"Thì… thì tôi vốn dĩ cũng chẳng để mắt đến con bé này."
Dì Mạnh nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô ta — nhưng trong ánh mắt là một luồng lạnh lẽo khiến người ta rợn người:
"Không chỉ con bé này, mấy cô gái khác... e là cô cũng chẳng mang đi được nữa đâu."
12
Khi chúng tôi rời đi, Tú Tú vẫn còn run cầm cập.
Tôi không kìm được mà thốt lên đầy ngưỡng mộ:
"Dì Mạnh, khí chất của dì thật sự quá đỉnh luôn!"
"Chị ta bị dì dọa cho sững người luôn ấy!"
Ánh mắt Tống Bạc sáng rực:
"Không phải dọa đâu. Mẹ tôi từng là cảnh sát vũ trang, đã từng b.ắ.n hạ cả kẻ bắt cóc đấy. Mẹ tôi siêu lợi hại!"
Tôi im lặng một lúc lâu.
"Cậu sợ à?"
Tôi đáp lớn:
"Không sợ!"
Ác quỷ có thể khoác lớp vỏ ngoan hiền, còn thiên thần lại mang gương mặt lạnh lùng.
Tôi muốn nhìn vào trái tim, chứ không phải vẻ ngoài.
Tú Tú và trưởng thôn đã gọi điện cho ba tôi.
Ở vùng quê này: “quan huyện không bằng người quản làng”.
Lời trưởng thôn còn có trọng lượng hơn cả công an.
Ba tôi tức đến mức phát điên.
Chắc là được lão trưởng thôn hoặc Tú Tú chỉ điểm rồi.
"Cho dù mày không theo Tú Tú ra ngoài, thì cũng đừng hòng tiếp tục đi học! Ở nhà nửa năm cho tao!"
"Đủ mười sáu tuổi thì đi làm trong xưởng. Thế thì chẳng phạm pháp gì cả, đúng không!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh tôi thất vọng tột cùng:
"Nguyên Bảo, em nhẫn tâm vậy sao? Muốn nhìn chị dâu sẩy thai à?"
"Đó là cháu ruột của em đấy!"
Tống Bạc cười khẩy:
"Ồ, lại giở chiêu đạo đức ra trói buộc người khác à?"
Tôi nhìn thẳng, ánh mắt kiên định:
"Dù mọi người có nói gì, em cũng sẽ không đi làm thuê. Em nhất định phải học tiếp."
Ba tôi hít điếu thuốc đầy bực tức:
"Mày đang mơ đấy à! Cho dù mày có tự kiếm được tiền đi học, tao cũng sẽ tới trường lôi cổ mày về!"
Ông nghiến răng nghiến lợi tiếp lời:
"Đợi vài năm nữa, tao gả mày cho lão Trương đồ tể! Lần trước lão còn nói chịu bỏ ra hai trăm nghìn để cưới một đứa trẻ về sinh thêm cho lão một đứa con trai!"
Lão Trương gần năm mươi tuổi, thân hình to gấp đôi người thường, cháu ngoại lão ta còn biết chạy đi mua xì dầu rồi.
Nước mắt tôi rơi xuống, như nhỏ qua từng mảnh thủy tinh vỡ, đau đến rướm máu.
Đây chính là “người thân” của tôi sao?
Tống Bạc siết chặt nắm đấm, từng khớp tay vang lên răng rắc, giọng lạnh như d.a.o cứa:
"Thật sự là ruột thịt của các người sao? Các người không xứng làm gia đình của cô ấy!"