Bảy Năm Đổi Lại Được Gì

Chương 10



28

Năm thứ ba sau khi tôi và Thẩm Lương Châu kết hôn, tôi hạ sinh con gái của chúng tôi, con bé tên là Thẩm Dữ Hề.

Không lâu sau khi con bé chào đời, Phó Hàn Thanh đã gửi tới rất nhiều món quà quý giá.

Tôi hỏi ý kiến Thẩm Lương Châu.

Anh vẫn tự tin như cũ, nhưng lại chẳng rộng lượng chút nào: "Con gái chúng ta đâu thiếu những thứ này, đem quyên góp cho viện phúc lợi đi."

"Chậc, em nói xem, một người đàn ông ngần ấy tuổi, không cưới vợ, không lập gia đình, suốt ngày dán mắt vào vợ con người khác, tự tìm ngược à?"

Tôi không nhịn được mà khẽ bật cười: "Quan tâm chuyện người ta làm gì."

Chẳng biết vì sao, Thẩm Lương Châu lại vui vẻ hẳn lên.

Ngay trước mặt đám người hầu trong nhà, anh trực tiếp ôm tôi xoay vòng vòng.

"Hề Hề, lời em vừa nói nghe hay quá, nói lại lần nữa đi?"

"Câu nào? Này! Đặt em xuống trước đã, chóng mặt quá..."

Nhưng Thẩm Lương Châu không chịu buông, anh ngồi xuống, ôm tôi vào lòng, hôn hết lần này đến lần khác: "Chính là câu vừa nãy đấy, quan tâm chuyện người ta làm gì."

Tôi thấy buồn cười, nhưng lại có chút xót xa không nói thành lời.

Bạn thân tôi từng lén kể rằng, hai năm sau khi tôi tốt nghiệp đại học, chính là hai năm mà Thẩm Lương Châu có trạng thái tệ nhất.

Nhưng từ khi bên nhau, anh chưa từng nói với tôi.

Cũng chưa từng để lộ chút cảm xúc tiêu cực nào trước mặt tôi.

"Quan tâm chuyện người ta làm gì, quan trọng là chúng ta phải sống thật tốt."

Tôi nói đúng như ý anh muốn, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh.

Tôi hôn lên vành tai hơi ửng đỏ của anh, khẽ thì thầm bên tai: "Chồng ơi, con gái hai tháng rồi, tối nay mình ngủ sớm nhé."

Ngoại truyện Phó Hàn Thanh

Năm con gái của Trần Hề tròn ba tuổi, gia đình ba người bọn họ về Bắc Kinh thăm họ hàng, ở lại vài tháng.

Tôi và cô ấy có không ít bạn chung, gần như ngày nào họ cũng tụ tập.

Tôi đương nhiên không tham gia.

Nhưng mỗi lần tiệc tàn, tôi vẫn không kìm được mà hỏi thăm tin tức về cô ấy.

Họ nói, sau khi kết hôn, Trần Hề từng sang Paris học hai năm.

Trong hai năm đó, Thẩm Lương Châu không ngại vất vả, hết lần này đến lần khác bay qua lại giữa cảng thành và Paris, chưa từng oán thán lấy một câu.

Sau này, Trần Hề trở về Hồng Kông, sáng lập tạp chí của riêng mình, kiêm luôn vị trí tổng biên tập.

Thẩm Lương Châu ủng hộ vô điều kiện mọi quyết định và lựa chọn của cô ấy.

Chỉ duy nhất một điều anh ta không hài lòng là cô ấy quá bận rộn với công việc.

Rõ ràng có thể làm một quý phu nhân sống an nhàn hưởng phúc, nhưng cô ấy lại không chọn như vậy.

Cô ấy ngày càng xinh đẹp, nhưng lại không chỉ dừng lại ở nhan sắc.

Cô ấy và Thẩm Lương Châu ngày càng yêu thương nhau hơn.

Con gái bọn họ đẹp đến mức khó tin, giống hệt Trần Hề hồi nhỏ.

Thực ra cô ấy vẫn chưa biết, trong ví tiền của tôi, vẫn luôn có một bức ảnh của cô ấy lúc năm tuổi.

Bắc Kinh lớn như vậy, nhưng vòng xã giao lại nhỏ bé vô cùng.

Dẫu thế, tôi và Trần Hề chưa từng chạm mặt một lần nào.

Chỉ là có một trưa nọ, tôi vô tình nhìn thấy con gái Thẩm Dữ Hề của họ trong một nhà hàng buffet.

