cay và không cay. Nhưng bây giờ chưa có sẵn đâu, phải đợi chị làm tại chỗ."
"Làm tại chỗ càng ngon chứ sao, giá cũng ổn nữa. Vậy mỗi người một cái nha, em ăn cay, bạn em không cay."
"Được."
Tôn Miểu lấy 2 cái bánh, cho vào chảo bắt đầu chiên. Động tác của cô nàng rất thành thạo, lưu loát mà nhẹ nhàng, nhìn thôi cũng thấy có nét đẹp riêng. Hai cô gái mắt tròn xoe, nhìn cô nàng làm mà không rời mắt chút nào.
"Chị giỏi ghê, cảm giác như đũa trong tay chị có linh hồn vậy!"
Tôn Miểu sững lại một chút, hơi ngại ngùng: "Đâu có đâu..." Bình thường khách khen cô nàng thì toàn kiểu "ngon quá", "thích lắm" thôi, kiểu khen "văn nghệ" thế này thì là lần đầu thấy.
10 phút sau, bánh chiên xong, Tôn Miểu gói lại cẩn thận, còn nhắc nhở: "Cẩn thận bỏng miệng nha." Hai cô gái cầm lấy nhưng không đi, mà đứng luôn bên cạnh vừa thôi vừa ăn. Dù bánh nóng thật, nhưng với hai người này chẳng nhằm nhò gì, vừa ăn vừa suýt xoa, còn không ngừng khen lấy khen để.
"Chị ơi, ngon quá trời luôn!"
"Đáng tiếc là tụi em không văn chương, chỉ biết nói cái bánh này được tiên làm thôi!"
Hai người còn chưa ăn hết cái đầu tiên đã nhìn nhau rồi đồng thanh quay sang Tôn Miểu: "Chị ơi, mỗi đứa thêm 5 cái nữa nha! Cay hay không cay chị cứ để chung vô, tụi em ăn được hết!"
Thấy Tôn Miểu đồng ý, bắt đầu chiên tiếp, hai người họ mới vui vẻ tiếp tục ăn.
Nói thật, nhìn biểu cảm của hai gái khi ăn bánh, thật sự khiến người ta phát thèm. Tôn Miểu liếc nhìn họ bằng khóe mắt, cảm giác cứ như đang xem một video ASMR ăn uống vậy, ăn đến nỗi mắt hí lại, gương mặt rạng rỡ, sinh động hết mức.
Không chỉ Tôn Miểu thấy thế, mà ngay cả người đi ngang qua cũng bị cuốn theo. Thấy hai cô gái ăn ngon lành, cũng phải dừng lại hỏi: "Bánh này bán sao đấy?"
Có người nghe giá xong lại nghe nói phải đợi, thì lắc đầu bỏ đi, nhưng cũng có người không ngại chờ, đứng luôn ở đó xếp hàng mua. Có một chị dắt theo con nhỏ còn trêu: "Ngon dữ vậy hả mấy đứa?"
Mấy cô sinh viên trẻ trung, nghĩ gì nói nấy, lập tức gật đầu lia lịa, tranh nhau nói: "Ngon lắm chị ơi! Em chưa từng ăn cái bánh kẹp nào ngon đến vậy luôn đó!"
Hai cô gái nói mà nghe đầy sức thuyết phục, khiến không ít khách cũng kiên nhẫn đợi bánh ra lò. Có người còn lẩm bẩm:
"Mấy cái bánh vỉa hè tôi từng mua như bánh kẹp trứng hẹ hay bánh kẹp thịt kho cải muối thì người ta làm chừng 2 - 3 phút là xong, sao bánh kẹp này lâu dữ vậy?"
Tôn Miểu còn chưa kịp lên tiếng, hai cô gái kia đã giải thích thay cô nàng:
"Bánh kẹp bò mà, nhân nhiều rồi nguyên liệu cũng phong phú, nên tất nhiên phải mất nhiều thời gian hơn. Chứ chưa chín hẳn thì ăn sao được!"
Dù bây giờ hàng dài đang có người than phiền, nhưng một khi bánh kẹp ra khỏi chảo, mọi oán giận đều tan biến sạch sẽ. Tôn Miểu làm xong bánh, chia theo yêu cầu của từng người, gói kỹ rồi đưa tận tay. Đúng giờ ăn trưa, khách không đợi nổi nữa, bắt chước hai cô sinh viên kia đứng ngay lề đường, mở bánh ra ăn liền tại chỗ.
Bánh kẹp thịt bò vừa ra lò còn nóng hôi hổi, cách một lớp túi cũng cảm nhận được hơi nóng phả ra. Nhưng chỉ cần đưa đến gần mũi là mùi thơm ùa vào không ngừng, khiến những khách hàng chờ đợi nãy giờ không nhịn được lập tức cúi đầu cắn một miếng.
Mùi vị của chiếc bánh bùng nổ trong khoang miệng, thơm ngon đến mức khách vừa xuýt xoa vì nóng, vừa không kìm được mà cắn thêm mấy miếng nữa.
Người lanh trí thì vừa ăn miếng đầu tiên đã tự động lui về cuối hàng xếp tiếp.
Còn ai phản ứng chậm hơn thì ăn xong mới vỗ đùi kêu lên: "Không được! Phải mua thêm 2 cái mang về cho người nhà ăn thử mới được!" Còn việc thật sự muốn mang về hay chỉ là... bản thân ăn chưa đã thì cũng khó nói. Dù sao thì họ cũng lại quay vào hàng, sốt ruột chờ đợi từng mẻ bánh tiếp theo của Tôn Miểu.
