Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 61: Dưới cơn gió lộng



Vì bánh kẹp thịt bò ngon nhất trần đời, Đồng Vũ Vi đã không ngừng nỗ lực tìm kiếm. Cuối cùng, sau 9 ngày xa cách, cũng là sau 4 ngày phát hiện quầy bánh kẹp thịt bò không còn đặt dưới công ty nữa, cô ấy đã lần ra được bài đăng của Tiếu Tiếu trên Tiểu Hồng Thư.

Cô ấy hít sâu một hơi, lập tức đoán ngay quầy trong bài đăng chính là "Quầy Ăn Di Động Miểu Miểu". Sáng nay cô ấy mới thêm được liên hệ với một người trong nhóm liên quan, đối phương không cho cô ấy vào nhóm, nhưng cũng hé lộ chút tin tức, nói rằng cô chủ Tôn của quầy đang bán ở chỗ này.

Vì quá nhớ nhung món bánh kẹp thịt bò nên Đồng Vũ Vi chẳng chần chừ gì, lập tức xin nghỉ phép, 4 giờ rưỡi là đã phóng thẳng tới chỗ Tôn Miểu.

Cô ấy vừa tới đã mở miệng đòi:

"Cho tôi 20 cái bánh kẹp thịt bò."

Vì quá nhớ món bánh, Đồng Vũ Vi hoàn toàn không để ý quầy xe đã thay đổi hẳn layout, ngay cả cái chảo lớn dùng để chiên bánh cũng đã biến mất. Có lẽ là có để ý rồi, nhưng trong lòng cô ây không muốn thừa nhận, chỉ vì tình yêu mù quáng mà cô ấy đã dành cho món bánh ấy.

Thế nhưng, hy vọng của cô ấy vẫn bị dập tắt...

Tôn Miểu có hơi lúng túng, cảm giác như bị bắt quả tang làm chuyện mờ ám, hoặc giống kẻ phụ tình khi bị vợ phát hiện khi đang làm chuyện mờ ám. Dù vậy, cô nàng vẫn thành thật:

"Giờ tôi không bán bánh kẹp thịt bò nữa, tuần này chỉ bán miến huyết vịt Kim Lăng thôi."

Đồng Vũ Vi thốt ra câu mà cô nàng từng nghe không biết bao nhiêu lần:

"Sao lại thế? Bánh kẹp thịt bò của cô ngon vậy mà, sao lại đổi thành miến huyết vịt?"

Trước kia, từ món Mala xianggou chuyển sang bán bánh kẹp thịt bò, khách cũ cũng hay nói y chang. Chỉ có lúc từ cơm chiên trứng chuyển qua Mala xianggou là không ai than phiền, chỉ có Tô Thụy Hi nói đại khái một câu 'vì nhóm khách cơm chiên không thông minh bằng, không nhắc cô nàng lập nhóm riêng'.

Đối diện với câu hỏi của Đồng Vũ Vi, Tôn Miểu rất "tra nữ", chọn cách... im lặng. Nhưng Đồng Vũ Vi là kiểu người cố chấp, miệng lại sắc, nên dù Tôn Miểu không trả lời, cô ấy vẫn không chịu từ bỏ, ngữ điệu cao vút, lại còn có tí giọng điệu "trà xanh":

"Cô chủ ơi, chắc tôi đến không đúng lúc rồi... Bánh kẹp thịt bò của cô ngon vậy, sao nỡ bỏ chứ? Tôi không đòi nhiều đâu, chỉ 20 cái thôi mà~!!!"

"Không được."

Cô chủ Tôn sắt đá, dứt khoát cự tuyệt.

"Hay cô ăn món miến huyết vịt Kim Lăng thử xem? Đằng nào cũng tới rồi, không lẽ về tay không à?"

Bị câu "đằng nào cũng tới rồi" dội thẳng vào mặt, Đồng Vũ Vi đành hít sâu một hơi: 'Không sao, hôm nay ăn không được bánh cũng không sao, quan trọng là đã tìm được người rồi!' Tuy có hơi tức, cô ấy vẫn gọi một phần miến huyết vịt.

Gọi món xong, cô ấy ngồi xuống cái bàn xếp nhỏ bên cạnh, bắt đầu lên tiếng bênh vực món bánh kẹp:

"Cô thiên vị ghê, bán miến huyết vịt thì có bàn có ghế gọn gàng, còn bánh kẹp thịt bò của tôi thì chẳng có gì cả!"

Cho nên mới nói, chương trình nhóm thì đừng nên có fan "chỉ mê một người", chứ không thì chút chuyện cỏn con cũng lôi ra cãi nhau cho bằng được.

Món bánh kẹp đó là vì không cần bàn ghế gì, cầm lên ăn luôn được, chứ ai rảnh mà ngồi xuống làm gì. Tôn Miểu cũng biết càng nói càng sai, dứt khoát im lặng luôn. Vốn dĩ lúc bận rộn cô nàng cũng không hay nói chuyện, nên cô nàng nhanh tay hoàn tất phần miến huyết vịt cho Đồng Vũ Vi rồi mang ra trước mặt cô ấy.

