Thế nhưng, ngày mồng Bảy tháng Bảy, Vệ Tuân nhận được một phong thư từ kinh thành.
Từ sau khi ấy, mỗi trận giao chiến, hắn đều trở nên nóng vội liều lĩnh.
Hắn tự cho mình là “đội quân phẫn nộ, bách chiến bách thắng”, kết quả lại đại bại thê thảm, còn trúng tên rơi xuống biển.
Hắn biết bơi — nhưng một con suối nhỏ và biển cả mênh mông, vốn khác nhau một trời một vực.
Đợi đến khi binh lính vớt được hắn lên thuyền, hắn đã không còn sống nổi nữa.
…
Phong thư mà Vệ Tuân nhận được, bị giám quân kèm theo chiến báo gửi về kinh, cấp tốc tám trăm dặm.
Chiến báo được dâng vào cung.
Phong thư kia, thì được chuyển đến tay ta.
Là thư Dương Uyển Phất viết cho Vệ Tuân.
Trong thư, nàng kể rằng ta đã đuổi nàng ra khỏi phố Hồng Sơn ngay ngày Vệ Tuân rời kinh.
Nói nàng ở một mình trong hẻm Thanh Lâm cơ cực nhường nào, nói nàng giờ là kỹ nữ trong mắt người đời, không còn ai che chở, bị lũ nam nhân trong kinh quấy rối không ngừng.
Trong bức thư ấy, Dương Uyển Phất là kẻ yếu đuối đáng thương, đang tha thiết chờ Vệ Tuân đến cứu rỗi.
Thảo nào hắn đột nhiên xông pha như con thiêu thân, tự đẩy mình vào chỗ chết.
Cầm bức thư trong tay, ta đi đến hẻm Thanh Lâm.
Quả nhiên, ngoài sân có vài tên vô lại rỗi việc đứng chực sẵn.
Khi thấy ta bước đến, ánh mắt bất thiện lập tức đổ dồn sang.
Nhưng nhìn thấy tùy tùng sau lưng ta, chúng lập tức cúi đầu, rụt cổ chạy mất.
Ta phân phó người đạp tung cửa viện, ung dung bước vào.
Sắc mặt Dương Uyển Phất đại biến, sợ hãi trừng trừng nhìn ta:
“Thẩm phu nhân, căn nhà này là ta tự mình thuê lấy…”
“Ta biết.” Ta mỉm cười dịu dàng, “Ta đến là để báo cho ngươi biết — Vệ Tuân đã chết.”
Dương Uyển Phất thất thanh gào lên:
“Ngươi nói cái gì? Ai chết?”
Ta mỉm cười, đem phong thư ném xuống trước mặt nàng:
“Hắn là kẻ bất trung, c.h.ế.t là phải. Có điều… ta cũng phải cảm ơn ngươi. Nếu không có bức thư này, ta còn phải đích thân ra tay.”
“Giờ thì hay rồi, hắn c.h.ế.t rồi, là tướng quân trung liệt, mà phu nhân của tướng quân trung liệt, chính là ta. Tất cả lễ nghi, tiền tuất, danh vọng, đều rơi vào tay ta.”
“Dương Uyển Phất, ngươi từng khiến ta suýt chết, làm tổn thương thân thể, cướp phu quân ta, đầu độc ta, đến cuối cùng, lại còn vì ta mà dâng ra chỗ dựa cả đời — ấy là việc ngươi nên làm.”
Dương Uyển Phất cầm lấy thư, ngã ngồi bệt xuống đất, tay run lên bần bật.
Giọng nói của nàng vỡ vụn:
“Ngươi biết rồi… ngươi đã sớm biết rồi…là từ khi nào?”
“Có lẽ là… từ hôm trước ngày Vệ Văn Ký phát bệnh.”
Ta bình tĩnh đáp.
Gương mặt mỹ nhân phút chốc mất hết huyết sắc.
Dương Uyển Phất rốt cuộc cũng hiểu — những toan tính hèn mọn, những sắp đặt vụng về giữa nàng và Vệ Tuân, trong mắt ta chẳng khác gì một trò hề.
Bọn họ… thua triệt để.
Nàng bỗng bật cười, lại òa khóc, sắc mặt như một kẻ điên dại.
Ta và nàng đều hiểu, nàng đã hoàn toàn hết đường xoay chuyển.
“Thì sao chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nghiến răng, nhìn ta với ánh mắt căm thù,
“Ngươi tưởng ngươi thắng sao? Ngươi không thể sinh con, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng mà thôi!”
