Vừa mở miệng, Trương Tường đã khiến người ta khó chịu:
"Giám đốc Tô? Quả nhiên là người quen của cô, là cô gọi tới đúng không? Vì để đạt được hợp tác mà cô làm ra chuyện như vậy à? Đừng mong lấy được vụ hợp tác này từ tôi. Dám đắc tội với tôi như vậy mà còn mơ được hợp tác?!"
Miệng cứ hợp tác hợp tác suốt, Tôn Miểu nghe mà phát cáu. Nhưng Tô Thụy Hi thì vẫn rất bình tĩnh.
Cô đúng là quen biết Tôn Miểu, nói không quen thì giả quá. Giờ cô đang ngồi sau xe bán hàng, dùng bàn ăn nhỏ để ăn cơm, đâu phải ăn miến huyết vịt gì đó, mà là phần cơm trưa giống hệt của Tôn Miểu.
Món vịt sốt mơ bạc hà được đựng trong hộp cơm giữ nhiệt mà trợ lý mua, nhìn thôi đã thấy thèm.
Hai người họ thân thiết thế này, làm sao mà không quen được?
Nhưng những lời phía sau thì hoàn toàn là vu khống.
Tô Thụy Hi vẫn điềm nhiên nói:
"Tôn Miểu muốn bán đồ ăn ở đâu là quyền của em ấy, không liên quan gì đến tôi, càng chẳng dính dáng gì đến bà, tổng giám đốc Trương. Làm người đừng quá tự luyến. Còn về chuyện hợp tác, tôi cũng đang định nói với bà, tôi không muốn tiếp tục hợp tác nữa."
Cô dùng khăn giấy lau miệng, động tác tao nhã vô cùng:
"Công ty tôi không muốn hợp tác với người không hiểu hai chữ 'tôn trọng'. Cho dù có phải chịu chút tổn thất, cũng còn hơn là phải cúi mình trước mặt bà."
Lúc Tô Thụy Hi nói những lời này, thái độ của cô không hề cao ngạo cũng chẳng thấp hèn, không có vẻ yếu thế, cũng không tỏ ra vênh váo vì đang chiếm ưu thế sau khi Trương Tường bị Tôn Miểu chơi một vố.
Cái dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng ấy, khiến Tôn Miểu bên cạnh chỉ muốn hét lên trong lòng:
A a a, hôm nay crush của mình ngầu muốn xỉu luôn đó trời!
Nói xong câu đó, cục đá đè trong lòng Tô Thụy Hi cũng rơi xuống. Trước kia là do cô quá nóng vội, quá khao khát đạt được hợp tác này, hơn nữa cả đời cô chưa từng thất bại, chưa từng để thứ gì tuột khỏi tay. Chính vì không thể chấp nhận thất bại nên càng cố chấp muốn thành công.
Nhưng nhờ được Tôn Miểu khai sáng, Tô Thụy Hi đã không còn cố chấp như trước. Không ngờ có ngày cô lại cần Tôn Miểu chỉ điểm. Cô nàng nói đúng, chấp nhận thất bại cũng là một cách trưởng thành. Thế là Tô Thụy Hi buông bỏ việc hợp tác với công ty Trương Tường, xoay qua tìm đối tác khác. Cũng vì đã buông được, nên bây giờ cô mới có thể nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng.
Trương Tường nhíu mày lại:
"Cô làm vậy thật không khôn ngoan, công ty chúng tôi hẳn là lựa chọn hàng đầu của cô."
Đó là sự thật, nếu không thì Tô Thụy Hi cũng đã không phải nhẫn nhịn lâu đến vậy. Cô đã bỏ ra quá nhiều công sức cho vụ hợp tác này, từ trước cả khi quen Tôn Miểu đã bắt đầu chuẩn bị, cố gắng đến tận bây giờ. Mà bây giờ lại bỏ cuộc, chẳng phải là quá tốn kém cái gọi là "chi phí chìm" hay sao?
Thực ra Trương Tường cũng chưa hề muốn từ bỏ đối tác này, nếu không thì đã chẳng dừng lại ở múc gây khó dễ mà đã từ chối thẳng thừng rồi. Nói cách khác, người có thể bị bà ta gây khó dễ, là đã đủ "vinh hạnh" rồi.
Nhưng bà ta quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức quên mất một điều, đâu ai rảnh mà tự nhảy vào để bị bà ta làm khó, bà ta đã vô tình vô nghĩa thì đừng trách người khác quay lưng bỏ đi.
Nếu là Tô Thụy Hi ngày trước, chắc chắn sẽ cứng đầu cứng cổ tới cùng với Trương Tường, quyết không bỏ cuộc. Vì cô là người luôn cầu toàn, cả đời chưa từng thất bại, chưa từng để điều gì tuột khỏi tay. Phải tự mình thừa nhận một thương vụ hợp tác không thành là do bản thân không đủ năng lực, chuyện đó với cô mà nói chẳng khác gì nỗi đau lớn.