Và rồi, Tôn Miểu chứng kiến cảnh fan "chỉ hâm một một người" quay ngoắt thành "yêu luôn cả nhóm".

Đồng Vũ Vi ăn mà vui vẻ ra mặt, nhưng ăn xong vẫn chưa cam tâm, đuổi theo Tôn Miểu hỏi:

"Con của tôi... à không, bánh kẹp thịt bò bao giờ mới bán vậy?"

"Tôi cũng không biết."

Đồng Vũ Vi nghẹn họng.

Hết cách, Tôn Miểu đành kéo cô ấy vào nhóm:

"Tuần sau bán ở đâu, bán món gì, tôi sẽ báo trong nhóm hết."

Đồng Vũ Vi trố mắt, nghe Tôn Miểu giải thích mà muốn phát điên:

"Cô phải nói sớm chứ! Nếu cô nói sau lễ Quốc tế Lao động là đổi chỗ thì tôi đã về sớm để mua bánh rồi! Không thể tin nổi, tôi lại bỏ lỡ món bánh kẹp thịt bò ngon số một trần đời chỉ vì cái kỳ nghỉ lễ!"

Sau đó, cô ấy còn mua thêm một phần miến huyết vịt để ăn khuya.

Sau Đồng Vũ Vi, đến giờ cơm, khách bắt đầu đông dần, nhưng Tô Thụy Hi vẫn chưa xuất hiện. Tôn Miểu vừa nấu miến, vừa ngóng ra cửa. Đến 5 giờ rưỡi thì hết sạch. Cô nàng để dành một phần cuối, rồi tuyên bố ngừng bán.

Khách không mua được thì than thở rời đi, trong đó còn có mấy người từ sân golf gần đó ra.

Tôn Miểu càng thêm lo lắng. Ngay cả người từ sân golf cũng ra mua rồi mà vẫn chưa thấy Tô Thụy Hi đâu. Dù bán xong rồi nhưng cô nàng vẫn chưa dọn quầy, vì đã hẹn với Tô Thụy Hi ăn tối với nhau. Trời bắt đầu sẫm, đèn đường bật sáng, gió cũng mạnh hơn hẳn.

Dự báo thời tiết quả đúng, nói có gió lớn là có gió lớn.

Con đường lưng chừng núi trồng đầy cây hai bên, gió cuốn lá rơi xào xạc, những chiếc lá bị cuốn bay xoay tròn, lượn lờ khắp mặt đường. Tóc Tôn Miểu được buộc rất chặt, nhưng gió vẫn làm mấy sợi tóc bên mai lay động khẽ khàng.

Cuối cùng, đúng lúc này, Tô Thụy Hi từ sân golf bước ra. Xe cô đậu bên đường, vừa mở cửa xuống thì bị gió thổi bay tóc luôn.

Tôn Miểu biết không nên cười, nhưng vừa nhìn thấy cảnh ấy, khóe môi cô nàng vẫn không kìm được mà cong lên. Tôn Miểu vốn hay cười, mỗi lần Tô Thụy Hi nhìn thấy cô nàng đều là đang cười cả, chỉ là hôm nay nụ cười càng rõ rệt. Cô nàng không giấu được nữa, như thể thấy chuyện gì buồn cười lắm.

Tô Thụy Hi có hơi ngại, đưa tay vuốt tóc, bước nhanh đến bên quầy. Nhờ xe che gió một chút, gió mới bớt thổi mạnh.

"Em còn ở đây sao?"

Tôn Miểu hiểu ý ngay, gió lớn thế này, còn đứng ở đây làm gì, không sợ bay theo gió luôn à? Hơn nữa nơi này vắng hoe, chỉ có một mình Tôn Miểu, cái xe nhỏ bé đứng cô đơn trơ trọi.

Trên xe treo một cái đèn nhỏ, bị gió làm lắc lư qua lại, nhìn mà thấy tội. Sáng nay Tô Thụy Hi còn nói nếu gió lớn thì đừng bán nữa, cũng đừng đợi cô. Nhưng Tôn Miểu không chịu, vẫn ở lại đây... chờ cô.

"Dù gì cũng phải ăn tối mà."

Một câu của Tôn Miểu khiến Tô Thụy Hi không phản bác được gì:

"Thôi được rồi."

Tôn Miểu kéo bàn xếp sát vào xe để chắn gió, ghế xếp thì cô nàng cất kỹ kẻo bị gió thổi bay. Cô nàng ra hiệu cho Tô Thụy Hi ngồi trước, rồi mới lấy hộp cơm ra kiểm tra lại nhiệt độ, thấy vẫn còn ấm mới mang đến.

Hai người ngồi bên nhau, không phải đối diện mà là ngồi cạnh bên, như vậy gió không thổi vào mặt, tóc cũng không bị rối. Tôn Miểu nghĩ một chút, tháo cái kẹp lớn trên đầu ra. Tóc đuôi ngựa sau đầu cô nàng bung nhẹ vì mất kẹp, cô nàng lại tháo dây buộc ra, buộc lại gọn gàng.

