Bệ Hạ, Bàn Tay Vàng Của Ngài Online Rồi!

Chương 13



Những câu thơ ấy, thật ra lại rất phù hợp với khung cảnh lúc này. Chỉ là… không biết người đề thơ là ai.

 

Trên một tấm bình phong khác, lại có một đoạn thơ khác được viết:

 

“Xây nhà nơi chốn người ở,

Mà không nghe tiếng ngựa xe ồn ào.

Hỏi vì sao lòng lại an nhiên thế?

Bởi tâm đã xa, như ở chốn trời cao.”

 

Phía dưới, là một đoạn thơ quen thuộc nữa:

 

“Ngắt cúc dưới hàng rào phía Đông,

Chợt thấy núi Nam thấp thoáng mờ xa.”

 

 

Những vần thơ ấy, trầm lặng mà sâu xa, như thể nói lên tâm cảnh người viết:

Tĩnh lặng, rời xa bụi trần, tìm về một cõi yên bình, nơi nội tâm không còn gợn sóng.

 

Toàn bộ đình viện từ hoa cỏ, hồ cá đến từng tấm bình phong đều toát lên một thứ thanh tịnh, thư thái, như lánh mình khỏi thế gian.

 

“Khí núi sớm chiều đều đẹp, chim chóc cùng sống bình yên.

Trong đây chứa đạo lý sâu xa, muốn nói rõ lại không thể dùng lời.”

Trích “Ẩm Tửu” của Đào Uyên Minh, bài thứ năm

 

“Cởi giáp về quê, hái cúc bên hàng rào phía Đông, chợt thấy núi Nam thấp thoáng…”

Thơ hay thật đấy, chỉ tiếc là… cái tên thi nhân viết ra những dòng tuyệt diệu ấy, hắn lại chưa từng nghe qua.

 

Hồi còn nhỏ, bàn đá trong sân nhìn có vẻ to lớn. Giờ đã cao lớn hơn nhiều, bàn lại có vẻ nhỏ lại. Giống như tỷ tỷ, trong ký ức hắn chỉ cao tới vai nàng. Vậy mà chớp mắt, hắn đã vượt qua nàng hẳn một cái đầu. Trước mặt hắn, nàng trở nên nhỏ nhắn, dịu dàng.

 

Tiêu Yến ngồi xuống, gần như chiếm trọn một bên bàn. Nhìn quanh đình viện, từng cách bài trí, từng vật dụng trong sân đều tinh tế và đậm chất nữ nhi. Kể từ khi hắn tới, ngoài bà tử, gã sai vặt và một tiểu nha hoàn, chính là cô bé sáng nay rượt theo con thỏ hắn chưa từng thấy người nào khác. Nơi này, giống như là một không gian riêng mà tỷ tỷ sống một mình.

 

Hắn thầm nghĩ: Tỷ tỷ hẳn không phải người thường. Có lẽ đây là nơi nàng ẩn cư tu hành.

 

Chỉ chốc lát sau, một mùi hương ngọt ngào dễ chịu thoang thoảng bay đến. Tỷ tỷ bưng một khay đồ ăn tiến lại gần.

 

Phùng Yên đặt lên bàn một đĩa bánh bí đỏ và một chén cháo kê vàng, bên cạnh còn có một dĩa rau củ muối hồng hồng đáng yêu.

 

Bề ngoài trông đơn giản, nhưng đều là những món mất công chuẩn bị, vậy mà tỷ tỷ chỉ trong chốc lát đã dọn lên khay những món trông vô cùng tinh xảo và bắt mắt.

 

“Nếm thử đi.” Nàng ngẩng đầu, đôi mắt chờ mong nhìn hắn.

 

Tiêu Yến trước tiên nhấp một ngụm cháo kê, mềm mịn ngọt dịu. Sau đó cắn một miếng bánh bí đỏ, ngọt mềm thoảng mùi sữa, còn có chút hương quế. Rồi lại thử rau củ ngâm mùi vị hắn chưa từng nếm qua vừa ngọt, vừa mặn nhẹ, lại có mùi hương lạ lạ vấn vít nơi đầu lưỡi.

 

Ăn xong, hắn đặt đũa xuống, ngồi thẳng người, sắc mặt ôn hòa, mỉm cười nói:

“Ngon lắm. Tỷ tỷ nấu ăn thật giỏi.”

