Chiếc xe máy điện của Tôn Miểu "tạch tạch tạch" chạy một mạch đến khu dân cư Thúy Đình Nhã Uyển. Vừa hay mới hơn 5 giờ rưỡi một chút, cô nàng còn chưa xuống xe thì đã nhìn thấy Tô Thụy Hi rồi, dáng người cô cao gầy nổi bật, đứng thẳng tắp trước cổng khu, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Tôn Miểu cho xe dừng ngay trước mặt Tô Thụy Hi. Chờ xe dừng hẳn, cô nàng mới lên tiếng chào:
"Chị Tô!"
Thật ra cô nàng rất muốn gọi là "chị Tô Tô" cho thân mật, nhưng nghĩ tới quan hệ giữa hai người vẫn chưa tới mức đó, đành thôi, không dám vượt rào.
Mắt Tô Thụy Hi sáng hẳn lên, nhanh chân bước tới vài bước. Hôm nay cô không đi giày cao gót mà mang một đôi giày bệt cực kỳ mềm mại, kiểu dáng cũng giống giày đi trong nhà. Quần áo thì cũng chẳng giống thường ngày, giống đồ mặc ở nhà hơn, bên ngoài khoác thêm một cái áo.
Chạy một quãng xa để mang cơm cho Tô Thụy Hi cũng đáng công, ít nhất cô nàng đã được thấy một mặt rất khác của Tô Thụy Hi.
Tôn Miểu tháo mũ bảo hiểm ra, treo lên kính chiếu hậu, rồi ấn chìa khóa. "Cạch" một tiếng, yên xe bật lên. Cô nàng lấy đồ ăn từ dưới yên xe ra đưa cho Tô Thụy Hi.
Tô Thụy Hi đưa tay nhận lấy, sắc mặt thoáng chút ngơ ngác.
Tôn Miểu hỏi theo phản xạ:
"Có chuyện gì à?"
"Em... thì ra cốp để đồ của xe điện ở đó à..."
Tôn Miểu đáp:
"Dạ đúng rồi."
Một giây sau, cô nàng mới sực tỉnh:
"À... Chị, chị để ý à?"
Dù có một lớp ngăn cách, nhưng dù gì cũng là để dưới yên xe. Nhìn Tô Thụy Hi có vẻ rất sạch sẽ, nếu cô để ý thì cũng là điều dễ hiểu.
Tôn Miểu gãi đầu áy náy:
"Xin lỗi nha, em không nghĩ tới chuyện này."
Cô nàng đưa tay về phía Tô Thụy Hi, mà đối phương lại hơi giật mình, theo bản năng lùi ra sau một chút.
Tôn Miểu hơi ngẩn người:
"Chị vẫn ăn à?"
"Ăn." Tô Thụy Hi nghiến răng đáp, rồi nhìn Tôn Miểu một cái, giải thích:
"Không phải tôi để ý đâu, chỉ là không ngờ thôi. Trước giờ tôi chưa từng thấy ai chạy xe điện hết..."
Nghe người khác nói vậy thì có vẻ hơi giả trân, nhưng nghe Tô Thụy Hi nói lại thấy chẳng kỳ chút nào. Xung quanh cô đúng thật không ai chạy xe điện, ngay cả cô giúp việc đến dọn nhà cũng sẽ đậu xe ở chỗ khuất, nên Tô Thụy Hi đâu biết cốp để đồ của xe lại nằm dưới yên.
Còn với Tôn Miểu thì chuyện này quá đỗi bình thường rồi. Đồ ăn mà không để dưới yên thì để đâu, treo trước xe thì bị gió thổi lắc lư, không bằng để dưới này cho chắc.
"Lần sau em sẽ chú ý, không để dưới yên nữa."
Tô Thụy Hi lại lắc đầu:
"Không sao đâu, cũng đâu có bị sao đâu mà."
Rồi cô lại tò mò hỏi:
"Em thường để đồ ở đó lắm à?"
"Ừm."
Cả hai lại trò chuyện đôi câu. Trong phút chốc Tô Thụy Hi muốn mời Tôn Miểu vào nhà ngồi chơi, nhưng cô nàng lại chỉ chuẩn bị một phần cơm, cô không biết Tôn Miểu đã ăn chưa hay còn phải về ăn. Do dự chốc lát, cuối cùng cô hỏi:
"Em có muốn vào nhà tôi ngồi một lát không?"
Dĩ nhiên là Tôn Miểu rất muốn, nhưng nghĩ đến cảnh bản thân bị "thẳng nữ" đùa giỡn thì cô nàng thấy bản thân thật đáng thương. Không thể tiếp tục thế này nữa, nghĩ vậy nên Tôn Miểu lắc đầu:
"Thôi, em chỉ tới đưa cơm cho chị thôi."
Tô Thụy Hi thấy Tôn Miểu sắp rời đi, chợt vội vàng gọi với theo:
"Sau này... em có thể thường xuyên mang cơm cho tôi được không?"