Thấy Tôn Miểu còn dư cái kẹp, Tô Thụy Hi nhận lấy, búi tóc lên rồi dùng kẹp cố định lại.

Dáng vẻ mới!

Tôn Miểu âm thầm trầm trồ, nhìn thêm vài giây.

Kiểu tóc này khiến Tô Thụy Hi bớt kiêu kỳ, sắc sảo, lại thêm nét đoan trang, dịu dàng. Nói chung, trong mắt Tôn Miểu, chính là đẹp. Nhưng điều khiến cô nàng rung động hơn là ánh mắt lấp lánh của Tô Thụy Hi. Cô nàng tưởng sau một ngày bị tổng giám đốc Trương hành cho mệt bở hơi tai, Tô Thụy Hi sẽ chán chường như hôm qua.

Nhưng trong mắt cô lại không hề có lạc lối hay thất vọng, chỉ có ánh sáng long lanh như sao trời, vô cùng rực rỡ.

Với Tôn Miểu, chính vẻ ngoài của Tô Thụy Hi đã khiến cô nàng rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Con người vốn là động vật thị giác, ấn tượng đầu tiên đến từ đôi mắt. Nếu không phải gương mặt này, chắc cô nàng cũng không đối xử đặc biệt hay xem cô là "crush".

Thế nhưng cảm giác rung động thoáng qua không kéo dài được lâu, nếu khi tiếp xúc lại thấy đối phương toàn điểm khiến mình khó chịu, thì kiểu gì cũng tan mất.

Nhưng đến hôm nay, Tô Thụy Hi vẫn là crush của cô nàng, vì tính cách rực rỡ ấy, vì ánh sáng tỏa ra trong bóng tối từ cô.

Dù quen chưa lâu, gặp nhau không nhiều, phần lớn là đối thoại ngắn ngủi giữa người bán và người mua, nhưng qua từng chuyện nhỏ, ánh sáng của Tô Thụy Hi vẫn khiến Tôn Miểu rung động.

Và cô nàng sẽ không kiềm được mà muốn làm nhiều hơn vì Tô Thụy Hi.

Có lẽ là vì bị ánh mắt của Tôn Miểu nhìn chăm chăm, Tô Thụy Hi nghiêng đầu hỏi khẽ:

"Sao vậy? Không ăn hả?"

"Ăn chứ."

Tim Tôn Miểu lỡ một nhịp, góc nghiêng của Tô Thụy Hi cũng đẹp quá đi mất. Kẹp tóc hơi lỏng, không giữ hết tóc, vài lọn tóc trượt khỏi thái dương cô, bay lượn theo gió. Trời dần tối, ánh đèn đường chiếu xuống một lớp sáng ấm áp, khiến Tô Thụy Hi như khoác lên người một lớp lụa mờ ảo, càng thêm dịu dàng.

Khung cảnh này đẹp đến mức khiến Tôn Miểu gần như thất thần, không quản nổi biểu cảm.

Chỉ là môi trường xung quanh... đúng là quá bình dị.

Bên đường vắng vẻ, chỉ có chiếc xe nhỏ, một cái bàn xếp đơn sơ, mấy cái ghế xếp thấp lè tè, trên bàn có hai hộp cơm. Tôn Miểu mở nắp từng hộp, bên cạnh còn hai hộp nhựa đựng nước vịt hầm.

Thậm chí còn hơi... dân dã quá mức, đến mức khiến Tô Thụy Hi cũng giản dị hơn hẳn.

Trong hoàn cảnh như vậy, Tô Thụy Hi mở đôi đũa dùng một lần, chuẩn bị ăn tối.

"Chị thử cái này đi, em kho lâu lắm đó, vịt kho hạt dẻ. Kiểu kho nước tương, em không bỏ ớt, chị ăn được."

Tôn Miểu lải nhải giới thiệu, Tô Thụy Hi im lặng nhưng vẻ mặt lại rất chăm chú lắng nghe. Cô cầm đũa, chọn hạt dẻ thay vì thịt vịt. Tôn Miểu biết ngay, mỉm cười: 'Biết mà, Tô Thụy Hi thích ăn rau hơn thịt'. Còn Tôn Miểu thì ngược lại, cô nàng mê thịt.

Cô nàng gắp một miếng vịt cho vào miệng.

Tô Thụy Hi ăn từ tốn, còn Tôn Miểu thì nhanh hơn. Ăn xong cô nàng ngẩng lên chờ đợi, đợi Tô Thụy Hi nuốt xong mới hỏi:

"Thế nào? Ngon không?"

"Ừm, ngon lắm."

Dù bên ngoài gió lớn thổi vù vù, nhưng nơi góc nhỏ họ ngồi lại không hề cảm thấy lạnh. Đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười của Tôn Miểu, dưới ánh đèn vàng nhạt, càng thêm dịu dàng.