Nhưng từ khi có Tôn Miểu, tất cả đều đã thay đổi. Cứng rắn như Tô Thụy Hi, giờ cũng có thể nhẹ nhàng buông tay.
"Bà nói đúng, công ty của bà là lựa chọn hàng đầu, nhưng bà thì không." Miệng Tô Thụy Hi cũng khá sắc bén, trước kia là vì có cầu xin nên phải nhún nhường, giờ thì không cần nữa, bản tính thẳng như ruột ngựa lại trồi lên, khiến Trương Tường cứng họng.
Trương Tường nhìn chằm chằm Tô Thụy Hi một lúc, rồi quay sang Tôn Miểu:
"Nếu cô không liên quan đến cô ấy, vậy tại sao lại nhắm vào tôi? Hôm qua còn bình thường, sao hôm nay lại không bán cho tôi nữa?"
Tôn Miểu không giải thích gì cụ thể, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Tôi không nhắm vào ai hết, miến huyết vịt là do tôi làm, tôi muốn bán cho ai thì bán."
Quả thực là... nói quá có lý luôn!
Tô Thụy Hi còn tiếp lời:
"Đúng vậy, cũng giống như Tổng giám đốc Trương có quyền quyết định hợp tác với ai, thì Tôn Miểu cũng có quyền quyết định bán đồ ăn cho ai."
"......" Trương Tường tức đến muốn bỏ đi. Nhưng hôm qua gần như không ăn gì, sáng nay cũng chưa ăn, giờ cái bụng bà ta thật sự không chịu nổi nữa. Nhưng Tôn Miểu vẫn không bán, chỉ quay lại tiếp tục ăn cơm trưa.
Trương Tường lập tức đứng hình, chỉ biết xấu hổ đứng đó. Khoảnh khắc ấy, bà ta chợt nhớ về những ngày đầu vào nghề, khi bản thân cũng đứng bên cạnh như một kẻ hầu hạ. Có lẽ là vì ký ức trỗi dậy, khiến bà ta không thể rời đi, cứ đứng đó như đang chờ Tôn Miểu đổi ý.
Nhưng Tôn Miểu chẳng thèm để ý đến Trương Tường, bà ta muốn đứng thì cứ việc đứng.
Còn Tô Thụy Hi thì lại nổi máu "ác":
"Tôn Miểu, cho tôi một phần miến huyết vịt."
Tôn Miểu biết cô đang giở trò gì, chỉ gật đầu. Tô miến bốc khói nóng hổi ngay trước mặt Trương Tường, từng sợi miến lăn tăn trong làn hơi nước, sau đó được vớt ra cho vào tô nhựa dùng một lần.
Tô Thụy Hi nhận lấy rồi bắt đầu ăn. Khi cô ăn miến không biểu cảm gì đặc biệt, nhưng hàng chân mày hơi cong lên kia cũng đủ thấy cô ăn rất ngon lành.
Phải biết là cô đã ăn gần hết cơm, chỉ còn lại ít đồ ăn, vậy mà vẫn ăn được thêm một tô miến nữa... Đúng là bao tử lớn thật! Tôn Miểu âm thầm cảm khái.
Mà cảnh tượng này rơi vào mắt Trương Tường, chỉ càng khiến bà ta đói bụng hơn... Cái cảm giác bụng dính vào lưng thật chẳng dễ chịu gì. Tô Thụy Hi ăn xong tô miến còn chưa đủ, lại quay sang đòi thêm phần vịt kho của mình. Tôn Miểu cũng đưa cho cô.
Trương Tường trợn to mắt.
Bà ta vẫn luôn cử người theo dõi quán ăn, đương nhiên biết món vịt kho đã hết sạch từ lâu, vậy mà vẫn có thể lấy ra một phần cho Tô Thụy Hi!
Nói hai người không có quan hệ thì ai mà tin? Chắc chắn là cố ý chọc bà ta!
Trương Tường thừa nhận, bản thân đã bị chơi xỏ rồi. Bởi vì cái vẻ mặt thỏa mãn của Tô Thụy Hi khi ăn vịt kho khiến bà ta nhận ra, món này chắc chắn rất ngon. Bà ta vốn không phải người tham ăn, vậy mà lần này lại bị Tôn Miểu dùng đồ ăn "thu phục" hoàn toàn.
Tô Thụy Hi ăn xong hết phần cơm thừa, lại húp một tô miến huyết vịt, rồi còn gặm vịt kho, nét mặt mãn nguyện đến mức bụng cũng hơi phình lên. Cô thật sự no, không phải no vừa, mà là no đến mức muốn "bể bụng".
Cô muốn ợ một cái, nhưng vì có mặt Trương Tường nên cố nhịn. Ăn xong là có thể đi rồi, Tôn Miểu cũng bận rộn trở lại. Giờ chỉ còn lại hai người Tô Thụy Hi và Trương Tường đối đầu, còn Tôn Miểu thì quay về làm việc.