Người xếp hàng càng lúc càng nhiều, người đi ngang cũng ngạc nhiên không hiểu đang bán món gì. Thế là cũng tò mò nhập hội, khiến hàng người trước xe bánh của Tôn Miểu dài ra thấy rõ, chuyện đó cũng nằm trong dự đoán của cô nàng.
Tôn Miểu vừa chiên bánh vừa nghĩ, chị Tô của cô nàng hôm nay vẫn chưa mua cơm trưa, nếu chút nữa hết bánh thì làm sao giờ? Thế là cô nàng lẹ tay lẹ mắt, len lén cất riêng 2 cái. Khác với lần trước giấu lộ liễu một mẻ 2 cái, lần này cô nàng giấu cách mẻ, mỗi mẻ chỉ cất 1 cái, nhìn vào chẳng ai phát hiện được gì, nhưng thật ra là có 2 mẻ chỉ bán ra 9 cái bánh.
Dù vậy, vẫn có người mắt tinh suýt nữa nhìn ra được Tôn Miểu giấu bánh.
Trưa nay, Tôn Miểu đúng là bận tới mức phát mệt. Khi Tô Thụy Hi quay về, cảnh tượng trước mắt khiến cô không thể tin nổi, lúc cô rời đi, quầy bánh còn vắng hoe, mà mới có hơn một tiếng thôi, hàng người giờ đã dài gần tới cửa tòa nhà Kim Sa!?
Tô Thụy Hi do dự một lúc, đang cân nhắc có nên đi xếp hàng không.
Nếu là ngày thường, chắc chắn cô chẳng cần nghĩ ngợi, phải chen vào hàng ngay, lỡ hết bánh thì biết làm sao? Nhưng hôm nay không được, vì trong tay cô đang cầm một hộp quà đóng gói tinh xảo, là kẹo cô mua để hối lộ Tôn Miểu, vũ khí bí mật để giành được suất cơm trưa đặc biệt.
Tặng quà mà, dù chưa từng làm chuyện này nhưng Tô Thụy Hi cũng biết, tuyệt đối không thể làm rùm beng, nhất định phải âm thầm bí mật.
Thế là cô đành quay lại đại sảnh tầng một, đứng chờ Tôn Miểu rảnh tay, mà đợi một cái là cả buổi trời. Tôn Miểu bán hết sạch số hàng mang theo từ sáng tới trưa, bởi vốn dĩ hôm nay cô nàng cũng không chuẩn bị nhiều, nghĩ rằng chẳng bán được bao nhiêu.
Vậy mà khách cứ nối dài như thế, làm gì còn hàng mà bán nữa?
Tôn Miểu đành phải cất giọng lớn: "Hết bánh rồi ạ, nếu mọi người muốn mua thì mai ghé nhé! Tôi mở bán lúc 7 giờ sáng, bán tới 7 giờ tối, nếu bán hết sớm thì sẽ đóng quầy sớm, vẫn là ở chỗ này!"
Cô nàng đã nói rõ như vậy rồi, mà bánh cũng thực sự hết sạch, khách chỉ có thể nhìn nhau ngán ngẩm:
"Mai à... Tôi đến đây du lịch mà, chỗ ở cách đây xa lắm..."
"7 giờ tôi còn chưa dậy nổi nữa kìa... Mai cô nhớ làm nhiều hơn nha, để tới trưa tôi còn kịp mua!"
Anh một câu, tôi một câu khiến đầu Tôn Miểu muốn nổ tung, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười tiếp khách, đợi đến khi khách đi hết rồi mới dám thả lỏng cơ mặt. Cô nàng ngó xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Tô Thụy Hi đâu, liếc điện thoại một cái, tên liên hệ được cô nàng đặt là "Chị Tô Tô" vẫn không có động tĩnh gì.
Tôn Miểu suy nghĩ, không biết có nên chủ động nhắn trước không.
Nhưng cô cũng đâu có nói là sẽ đến ăn trưa, với cả canh cũng đã lấy rồi, giờ mà cô nàng chủ động quá thì lại giống như đang tự dâng lên không công...
Tôn Miểu còn đang lưỡng lự thì bỗng nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc.
Thật ra, ban đầu cô nàng nghe thấy tiếng giày cao gót là thấy... đau gót chân dùm rồi. Bởi vì bản thân cô nàng rất ít khi mang giày cao gót, bởi vì không thích. Nhưng Tô Thụy Hi thì ngược lại, cực kỳ thích đi giày cao gót. Ngoại trừ cái lần phóng xuống xe vội vàng, từ trước tới nay Tôn Miểu chưa từng thấy Tô Thụy Hi mang giày bệt bao giờ.
Mà phải nói thật, Tô Thụy Hi đi giày cao gót thật sự rất đẹp.
Tôn Miểu cảm thấy giày cao gót đúng là "dụng cụ tra tấn đẹp đẽ", nhưng không thể phủ nhận, có người thật sự hợp với nó. Như Tô Thụy Hi, dáng đi vừa dứt khoát vừa tao nhã, mang theo khí chất như một con mèo kiêu kỳ, hoàn toàn ăn rơ với giày cao gót. Tôn Miểu tôn trọng quyền sở thích của mỗi cô gái, người không muốn đi giày cao gót thì không cần đi, mà người thích đi thì cô nàng cũng rất ủng hộ.
Sở dĩ cô nàng nhạy cảm với tiếng giày cao gót của Tô Thụy Hi đến thế, là bởi tiếng bước chân ấy rất đặc biệt, cô đi không nhanh không chậm, có tiết tấu riêng, khiến Tôn Miểu chỉ cần nghe là nhận ra ngay.