“Là ai? Tớ muốn cạnh tranh công bằng.”
Tôi: …
“Đúng rồi Hạ Hạ, giờ cậu đang ở nhà chú cậu đúng không?”
Tôi gật đầu.
Cậu ấp úng:
“Ờ thì… cậu cho tớ xin số điện thoại chú cậu được không…?”
“Mẹ tớ… khá thích chú cậu…”
Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh.
“Trình Phi Vũ, chú tớ mới 28 tuổi! Mẹ cậu bao nhiêu mà cậu đùa vậy?”
Cậu gãi đầu ngượng ngùng.
“Chênh nhau mười tuổi… hơi nhiều thật, nhưng mẹ tớ nói thích người ít tuổi hơn.”
Tôi dở khóc dở cười, nghĩ lại: tôi và Quý Hoài Thanh cũng chênh mười tuổi mà.
Tôi lẩm bẩm: “Thực ra chênh mười tuổi cũng không quá lớn.”
“Đúng rồi, thế là cậu đồng ý cho chú cậu và mẹ tớ bên nhau đúng không, Hạ Hạ?”
Cậu vui như trẻ con, ánh mắt đầy mong đợi.
“Sau này chúng ta sẽ là người một nhà!”
Tôi: “Cút!!!”
Quý Hoài Thanh đến đón tôi tan học, nói buổi tối có việc, bảo tôi ở nhà đợi.
“Em không muốn.”
“Em muốn đi cùng anh.”
Anh hơi bất lực: “Ngoan ngoãn ở nhà đi, đó không phải nơi dành cho học sinh như em.”
Nghe vậy, chuông cảnh báo trong đầu tôi reo vang.
Nơi nào cơ?
“Sao em không thể đi?”
“Anh định đi tìm phụ nữ phải không?”
Thấy tôi nói thế, ánh mắt anh hiện chút bất đắc dĩ.
“Em nghĩ gì thế? Chỉ là một buổi tiệc thương mại, mấy dịp như thế không phù hợp với em.”
Tôi bĩu môi phản đối:
“Nhưng em chỉ muốn bên anh thôi, chú ơi.”
“Anh dẫn em đi, em không muốn ở nhà một mình, em hứa không gây rối.”
Anh thở dài, cuối cùng đành chiều theo.
Đến nơi, tôi mới hiểu tại sao anh nói không phù hợp.
Ánh đèn lấp lánh, đông đúc người qua lại. Ai cũng mặc trang phục chỉnh tề hoặc lễ phục sang trọng.
Chỉ có tôi, mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách.
Nhìn như chú cún nhỏ lạc giữa nơi phồn hoa.
“Ồ, Tổng Giám đốc Quý, đây là con nhà ai vậy?”
Có người trêu chọc.
Tôi nắm chặt góc áo Quý Hoài Thanh, anh cúi nhìn, ánh mắt dịu dàng và nâng niu.
“Nhà tôi.”
“Ôi chà, khi nào Tổng Giám đốc Quý có con gái lớn thế này?”
“Chắc ai cũng không biết, đây chính là vị hôn thê nhỏ của Tổng Giám đốc Quý.”
“Con tôi đã lớn đến mức đi mua xì dầu rồi, mà vợ Tổng Giám đốc Quý vẫn chưa thành niên.”
“Ồ, ra Tổng Giám đốc Quý thích kiểu này à?”
Những tiếng đùa cợt quanh tôi khiến má đỏ bừng.
Thành niên gì chứ, tôi mới tròn mười tám tuổi tháng này.
Anh nghiêm mặt, lạnh giọng:
“Đừng nói lung tung.”
Quý Hoài Thanh kéo tôi vào góc yên tĩnh hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lấy bài tập ra, ngồi làm đi.”
“Hả?”
Ở đâu cũng không thoát khỏi học hành.
Anh quay đi nói chuyện với đối tác.
Tôi cắm đầu làm bài, lúc chán thì nhìn quanh.
Giữa tiếng cười nói vang vọng và ly rượu cụng, ánh mắt tôi không rời Quý Hoài Thanh.
Anh đứng nổi bật giữa đám đông, bộ vest tối màu cắt may chuẩn, dáng người thẳng tắp, cử chỉ toát lên sự trưởng thành quyến rũ.
Đang thất thần, anh quay lại, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Anh bước về phía tôi, nhìn bài tập.
“Xong chưa?”
Tôi ngoan ngoãn: “Sắp xong.”
Anh hài lòng gật đầu, hỏi:
“Muốn ăn gì không?”
Tôi: “Kem được không?”
Anh khẽ nhíu mày: “Lạnh quá, sắp đến kỳ rồi.”
Tôi xụ mặt.
“Ồ…”
Thấy vậy, khóe môi anh nhếch lên nụ cười khẽ.
“Chỉ được một ly nhỏ, coi như phần thưởng cho việc làm bài nghiêm túc.”
Tôi hớn hở gật đầu. Anh chọn loại kem nhỏ xinh, đưa cho tôi.
Tôi vui hết sức.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu.
“Đợi anh chút, sắp xong.”
“Vâng vâng vâng.”
Tôi gật lia lịa.
Làm xong bài, tôi đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Vừa ra, nghe tiếng nói chuyện ở góc nghỉ ngơi.
Nhìn kỹ, nhóm tiểu thư danh giá đang bàn tán.
Lắng nghe thấy họ nói về tôi.
“Không ngờ Quý Hoài Thanh thật sự có vị hôn thê à?”
“Nhìn không có gì nổi bật, n.g.ự.c thì chẳng, m.ô.n.g cũng chẳng, không hiểu anh ấy thích điểm nào.”
“Đúng vậy, nghe nói còn là cô nhi, gia đình chẳng giúp gì được. Quý Hoài Thanh là người thừa kế, sao lại cưới cô ta?”
Họ quay sang hỏi một người:
“Này Tiêu Hân, nghe nói nhà họ Tiêu và Quý sắp liên hôn, cặp trời sinh, quen lâu năm, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.”
“Cô gái kia là do ông cụ Quý định hôn từ nhỏ, Quý Hoài Thanh sao có thể thích cô ta? Trông như học sinh tiểu học.”
Cả nhóm cười khẩy, ánh mắt khinh bỉ.
Người tên Tiêu Hân càng cao ngạo, hừ lạnh:
“Trông như học sinh tiểu học, nhưng còn nhỏ mà đã biết quyến rũ đàn ông rồi.”
Tôi đứng đó, cơn giận trào dâng trong lồng ngực.
“Cuộc sống nhàm chán đến mức ếch nhái cũng dám đánh giá người khác sao.”
Sắc mặt cả nhóm thay đổi.
“Ồ, đây là học sinh tiểu học từ đâu đến vậy?”
“À, hóa ra là cô gái bám váy vào nhà họ Quý. Nhưng mà chúng tôi cũng khá ngưỡng mộ em đấy, còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy.”
Tôi cười nhạt, ánh mắt lướt qua từng người trong nhóm.
“Tôi cũng ngưỡng mộ các chị lắm, tuy không còn trẻ nữa nhưng làn da được dưỡng kỹ đúng là rất dày.”
“Ý cô là gì?”
Tôi giả vờ ngạc nhiên:
“Đương nhiên là nghĩa đen rồi, tiếng Trung mà còn không hiểu à?”