Thực ra Trương Tường không muốn đứng đây chút nào, cứ đứng như bị làm trò cười. Một người từng vào top 10 nữ doanh nhân giàu nhất, đứng đây chẳng khác nào bị sỉ nhục. Nhưng dân mình mà, bị bốn chữ "đã đến rồi thì" thao túng cả đời, khiến bà ta không thể rời đi.
Đã chịu mất mặt đứng đây rồi, lại bị Tô Thụy Hi châm chọc đủ kiểu, mà giờ bỏ đi thì... quá thất bại.
Tóm lại, Trương Tường giờ giống hệt Tô Thụy Hi trước kia, bị cái gọi là "chi phí chìm" trói chặt, và cũng giống như Tô Thụy Hi, vì đã quá thuận lợi nên rất khó chấp nhận thất bại. Từ nhỏ đến lớn, Tô Thụy Hi luôn thuận buồm xuôi gió, không quen thất bại, còn Trương Tường thì là sau khi phát tài mới vậy.
Ngày trước, bà ta sống khổ thật, từ nhỏ đã làm việc nhà, làm ruộng ở vùng núi, sau này lập nghiệp cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng bà ta gặp thời, bắt được cơ hội, nên mới phất lên. Từ sau khi nổi tiếng, người tâng bốc đếm không xuể, thành ra cao ngạo. Chính vì vậy, sự chống đối của Tôn Miểu, trong mắt bà ta, mới khó hiểu đến vậy.
Trương Tường không rời đi, đương nhiên Tô Thụy Hi cũng chưa đi. Cô không đi chỉ vì một lý do, sợ Trương Tường gây khó dễ cho Tôn Miểu.
Thế nên nhất thời hai người không ai nói gì, chỉ lặng im "so kè". Nhưng rõ ràng Tô Thụy Hi vẫn sung sướng hơn Trương Tường rất nhiều, vì cô được ngồi.
Tôn Miểu cũng nhận ra Tô Thụy Hi không định ở lại, chỉ vì lo cho cô nàng nên mới chưa đi. Thế là cô nàng lên tiếng:
"Chị Tô Tô, chắc chị còn việc phải làm đúng không? Vậy chị đi trước đi, em không sao đâu."
"Nhưng mà..." Tô Thụy Hi còn định nói, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tôn Miểu bật cười: "Chị yên tâm, nếu em bị ăn hiếp, nhất định sẽ gọi cho chị."
"Ừm."
Hai người ở đó ngọt ngào trò chuyện, khiến Trương Tường bên cạnh tức muốn xỉu:
'Cái gì mà cô ấy bị ức hiếp? Rõ ràng là tôi mới là người chịu ấm ức nhất ở đây mà?!'
Cuối cùng, Tô Thụy Hi cũng rời đi. Trước khi đi còn quay đầu liên tục, ánh mắt như muốn giết người tại chỗ hoặc lôi Trương Tường đi xử tử. Nhưng tâm lý Trương Tường đủ vững, dù bị nhìn muốn thủng người vẫn không hề dao động.
Đợi Tô Thụy Hi đi khuất, cái cổ bị cứng đơ vì sĩ diện của Trương Tường rốt cuộc cũng cúi xuống được. Bà ta hỏi thẳng Tôn Miểu:
"Tôi phải làm gì thì cô mới bán cho tôi một tô miến huyết vịt? Có phải là phải đồng ý hợp tác với Tô Thụy Hi không? Đồng ý rồi, cô sẽ bán cho tôi à?"
Hai người giằng co nãy giờ, khách buổi trưa cũng đã vơi bớt, Tôn Miểu có thời gian để nói chuyện.
Cô nàng nhìn Trương Tường, thầm nghĩ: 'Gặp phải tôi, coi như bà xui rồi'
Cô nàng lắc đầu:
"Tôi đâu có nói vậy, cũng không định để bà làm vậy. Chuyện hợp tác, chị Tô Tô đã buông tay rồi. Mà giờ bà vì muốn ăn một tô miến mà miễn cưỡng đồng ý, sau này chắc chắn lại tiếp tục gây khó dễ. Tôi đâu thể tự đi tìm phiền phức cho chị ấy?"
Nghe đến đây, Trương Tường càng mơ hồ:
"Vậy rốt cuộc cô muốn gì?"
Tôn Miểu nhìn bà ta thật lâu, rồi mới chậm rãi nói:
"Thật ra, tôi luôn nghĩ một nữ doanh nhân giỏi giang như bà, sẽ rộng lượng với những cô gái trẻ. Sẽ rộng lượng với những người như chị Tô Tô, cũng là nữ giới, cũng lăn lộn trên thương trường giống bà, thậm chí sẽ dành cho chị ấy chút ưu ái."
Cô nàng biết không phải người phụ nữ nào cũng "giúp đỡ phụ nữ", nhưng cô nàng vẫn tin rằng những người sẵn sàng giúp nhau sẽ nhiều hơn.
Nếu không thể giúp, ít nhất cũng đừng cố ý làm khó nhau. Thế mà có đôi khi, ác ý lại đến một cách vô lý, chỉ vì trong lòng không vui, là có thể thoải mái dày vò một cô gái khác.