Bạn thân ôm lấy tôi, nhẹ nhàng lắc lư: "Xinh đẹp thế này, dáng người hoàn hảo thế kia, từ hồi đại học đã có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, còn tiện thể nuôi luôn cả tớ. Vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại còn tốt bụng, nếu tớ là đàn ông, có c.h.ế.t cũng phải cưới cậu!"
"Cậu xứng đáng được yêu thương, Hề Hề, xứng đáng được người đàn ông tốt nhất trân trọng."
"Chứ không phải lãng phí thanh xuân vào một kẻ như Phó Hàn Thanh."
"Hãy tin tớ, em yêu. Hắn nhất định sẽ hối hận, cả đời này, cả quãng đời còn lại của hắn, sẽ không bao giờ có thể nguôi ngoai vì đã đánh mất cậu."
"Bây giờ, lập tức gọi điện cho Thẩm Lương Châu đi."
"Còn nữa, hủy vé máy bay của cậu đi, đừng tưởng tớ không biết cậu lại định chạy trốn."
Tôi nhìn bạn thân, khóe mắt dần nóng lên: "Nhưng mà, Diên Diên, cậu nói xem, liệu tớ và Thẩm Lương Châu có đi đến bước đường đó không?"
"Sẽ không."
"Tại sao?"
"Vì tớ tin rằng một người đàn ông có đủ tự chủ và không chấp nhận yêu qua loa, khi đã có được cô gái mà mình thích, nhất định sẽ không ngu ngốc mà để cô ấy rời đi."
"Cậu nghĩ anh ấy là tên ngốc như Phó Hàn Thanh sao?"
Tôi lắc đầu, anh ấy đương nhiên không phải Phó Hàn Thanh.
"Vậy thì, bây giờ gọi điện cho anh ấy đi, em yêu."
"Cậu không tưởng tượng được anh ấy sẽ vui thế nào đâu."
16
Tôi nghĩ, Thẩm Lương Châu chắc hẳn sẽ rất vui.
Nhưng tôi không ngờ, một người đàn ông hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, một tổng giám đốc tiếp quản tập đoàn gia tộc, đạt được thành tựu rực rỡ, lại có thể vui sướng như một đứa trẻ chỉ vì nhận được cuộc gọi của tôi.
"Cậu thấy không? Cậu vui, Thẩm Lương Châu còn vui hơn. Vậy chẳng phải xong rồi sao?"
Nói đến đây, cô ấy đột nhiên bật cười: "Bây giờ tớ chỉ cần nghĩ đến cảnh sau này Phó Hàn Thanh sẽ đau khổ thế nào, là tớ vui phát điên luôn!"
"Cũng chưa chắc. Có khi hắn đã có người mới bên cạnh rồi."
Tôi cười nhạt: "Diên Diên, sau này chúng ta đừng nhắc đến hắn nữa nhé."
Khoảnh khắc này, tôi có thể bình thản nói ra những lời ấy.
Như thể người đó thật sự đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Lúc xe của Thẩm Lương Châu đến dưới lầu, tôi vừa vặn bước ra khỏi quán bar.
Anh đứng trong gió đêm, mở rộng hai tay về phía tôi.
Tôi dừng bước, nhìn anh. Phải thừa nhận, anh ấy đúng là rất đẹp trai.
Từng đường nét đều vừa khéo hợp với gu thẩm mỹ của tôi.
Đàn ông có thể thích vô số người phụ nữ, chưa chia tay đã bắt cá hai tay, thậm chí không để lại khoảng trống giữa các mối quan hệ.
Có lẽ đó chưa chắc là điều đáng trách nhất.
Vậy thì tôi, sau khi chia tay lại bắt đầu một tình yêu mới, lẽ nào lại sai?
Tôi tiến về phía Thẩm Lương Châu, anh cũng sải bước về phía tôi.
Phố đông người qua lại, nhưng chúng tôi thản nhiên hôn nhau giữa dòng chảy tấp nập.
Tim anh đập nhanh đến đáng sợ.
Tôi chạm vào sau gáy anh, nơi ấy nóng rực một mảng.
"Thẩm Lương Châu, anh sốt à?"
Anh áp trán vào trán tôi, hơi thở nặng nề, giọng trầm khàn: "Trần Hề, anh không biết mình bị sao nữa... Chỉ cần chạm vào em, là lại như thế này..."