Vừa nói ra, cô lại vội vã giải thích:
"Không cần ngày nào cũng mang đâu, cũng không cần thường xuyên, chỉ là... thỉnh thoảng mang cho tôi một phần thôi cũng được!"
Một khi người kiêu ngạo đã phá bỏ được lớp vỏ bọc, thì sẽ trở nên cực kỳ thẳng thắn.
Những điều Tô Thụy Hi suy nghĩ đã lâu, cuối cùng cũng lỡ miệng tuôn ra:
"Đồ ăn em nấu thật sự rất ngon, tôi rất thích. Ăn đồ của em xong, tôi cảm giác bao tử cũng đã dễ chịu hơn, dạo gần đây không bị đau nữa. Chắc chắn tôi sẽ không ăn chùa đâu, em cứ tính giá đi!"
Nói xong, cô thấy vẫn chưa đủ thành ý, ngẩng đầu nhìn Tôn Miểu, nhìn thẳng vào mắt cô nàng:
"Làm ơn nha! Tôi biết mình không nên nói như vậy nhưng..."
Ngay khoảnh khắc đó, đầu óc Tôn Miểu trống rỗng. Hình ảnh bé búp bê bông Tô Thụy Hi cô nàng từng cố xóa đi lại chui ra lần nữa, đứng ngay cạnh Tô Thụy Hi, chắp tay cầu nguyện, đôi mắt lấp lánh ánh nước, dùng giọng điệu đáng thương hơn gấp bội:
"Làm ơn đi mà."
Cái kiếp số đáng thương bị "thẳng nữ" trêu đùa...
Chưa kịp dằn lòng, thì một giọng khác lại vang lên trong đầu cô nàng:
'Bị chơi đùa thì bị, bị cô ấy chơi đùa, tôi cam lòng!'
Câm miệng! Đồ khốn nạn!
Trong lòng Tôn Miểu vừa thẹn vừa tức, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng nói:
"Cũng được, nhưng chắc không thường xuyên đâu, thỉnh thoảng mang cho chị cũng không phiền gì."
Lúc này, giọng cô nàng lại trở nên kiêu kiêu:
"Chỉ thỉnh thoảng thôi đó!"
Tô Thụy Hi lại rất vui vẻ, vì cô không chỉ thành thật nói ra lòng mình, mà còn nhận được lời đồng ý của Tôn Miểu.
"Vậy là đủ rồi, cảm ơn em rất nhiều!"
Cô lấy điện thoại ra:
"Bữa ăn hôm nay tính 50 tệ được không? Tôi chuyển khoản cho em."
"Dạ được, đủ rồi."
Nói thêm vài câu, Tôn Miểu đã lúng túng tạm biệt:
"Mai... mai gặp!"
"Ừm, mai gặp."
Tôn Miểu rời đi, Tô Thụy Hi vui vẻ xách túi đồ về nhà. Vừa về đến nơi, cô mở túi cơm ra, lấy cái hộp giữ nhiệt hôm trước trưng dụng từ trợ lý. Cô quyết định ngày mai sẽ đem hộp đó đưa cho Tôn Miểu!
Tô Thụy Hi hí hửng chuẩn bị ăn cơm, thì bị cô em họ hiphop gọi điện. Cô nhận rồi cúp nhanh, xong xuôi hết thì yên tâm ăn cơm. Nói thật, đồ ăn Tôn Miểu nấu quá là hợp khẩu vị cô rồi, đặc biệt là món khoai từ xào nấm mèo.
Nấm mèo ngâm kỹ, rửa sạch, trụng sơ rồi mới xào, vừa thơm lại không hề có mùi đất. Khoai từ cũng được xử lý rất tốt, không hề nhớt, ăn vào giòn giòn, rất đã.
Tôn Miểu đúng là có tay nghề đỉnh cao trong việc xử lý nguyên liệu và làm bật hương vị tự nhiên của món ăn. Đối với Tô Thụy Hi mà nói, đây là trình độ đầu bếp siêu cấp, ngon khỏi chê. Cô ăn đến vui tươi hớn hở, ăn xong còn sờ bụng, vứt hộp cơm dùng một lần đi rồi đi rửa hộp giữ nhiệt.
Thật chẳng ngoa khi nói, Tô Thụy Hi cả đời chắc rửa chén chưa tới 10 lần.
Nhà cô có máy rửa chén, nhưng vì chỉ có một cái hộp giữ nhiệt đựng canh thôi, nghĩ tới nghĩ lui, tự rửa cho nhanh. Cô còn nghiêm túc rửa sạch bong, vì chứng ám ảnh cưỡng chế mà cô rửa chén dĩa đến nỗi "sạch bong sáng bóng".
Rồi cô lại bắt đầu mong chờ, không biết lần sau Tôn Miểu nấu món gì cho cô ăn nữa.
