Bé Cưng Của Tổng Tài

Chương 10: Bé Cưng Của Tổng Tài



Hoá ra anh đã nghĩ đến nhiều như vậy.

Những năm qua, anh cho tôi không gian trưởng thành.

Nhưng phía sau luôn âm thầm dõi theo, bảo vệ tôi.

Năm thứ ba du học, tôi hoàn thành đủ tín chỉ, sắp tốt nghiệp.

Năm đó, có một người đến thăm tôi ngày một thường xuyên hơn.

Dịp Giáng Sinh, tôi tình cờ xem buổi phỏng vấn anh trên truyền thông trong nước.

Người dẫn chương trình hỏi về kế hoạch kết hôn.

Anh cười nhẹ, nói: “Tuổi không còn trẻ nữa, đúng là nên kết hôn rồi.”

Tin tức vừa phát ra, truyền thông rộ lên đoán già đoán non về người sẽ kết hôn cùng anh.

Mỗi cái tên được nhắc đều là những người môn đăng hộ đối, tuổi tác phù hợp, trông rất xứng đôi.

Tin đồn thật giả lẫn lộn, nhưng không thể phủ nhận ở tuổi hơn 30, anh đã đến lúc lập gia đình.

Như lời cha anh nói, anh là người thừa kế, kết hôn với người phụ nữ có thể hỗ trợ sự nghiệp mới là lựa chọn đúng.

Trong giới hào môn, sự kết hợp giữa hai thế lực mạnh giúp tối đa hóa lợi ích.

Còn giữa chúng tôi, trông thế nào cũng không phù hợp.

Liệu tình yêu thuần khiết có vượt qua được cám dỗ của tiền tài?

Tôi không thể hiểu nổi.

Bạn bè thấy tôi buồn, kéo tôi đi thư giãn.

Thần tượng tôi yêu thích có buổi biểu diễn ở thành phố bên cạnh.

Lần đầu trong đời, tôi trốn học đại học.

Trên đường đi, lòng hồi hộp và phấn khích.

Buổi biểu diễn với tiếng hò reo khiến tôi quên hết muộn phiền.

Sau buổi diễn, chúng tôi tới quán bar để vui chơi tiếp.

Khi tôi đang nhảy hăng say, điện thoại liên tục rung.

“Tan học rồi à?”

Giọng quen thuộc đầu dây bên kia, hơi dò xét.

Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh:

“Ừm, vừa… vừa tan học xong.”

Anh cười nhẹ, giọng đầy ý vị:

“Nhóc con, quay lại.”

Tôi quay lại, ngay lập tức ngẩn người.

Quý Hoài Thanh… sao anh lại ở đây?

Chưa kịp phản ứng, anh đã kéo tôi ra khỏi quán bar.

Khi cửa phòng khách sạn đóng mạnh, tôi mới hoàn hồn.

Anh… hình như thật sự tức giận.

“Chú ơi, em sai rồi…”

Anh chỉ “ừm” một tiếng, ánh mắt dừng trên chiếc váy ngắn của tôi.

“Vậy nhóc con làm sai thì phải bị phạt chứ?”

Tôi hoảng sợ lắc đầu:

“Huhu không đâu, em không dám nói dối nữa…”

Anh nhìn tôi, cười không trọn vẹn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vừa nãy nhảy thế nào, nhảy lại lần nữa.”

“Không đâu…”

Giọng anh trầm mà nghiêm khắc:

“Không nghe lời đúng không?”

Nói rồi, tay anh vỗ mạnh m.ô.n.g tôi một cái.

“Huhu em không trốn học nữa, chú ơi…”

“Gọi gì cơ?”

“Quý Hoài Thanh…”

“Ông xã…”

“Daddy…”

Anh từ tốn tháo cúc áo, bàn tay to ấm đặt lên lưng tôi, ánh mắt nguy hiểm.

“Nhóc con, tự ngồi lên đây đi nào.”

Đêm đó, ánh đèn mờ, giọng anh khàn đặc lặp đi lặp lại câu hỏi:

“Who’s daddy’s girl?”

Anh…

Khi cởi áo, anh không phải người bình thường.

Một người đàn ông ba mươi tuổi quả thật rất đáng sợ.

“Huhu, em biết sai rồi…”

“Chỉ vì em xem tin tức về anh mà không vui. Trước giờ em chưa bao giờ trốn học.”

Sau khi thỏa mãn, anh ôm lấy mặt tôi, hôn mãi không thôi, như chưa từng đủ.

“Tin tức đều giả, em đừng nghĩ lung tung.”

“Nhưng cha anh nói anh phải cưới người môn đăng hộ đối…”

“Nhóc con, chuyện đó cứ để anh lo. Em chỉ cần nghĩ những điều mình nên nghĩ.”

“Những điều em nên nghĩ là gì?”

“Hãy nghĩ xem em thích trang sức gì, váy cưới ra sao, phong cách lễ cưới thế nào mới quan trọng.”

Ngày lễ tốt nghiệp, anh đứng lặng lẽ ở phía xa nhìn tôi.

Giống như năm nào, khi anh đợi tôi ngoài cổng thi đại học.

Anh vừa giống bạn đời, lại như người thầy dẫn dắt cuộc đời tôi.

Từ xa, ánh mắt anh như muốn nói: “Cô bé của anh đã trưởng thành rồi.”

Giống như năm 18 tuổi, khi nộp bài thi xong, tôi không kìm được mà lao tới anh.

Tôi ôm lấy anh, từ anh luôn toát ra cảm giác an toàn.

Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lấp lánh dưới ánh mặt trời, phản chiếu tia sáng rực rỡ.

Anh cúi đầu, mỉm cười dịu dàng:

“Nhóc con, tốt nghiệp rồi cưới được không? Chú cũng không còn trẻ nữa.”

Tôi cố ý trêu anh:

“Ồ, đúng rồi, chú không còn trẻ, có nên nghĩ đến chuyện sinh em bé chưa? Nghe nói để lâu thì chất lượng giảm đó~”

Ánh mắt anh trầm xuống, dặn dò:

“Nhóc con, đừng tự chuốc khổ cho mình.”

“Chuyện con cái không vội, em còn trẻ. Em có thể làm những điều mình muốn, hoặc học lên cao, dù trong nước hay nước ngoài đều được.”

Anh nói:

“Anh hy vọng cô gái của anh mãi tự do, đầy nhiệt huyết.”