Bay Lên Trời Cao

Chương 16



Dì Mạnh bắt đầu thu dọn đồ đạc, bán bớt tài sản. 

 

"Di định rời khỏi nơi này sao?" 

 

Dì lau bức ảnh chụp chung, dường như phủi đi lớp bụi không tồn tại trên đó: 

 

"Ừ, lúc đó công việc của chúng tôi nguy hiểm, nên từng hứa với nhau." 

 

"Nếu một người ra đi trước, người còn lại chỉ được để tang tối đa năm năm, rồi phải bắt đầu cuộc sống mới." 

 

Bây giờ, năm năm ấy sắp kết thúc. 

 

"Vậy dì Mạnh, tiếp theo dì định đi đâu? Hay là, đi Bắc Kinh cùng tụi con đi!" 

 

Dì đứng bên cửa sổ, nghiêng đầu cười với tôi: 

 

"Tại sao lại phải đi theo tụi con?" 

 

Dì nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: 

 

"Dì là dì, con là con, Tống Bạc là Tống Bạc." 

 

"Nguyên Bảo, tụi con đã trưởng thành rồi, dì cũng nên bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình." 

 

Dì bước tới ôm tôi vào lòng: 

 

"Nhưng dù chúng ta ở đâu, trái tim chắc chắn vẫn luôn ở bên nhau." 

 

"Nguyên Bảo, chúng ta mãi mãi là người một nhà." 

 

Cuối cùng, chúng tôi thống nhất sẽ lên Bắc Kinh sớm hơn mười ngày. 

 

Đi dạo chơi một chút, tiện thể làm quen với môi trường mới. 

 

Sáng sớm ngày lên đường, Lưu Phương gọi điện khóc lóc cầu xin tôi cứu Kim Kiến Gia.

 

32

 

Từ sau khi nhận được trát hầu tòa, cả nhà họ cũng im hơi lặng tiếng. 

 

Tôi cứ tưởng họ đã chịu buông tay rồi. 

 

Không ngờ Kim Kiến Gia tuy quan hệ với tôi đã căng thẳng, nhưng ở khu ổ chuột vẫn khắp nơi khoe khoang. 

 

Nói tôi nhận được tiền thưởng, nói tôi là con ruột của ông ta, sớm muộn gì cũng sẽ nhận lại gia đình. 

 

Kết quả là bị kẻ xấu để ý, lôi ông ta vào đánh bàn mạt chược lớn. 

 

Có vẻ như đã bị dàn cảnh, chỉ trong một đêm đã thua hơn mười mấy vạn. 

 

Người đòi nợ tìm tới tận cửa, tuyên bố nếu không trả tiền thì sẽ chặt một tay ông ta. 

 

Cả nhà họ hoảng loạn, sợ đến vỡ mật, việc đầu tiên nghĩ tới chính là cầu cứu tôi. 

 

Buổi sáng mùa hè, gió vẫn nóng rát như lửa. 

 

Kim Kiến Gia một câu lại một câu gọi tôi là con gái ngoan, cầu xin tôi cứu mạng ông ta. 

 

"Tiền tôi đã trả hết cho dì Mạnh rồi." 

 

"Thì con đi xin bà ta thêm chút nữa, bà ấy còn xem con như con dâu tương lai, thằng bạn trai con cũng nhận được thưởng mà, chẳng lẽ thấy c.h.ế.t không cứu?" 

 

"Nguyên Bảo, chúng ta là nhà mẹ đẻ của con, sau này con lấy chồng rồi, cũng cần nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa chứ." 

 

"Nguyên Bảo, trước kia là ba sai, ba xin lỗi con, ba cầu xin con, cầu xin con cứu ba một mạng..." 

 

Gió hè nóng như thiêu đốt lướt qua mặt tôi, nhưng lòng tôi lại lạnh giá. 

 

Tôi cuối cùng cũng nghe được lời xin lỗi và van nài từ ông ta. 

 

Nhưng...

 

Dường như… điều đó đã không còn quan trọng nữa. 

 

"Tốt nhất là báo công an đi, ông bị dàn cảnh rồi, báo án là cách xử lý tốt nhất." 

 

"Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, con thật sự không lo cho ba nữa sao?" 

