Rồi bất chợt hỏi:
“Nhóc con, chỗ em hôm nay có trăng không?”
Trăng?
Tôi kéo rèm cửa sổ, nhìn thấy vầng trăng sáng đang treo cao giữa bầu trời đêm.
“Ừm,” tôi đáp nhẹ.
Trong lòng bỗng dưng dâng lên chút xao xuyến. Tôi biết rằng, ở phía bên kia địa cầu, anh cũng đang ngắm mặt trăng như tôi.
Anh cười nhẹ:
“Đêm nay trăng thật đẹp.”
Đúng vậy, rất đẹp.
Cùng ngắm một ánh trăng, dù cách xa vạn dặm.
Bỗng nhiên, tôi không còn cảm thấy anh xa tôi đến vậy nữa.
Sau vài phút yên lặng, giọng anh lại vang lên:
“Ngày mai sẽ có mưa, nhớ đắp chăn, đừng để bị cảm lạnh.”
Tôi đáp lại bằng giọng buồn bã:
“Biết rồi.”
Im lặng một lúc lâu, rồi anh hỏi tiếp:
“Cậu trai đó ổn chứ?”
“Ổn…”
Mọi thứ ở đây đều ổn, chỉ tiếc là không có anh.
Những người khác cũng tốt, nhưng tiếc rằng không phải là anh.
Anh từng nói anh hy vọng tôi gặp nhiều người hơn, để hiểu rằng cảm kích và dựa dẫm không phải là tình yêu.
Ở trường, không thiếu người theo đuổi tôi.
Có cả du học sinh từ quê hương lẫn những chàng trai bản địa tóc vàng mắt xanh.
Cũng không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc thử bắt đầu một mối quan hệ.
Nhưng có lẽ do khác biệt văn hóa, tôi không chịu nổi sự nhiệt tình quá mức.
Trong khuôn viên trường, các cặp đôi luôn quấn quýt nhau, thậm chí thân mật đến khó tin.
Nhìn những điều đó, tôi lại nhớ đến quyển sổ của mình, nơi tên anh chi chít từng dòng.
Không khỏi thán phục, sao trên đời lại có người chính trực như anh?
Khi tôi mặc đồng phục, ngồi trên đùi anh gọi “Daddy”, anh còn đẩy tôi ra được.
Chắc anh từng cai nghiện thứ gì đó trong đời!
Kỳ nghỉ đầu tiên, tôi không về nước.
Tôi hẹn vài người bạn đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ.
Anh gửi lời chúc rất trang trọng: “Chúc em chơi vui vẻ, anh mừng vì em đã kết bạn mới.”
Sau đó, như thường lệ, lại hỏi:
“Nhóc con, dạo này thế nào?”
Tôi đáp như mọi khi:
“Rất ổn.”
“Ngày nào cũng có mấy vụ băng nhóm thanh toán lẫn nhau.
Ban đầu tôi rất sợ, nhưng khi biết họ không đụng đến du học sinh, tôi liền quen dần.
Thậm chí còn ngồi gặm hamburger, vừa ăn vừa xem.
Mấy anh đại ca còn hỏi tôi cảm nhận sau khi xem.
Tôi nhiệt tình chỉ họ vài chiêu kungfu Trung Quốc.
Họ trợn mắt ngạc nhiên, gọi tôi là ‘loli bạo lực’.”
Quý Hoài Thanh im lặng khá lâu.
Cuối cùng anh chỉ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đừng ăn đồ ăn vặt nữa.”
Kết quả là sáng hôm sau, tôi phát hiện mình có thêm hai vệ sĩ cao lớn như hộ pháp.
Năm thứ hai, dịp Giáng Sinh, tôi vẫn không về nước.
Ở quê nhà đã chẳng còn gì níu kéo tôi.
Chỉ có một người, nhưng giữa chúng tôi lại đầy ngượng ngùng.
Không hiểu Trình Phi Vũ nghĩ gì, cậu ấy bay từ trong nước sang đây.
Lấy lý do muốn trải nghiệm văn hóa nước ngoài, bắt tôi làm hướng dẫn viên để “bù đắp những tổn thương em gây ra cho cậu ấy”.
Năm đó, khi cậu hỏi tôi định học đại học ở đâu, tôi bảo sẽ học trong nước.
Kết quả là cậu chọn học trong nước, còn tôi thì sang nước ngoài.
Cũng coi như tôi đã “chơi khăm” cậu ấy một vố.
Sau này, cậu ấy nói không ngại yêu xa, nhưng tôi thẳng thắn kể về chuyện giữa tôi và Quý Hoài Thanh.
Cậu ấy kinh ngạc: “Hạ Hạ, anh ta hơn cậu 10 tuổi đó! Cậu 20, anh ta đã 30 rồi!”
Tôi không hiểu: “Thì sao chứ?”
“Cậu không lo à?”
Cậu gãi đầu rồi lẩm bẩm: “Hình như cũng đúng nhỉ…”
Nhưng vẫn không thể hiểu nổi.
“Cậu có sở thích ‘yêu cha’ à? Sao lại thích người lớn tuổi thế…”
Tôi cũng không rõ lý do.
Chỉ nhớ trong tang lễ bố, anh là người đón tôi về nhà.
Anh rất cao, khí chất lạnh lùng, mang vẻ uy nghi khiến người khác không dám đến gần.
Tôi rụt rè gọi một tiếng: “Chú ơi.”
Lúc đó, tâm trạng tôi u sầu, ngày nào cũng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi.
Cho đến một đêm mưa to sấm chớp, tôi bất chợt òa khóc.
“Chú ơi, con không còn nhà nữa rồi.”
Anh ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nói nhỏ:
“Về sau đây sẽ là nhà của con.”
Anh chăm sóc tôi rất cẩn thận, cũng dạy tôi rất nhiều điều.
Tôi biết ơn anh, dựa dẫm vào anh.
Và tôi cũng rất thích anh.
Dù giờ đã gần hai năm xa cách, tôi không còn phải dựa dẫm vào anh nữa.
Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ về anh.
Trong đêm Giáng Sinh phủ đầy tuyết, anh gọi điện cho tôi.
“Giọng sao khàn thế?”
“Bị nóng trong người.”
“Thời gian tới đừng ăn đồ cay nữa.”
Sau một hồi hỏi han rất trịnh trọng, tôi nói thẳng:
“Trình Phi Vũ đã tìm em rồi, chú ơi, em thấy cậu ấy rất tốt, muốn thử tìm hiểu.”
Nghe vậy, anh không phản ứng gì đặc biệt, chỉ “ừm” một tiếng.
Sau vài ngày làm hướng dẫn viên cho Trình Phi Vũ, tôi mệt đến mức không chịu nổi, quyết định bỏ cậu ấy lại khách sạn.
Không lâu sau, cậu ta liên tục gọi điện cầu cứu.
“Lâm Tri Hạ, mấy thứ này là cái quái gì vậy?”
“Cậu mau đến cứu tôi!”
Kết quả là, vừa đến khách sạn, cửa bỗng bị đá tung.
Quý Hoài Thanh đứng đó, ánh mắt đầy sát khí.