Tôi bật cười, kiễng chân hôn lên cằm anh: "Có lẽ... chạm nhiều lần sẽ quen thôi?"
Tai anh càng đỏ, càng nóng.
Anh nâng mặt tôi lên, ánh mắt cháy bỏng: "Trần Hề... bây giờ anh là gì đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cố ý trêu anh: "Anh nghĩ sao?"
"Tình nhân hay bạn trai?"
Anh hỏi, nhưng không đợi tôi trả lời, chỉ vùi mặt vào cổ tôi, giọng nhỏ dần:
"Thôi vậy... Em đừng trả lời... Anh không muốn biết nữa."
Tôi nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, kéo anh lại gần hơn.
"Thật sự không muốn biết à?"
Tôi khẽ cười, thì thầm bên tai anh: "Bạn trai..."
17
Xe của Phó Hàn Thanh dừng trước một con hẻm nhỏ.
Anh ta bước xuống, đi sâu vào trong.
Nơi đó có một người thợ may già, tổ tiên từng làm nghề dệt lụa ở Giang Nam.
Giờ tuổi đã cao, từ lâu đã đóng cửa không tiếp khách.
Nhưng Phó Hàn Thanh có thừa cách khiến ông ấy ra tay.
Chiếc váy cưới bị Trần Hề cắt rách đã được gửi đến chỗ người thợ may này từ nửa tháng trước.
Hôm nay, có lẽ đã gần sửa xong.
Vừa đi, anh ta vừa nghĩ đến lời Chu Tử mấy hôm trước…
Con gái ai cũng mong muốn được khoác lên mình chiếc váy cưới, gả cho người mình yêu.
Anh ta và Trần Hề đã bên nhau bảy năm, vậy mà chưa từng nghĩ đến chuyện cầu hôn.
Lại càng không ngờ, cô từng có ý định cầu hôn anh ta trước.
Những ngày qua, anh ta quả thực đã làm chuyện khốn nạn.
Nhưng những người phụ nữ đó, với anh ta chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, chưa từng có ai là thật lòng.
Kể cả Huyên Huyên – người khiến Trần Hề chia tay rời đi – cũng chỉ khiến anh ta mới mẻ được ba ngày.
Sau đó, anh ta liền thấy nhạt nhẽo, trong lòng vẫn luôn nghĩ về Trần Hề.
Bảy năm bên nhau, anh ta từng chán, từng mệt.
Nhưng có những người giống như không khí vậy, không màu, không mùi, chỉ khi mất đi mới nhận ra họ quan trọng đến nhường nào.
Những ngày Trần Hề không ở đây, Phó Hàn Thanh chẳng còn hứng thú làm gì nữa.
Ngay cả khi tụ tập với bạn bè, đầu óc anh ta cũng chỉ quanh quẩn mỗi hình bóng cô.
Đặc biệt là lúc uống say.
Nếu khi đó cô còn ở đây, cô nhất định sẽ giả vờ giận dỗi mà ngăn anh ta lại.
Nếu không ngăn được, cô sẽ nấu canh cho anh ta lúc nửa đêm, để anh ta gối đầu lên đùi mình, dịu dàng xoa thái dương.
Ngón tay cô mềm mại, những lời cằn nhằn xen lẫn xót xa khi ấy, anh ta từng thấy phiền.
Giờ lại nhớ đến phát điên.
Phó Hàn Thanh nghĩ, lần này Trần Hề trở về, anh ta nhất định sẽ cầu hôn cô.
Thực ra, anh ta luôn biết rõ, cô khao khát được gả cho anh ta đến nhường nào.
Cho cô một danh phận, có lẽ cô sẽ yên lòng.
Cũng sẽ tha thứ cho anh ta.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
18
Tay nghề của người thợ may quả thực rất tốt.
Chiếc váy cưới đã được phục hồi gần như y nguyên ban đầu.
Phó Hàn Thanh thanh toán tiền, vừa rời đi thì điện thoại đột ngột reo lên.
Anh ta bỗng thấy hồi hộp kỳ lạ.
Chỉ khi nhìn thấy tên Chu Tử nhấp nháy trên màn hình, trái tim đang đập loạn mới dần bình ổn lại.