Ta khẽ bật cười:
“Không thể sinh thì thế nào? Vệ Văn Ký sẽ là trụ cột của Vệ phủ, nó sẽ vì ta mà dâng sớ cầu đạo sắc phong, để ta trở thành một phụ nhân tôn quý nhất triều Đại Diễn.”
Dương Uyển Phất lập tức nở nụ cười đắc ý:
“Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi hại c.h.ế.t phụ thân nó, nó sẽ chỉ hận ngươi thôi!”
Ta nhẹ giọng nói:
“Dương Uyển Phất, ngươi có biết không? Khi ta và Vệ Tuân tranh cãi, hắn từng nói — ngươi dù có sai, nhưng bản tính thiện lương. Hắn nói ngươi thiện lương…ý là ta không đủ thiện lương.”
“Nhưng ta thật sự không hiểu, ngươi thì thiện lương hơn ta ở chỗ nào?”
“Hôm ấy, ngươi từ hiệu cầm đồ bước ra, thằng bé ăn mày kia, bệnh hoạn gầy yếu, ôm lấy chân ngươi mà gọi một tiếng ‘mẫu thân’.”
“Số bạc đổi từ chiếc vòng tay ấy — vừa đủ để cứu mạng nó. Thế mà ngươi lại dùng đá đập nát đầu nó, trước mặt nha dịch, vu oan cho nó là kẻ trộm. Đứa trẻ nhỏ như vậy lại bị áp giải vào ngục, ngay đêm hôm đó đã trở thành một cỗ thi thể.”
“Dương Uyển Phất, ngươi nói xem, nếu thằng bé ấy có mẹ, liệu nàng ta có đau lòng không?”
Sắc mặt Dương Uyển Phất lập tức đông cứng.
Nàng phát điên, lao lên kéo lấy tà váy ta, miệng lắp bắp không thành câu:
“Không phải… không thể nào… ngươi nói với ta là không phải đi, Ký nhi… không thể là nó…ta nhìn thấy khuôn mặt nó rồi… nó đã mưng mủ, lở loét…nó chỉ là một tên ăn mày bị vứt bỏ…nó không thể là Ký nhi của ta…”
Ta không đáp, chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Dương Uyển Phất gào lên như bị xé ruột.
Mà ta — nỗi đau đớn như m.ó.c t.i.m xé phổi khi biết được sự thật bị phản bội, rốt cuộc cũng đã được giải thoát trong khoảnh khắc này.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Từ hẻm Thanh Lâm bước ra, ánh tà dương trải dài trên người ta.
Ta cúi đầu nhìn bàn tay của mình — sạch sẽ, không vướng m.á.u tanh.
Năm đó ta không chết, nay… ta cũng không cần lấy mạng Dương Uyển Phất.
Bởi vì…mất đi hết thảy chỗ dựa, đối với nàng, sống còn đau đớn hơn cả chết.
Không còn sự bảo hộ của Vệ Tuân, không có bạc trong tay, danh tiết cũng đã mất sạch.
Nàng sẽ thối rữa trong cái hẻm Thanh Lâm này, như một bãi bùn không ai buồn bước qua.
Mà Vệ Tuân — từ khoảnh khắc hắn cho ta uống Thiên Nhật Hoan, hắn đã đáng c.h.ế.t rồi.
Còn ta… ta mới hai mươi bảy tuổi, không còn họ, con đường phía trước của ta chỉ có sáng lạn và thênh thang.
Hai tháng sau, di thể của Vệ Tuân được đưa về kinh.
Mùa hè oi bức, t.h.i t.h.ể đã thối rữa chẳng còn ra hình người.
Ta sai người đưa thẳng tới Thanh Lâm hẻm.
Dương Uyển Phất vừa nhìn thấy, liền nôn đến mật xanh mật vàng.
Từ đó, nàng bắt đầu tiếp khách tại hẻm Thanh Lâm, thật sự trở thành một kỹ nữ.
Ta không rõ nàng làm vậy là để kiếm tiền mưu sinh, hay là muốn bấu víu quyền quý để báo thù ta.
Nhưng hẻm Thanh Lâm — ngoại trừ ta ra, nào có quyền quý nào chịu đặt chân đến?
Nàng quá ngốc.
Nếu là để báo thù, hành động này chỉ khiến nàng tự giam mình ở đáy bùn.
Ta cho người theo dõi nàng.
Quả nhiên, chưa tới hai tháng, nàng đã bị lưu manh côn đồ bám riết, biến thành công cụ kiếm tiền của bọn chúng.
Một năm sau, trên dòng sông hộ thành, xuất hiện một t.h.i t.h.ể nữ vô danh.
Tình cảm thuở thiếu thời của ta, tới khoảnh khắc ấy, đã được đặt dấu chấm hết — một dấu chấm thật xấu xí.
Hết.