 

Tôi nheo mắt nhìn về phía mặt trời đang lên: 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Kim Kiến Gia, tôi sắp rời khỏi nơi này rồi." 

 

"Có lẽ… sẽ không bao giờ quay lại nữa." 

 

"Tạm biệt!" 

 

Nói xong tôi cúp máy, rồi tắt luôn điện thoại. 

 

Tạm biệt, người nhà họ Kim. 

 

Tạm biệt, khu ổ chuột! 

 

Ngoại truyện 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Dì Mạnh giúp tôi chất hành lý vào cốp xe. 

 

Vừa định đóng cửa lại, phía sau bỗng vang lên một tiếng gọi khẽ: 

 

"A Chỉ…" 

 

Cơ thể dì bỗng run lên dữ dội, tay siết chặt nắp cốp xe. 

 

"A Chỉ…" 

 

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ngược sáng. 

 

Sau bao năm, tôi vẫn nhận ra ông ấy. 

 

Chú Tống. 

 

Không ngờ lại là… chú Tống.

 

Mắt ông đỏ hoe, bước nhanh tới, đưa tay định ôm vai dì Mạnh. 

 

Nhưng dì lại khẽ né sang một bên. 

 

Mắt dì đã ngấn lệ, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, giọng run run: 

 

"Anh… chưa c.h.ế.t sao?" 

 

"Xin lỗi, mấy năm nay anh luôn làm nhiệm vụ nằm vùng, vì yêu cầu công tác nên..." 

 

Lúc này tôi mới để ý, sau tai của chú Tống có một vết sẹo dữ tợn. 

 

Bàn tay dì Mạnh siết chặt thành nắm đấm, từng chữ phát ra nghiến chặt: 

 

"Vậy... anh còn đi nữa không?" 

 

Chú Tống rưng rưng nước mắt, lắc đầu: 

 

"Không đi nữa." 

 

"Nửa đời trước anh đã hiến dâng cho Tổ quốc, nửa đời sau... dành hết cho em!" 

 

Nước mắt dì Mạnh trào ra như suối, ngay lập tức lao vào lòng ông. 

 

Những năm qua, chú Tống vì nằm vùng mà mang tiếng xấu. 

 

Giờ đây trở về bình an, nhưng để bảo vệ an toàn cho người thân, vẫn không thể công khai mọi chuyện với thế gian. 

 

Trong lòng ông, chỉ toàn cảm giác day dứt: 

 

"Xin lỗi... đã làm liên lụy đến mọi người." 

 

Khi biết Tống Bạc chọn đăng ký vào Bắc Đại, ông hỏi: 

 

"Trước đây chẳng phải con luôn nói muốn làm quân nhân sao?" 

 

Ánh nắng chói chang không lọt được vào đôi mắt của Tống Bạc. 

 

Khoảnh khắc ấy, cậu như quay trở lại vô số ngày tháng bị người ta chỉ thẳng vào mặt mắng là con trai kẻ sát nhân.

 

Cậu ấy thản nhiên nói: 

 

"Không muốn nữa, làm một người bình thường cũng tốt rồi." 

 

Chú Tống im lặng mấy giây: 

 

"Ừ, cuộc đời con, do con quyết định." 

 

Dì Mạnh lái xe, hỏi ông: 

 

"Anh muốn đi đâu?" 

 

Chú Tống nghiêng đầu nhìn dì. 

 

Trong mắt ông là đầy ắp yêu thương: 

 

"Em đi đâu, anh sẽ đi đó." 

 

"Cuộc đời anh, để em quyết định!" 

 

Khóe môi dì Mạnh cong lên, nở một nụ cười. 

 

Thì ra, dì cũng biết cười như một cô gái nhỏ vậy đó! 

 

Tôi hạ kính xe xuống, đưa ngón tay ra ngoài. 

 

Làn gió nóng rát vút qua kẽ tay. 

 

Khoảnh khắc này, tôi như mọc ra đôi cánh vô hình. 

 

Bầu trời thật xanh! 

 

Từ nay về sau, tôi sẽ là một chú chim không còn bị ràng buộc, bay đến bất cứ nơi đâu tôi muốn.

 

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com