Cô bé trốn sau hòn non bộ, lén lút ăn kem.

Nhìn như một chú sóc nhỏ đáng yêu, đôi má phồng lên vì nhét đầy kem.

Tôi không kiểm soát được bước chân mình mà đứng lại, cứ thế nhìn cô bé, chẳng nỡ rời mắt.

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng Trần Hề gọi tên cô bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô bé cũng nghe thấy, giật mình trợn tròn mắt, ôm chặt hộp kem, hoang mang không biết làm sao.

Tôi chẳng hiểu sao lại bước đến, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Có phải con sợ mẹ phát hiện con lén ăn kem không?"

Cô bé gật gật đầu, đôi mắt to đảo qua đảo lại, trông vô cùng tinh ranh.

"Chú giúp con trốn nhé?"

Cô bé hơi do dự, nhìn tôi một lúc lâu.

Dường như xác nhận rằng tôi không phải người xấu, rồi lại gật gật đầu.

Tôi bế cô bé lên.

Cô bé nhỏ nhắn, mềm mại, thơm thơm, ngoan ngoãn tựa vào lòng tôi.

Cô bé nghịch chiếc cúc trên áo vest của tôi, bỗng cất giọng non nớt: "Chú ơi, có phải chú biết con không?"

Cổ họng tôi như bị thứ gì đó chặn lại, đắng chát vô cùng.

Trước mắt dần trở nên mờ nhòe.

Đúng vậy, tôi không cho phép mọi chuyện ngày đó lặp lại.

Trần Hề đáng lẽ phải là vợ tôi.

Chúng tôi sẽ kết hôn ở Bắc Kinh, sinh con đẻ cái.

Con bé đáng lẽ không nên mang họ Thẩm.

Con bé phải là con của tôi và Trần Hề.

Tôi ngước lên, ép nước mắt quay trở lại, cúi đầu mỉm cười với cô bé:

"Đúng vậy, chú biết con."

"Vậy chú có biết tên con không?"

Cô bé vòng tay ôm cổ tôi, khẽ thì thầm như một bí mật: "Để con nói nhỏ cho chú nghe nhé, con tên là Thẩm Dữ Hề."

"Bởi vì ba Thẩm Lương Châu và mẹ Trần Hề yêu nhau, nên mới có con nè!"

Tôi lặng người.

Một lát sau, tôi khẽ cười: "Vậy à? Cái tên này thật đẹp."

Tôi hôn nhẹ lên gương mặt mềm mại của cô bé, rồi dịu dàng nói: "Được rồi, chúng ta không thể trốn lâu quá, nếu không mẹ sẽ lo đấy."

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy con ăn thêm một miếng nữa thôi, một miếng cuối cùng nha!"

Cô bé há miệng cắn một miếng thật to, sau đó cười tinh nghịch với tôi như một chú mèo nhỏ.

Tôi xoa đầu cô bé: "Mau đi tìm mẹ đi."

Tôi lặng lẽ nhìn theo bóng cô bé chạy xa dần.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Chiếc váy công chúa trên người cô bé tựa như một bông hoa rực rỡ, từ xa nở rộ trong vòng tay của Trần Hề.

Tôi không nhìn Trần Hề thêm một lần nào nữa.

Tôi sợ, mình sẽ không kìm được mà rơi nước mắt giữa sảnh lớn đông người này.

Trần Hề đã chẳng còn để tâm đến mọi thứ liên quan đến tôi.

Nhưng Thẩm Lương Châu nhất định sẽ thấy tôi như vậy thật nực cười.

Đúng vậy, nửa đời trước của tôi, đã hoang đường và đáng cười đến thế.

Mà nửa đời sau, ngay cả sự hoang đường và nực cười ấy cũng chỉ là một giấc mộng xa vời.

- Hết -

💖👋 Bộ này cũng hay nè:

Thiếu gia nhà họ Cận mời tôi dự tiệc sinh nhật, nhưng con gái riêng của ba tôi lại tự tiện thay tôi đi.

Tôi không vội, cũng chẳng làm ầm lên, chỉ thản nhiên ngồi trong xe xem kịch vui.

Thiếu gia kiêu ngạo nhà họ Cận trước nay vẫn luôn ngang ngược ném thẳng cả người lẫn túi cô ta ra ngoài.

Có lẽ cô ta còn chưa biết, thiếu gia cao ngạo, nóng nảy của nhà họ Cận ấy, một tháng trước còn rơi nước mắt, cầu xin tôi đừng chia tay.

💖👋 “Khom Lưng Vì Người” trong nhà tui nhenn


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com