Lần này đưa cơm, chẳng lẽ là vì nghĩ cô không có cơm ăn sao? Nghĩ vậy, Tô Thụy Hi lại bật cười. Tôn Miểu cũng thiệt là, làm sao mà cô không có cơm ăn được, nhà còn có người giúp việc mà.
Tuy cô giúp việc nấu không hợp khẩu vị, nhưng cũng là người cô chọn ra từ hơn chục người, xem như chịu khó vẫn ăn được. Cô cũng từng nghĩ đến việc thuê đầu bếp riêng, nhưng đầu bếp nấu ngon cũng chưa chắc hợp khẩu vị của cô.
Đúng là đầu bếp giỏi thật, đồ họ nấu cô có thể khen là ngon. Thỉnh thoảng ăn thì còn được, chứ lâu dài thì chịu. Nếu mỗi ngày có người nấu được món đúng ý cô thì còn gì bằng, nhưng miệng cô khó chiều, lại nổi tiếng kén ăn, thật sự rất khó kiếm người hợp gu.
Không ngờ lại có một ngày, có người nấu ăn hợp miệng cô đến vậy.
Nghĩ tới chuyện Tôn Miểu lo cô không có cơm nên mới mang đồ tới, Tô Thụy Hi lập tức nhớ ra, theo thói quen của Tôn Miểu thì chắc còn 3 ngày nữa sẽ nghỉ bán, mà còn nghỉ tận 2 ngày.
Nếu nghỉ, chẳng phải cô sẽ không có cơm ăn à? Không biết lúc đó Tôn Miểu có chuẩn bị cơm cho cô không ha?
Nghĩ tới đây, Tô Thụy Hi lại thấy vui. Cô âm thầm kết luận, chiến thuật tặng quà của cô cũng có hiệu quả, coi kìa, Tôn Miểu đã mang đồ ăn cho cô rồi kìa. Vậy lần sau, tặng tiếp cho Tôn Miểu món gì đó nữa ha?
Cô nhớ tới mũ bảo hiểm của Tôn Miểu, vừa rồi nhìn sơ thấy có vẻ không hợp lắm.
Cái mũ đó chỉ là loại đen tuyền, không họa tiết gì, nhìn rất bình thường.
Không những đen... còn hơi xấu nữa.
Tất nhiên, cũng có thể do Tôn Miểu thích kiểu đơn giản, nhưng rồi Tô Thụy Hi lại bất giác nghĩ tới ảnh nền trong trang cá nhân của Tôn Miểu, hình ảnh chú chó Shiba cười tươi rói, rồi logo xe bán đồ ăn của cô nàng.
Nghĩ kỹ lại, với tính cách lạc quan đó, chắc cũng thích mấy thứ dễ thương nhỉ? Tô Thụy Hi cố nhịn cười, mím môi thành một đường thẳng, nhưng khóe môi vẫn vô thức cong lên một chút.
Quyết định rồi! Lần sau sẽ tặng cô nàng cái mũ bảo hiểm kiểu dễ thương!
Bên này có người đang nóng lòng chờ Tôn Miểu mau mau dẹp quầy, tới mấy ngày nghỉ còn được gặp nhau; bên kia lại có người vẫn chưa hay biết gì, chỉ đợi kỳ nghỉ Quốc tế Lao động qua nhanh để chạy về công ty ăn cái bánh kẹp thịt bò ngon lành. Cô gái hôm trước mua 2 mẻ về nhà, cũng là người nói câu "Sao chị ấy có", bây giờ ở nhà đã bắt đầu hối hận.
Phải chi đi sớm hơn để xếp hàng, đi sớm thì đã mua thêm được rồi, vậy thì sẽ không bị người nhà ăn sạch, còn bản thân chẳng có miếng nào.
Cứ thế ngày qua ngày, cuối cùng cũng chờ đến ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ lễ. Tôn Miểu chính thức tuyên bố kết thúc đợt bán hàng lần này. Từ ngày 3 tháng 5, lượng khách đã dần ổn định, ổn tới mức cực kỳ đông, mới 5 giờ chiều đã bán sạch trơn.
Cô nàng buộc phải chuẩn bị sẵn 4 cái bánh kẹp thịt bò cho Tô Thụy Hi từ trưa, nếu không tối cô tới thì chẳng còn gì cả.
Đến ngày cuối cùng, Tôn Miểu vẫn như mọi lần, báo cho khách quen biết rằng hôm nay là ngày bán cuối cùng, để họ khỏi phải mất công đi. Những khách "chậm tiêu" thì khóc ròng, còn khách thông minh thì đã add WeChat cô nàng, vào group luôn.
Dù Tôn Miểu có nói "Cũng chưa biết lần sau bán gì, ở đâu", cũng không thể ngăn nổi những khách hàng nhiệt tình này.
Bây giờ nhóm nhỏ của cô nàng đã có hơn trăm người.
Và thế là, câu hỏi mới lại được đặt ra:
— Tuần sau bán món gì đây?