Nam Cung Tư Uyển

 

Nhận được lời khen, dù biết rõ đó là do hệ thống tự động xử lý dựa trên nguyên liệu mình chuẩn bị, Phùng Yên vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng. Điều đó chứng tỏ phối liệu của cô ổn, ý tưởng của cô đúng hướng thế là đủ vui rồi.

 

Lúc này nhìn kỹ NPC trước mặt thiếu niên tuấn tú, lời nói êm tai, sắc mặt bình thản, hành động đoan chính, một thân áo đen thêu rồng chỉ vàng, tóc vấn kim quan, tóc đen nhánh buông nhẹ, cả người tỏa ra khí chất cao quý khó diễn tả.

 

Phùng Yên thầm nghĩ:

NPC này… rốt cuộc là công tử nhà danh giá nào?

Áo thêu rồng, chỉ vàng? Không phải là hoàng thất gặp nạn đấy chứ?!

 

“Lưu Ly… ngươi, tên thật là gì?”

Phùng Yên thử dò hỏi lại. Không thể nào một NPC đẹp trai, thần thái như vậy mà vẫn giữ thiết lập mất trí nhớ được chứ? Nếu vậy, thì tìm manh mối kiểu gì đây?

 

Tiêu Yến cầm chén trà, tay hơi khựng lại. Hắn nhìn nàng hồi lâu, thấy rõ ánh mắt chờ đợi của nàng, nhưng cuối cùng vẫn không đáp lại.

 

Ánh mắt hắn khẽ quét một vòng quanh viện. Nơi này mọi thứ đều hoàn hảo nhưng cũng quá mơ hồ, không thể lý giải. Hắn không chắc có nên nói thật tất cả. Nếu tỷ tỷ biết được thân phận thật của hắn… sẽ xảy ra chuyện gì đây?

 

Phùng Yên thấy hắn không trả lời, đành cho rằng đây là kịch bản hệ thống chưa mở, cũng không truy hỏi thêm.

 

Đúng lúc ấy, một tin nhắn hệ thống từ bạn trong game bật ra Hoa Vũ gửi tới mật ngữ:

 

“Tiểu Yên, tới ao hoa hạnh dã ngoại chơi nè~ Mau tới nha! Có bất ngờ phần thưởng!”

 

Phùng Yên hỏi:

 

“Phần thưởng gì đó?”

 

“Rương báu! Có thể mở ra tài liệu, sách hiếm, dược liệu, đồ nội thất, thậm chí cả thú cưng hoặc tiền vàng!”

 

Phùng Yên nhiệt huyết bùng nổ:

 

“Chờ tớ! Tới liền đây!!!”

 

Nhưng khi quay sang, thấy thiếu niên NPC trước mặt đang khẽ ho khan, Phùng Yên thoáng chột dạ:

 

Lẽ nào… lại đau vết thương, cần thay thuốc nữa?

 

“Ngươi thấy đỡ chút nào chưa?”

 

Tiêu Yến gật đầu:

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

Nói xong, tay vẫn lơ đãng đè nhẹ lên bả vai.

 

“Đừng động vào chỗ đó.” Phùng Yên vội ngăn lại.

 

Thôi thì… thay thuốc thêm lần nữa vậy.

 

Lại thêm nửa tiếng đồng hồ trôi qua.

 

Bên kia, Hoa Vũ đã nhắn thúc giục mấy lần, bảo nếu không đi ngay thì mọi người tan hết, chơi cũng không vui, quà cũng mất.

 

Phùng Yên luống cuống tay chân băng bó cho NPC, vừa làm vừa lẩm bẩm:

 

“Được rồi được rồi! Tớ đi đây!”

 

Vừa xoay người toan rời đi, liền bị người giữ lại ống tay áo.

 

“Tỷ tỷ, ngươi định đi đâu?”

 

Phùng Yên quay đầu, thấy tay mình bị nắm lại, thầm nghĩ: Lẽ nào đi chơi thôi mà cũng phải dẫn NPC theo sao?

 

Nhưng nhìn gương mặt NPC đẹp như tượng tạc, nghĩ tới ao hoa hạnh cũng không xa, cô thở dài một tiếng:

 

“Đi dạo xuân thôi, ngươi có muốn đi không?”

 

NPC gật đầu.

 

Thôi được…

 

NPC này hình như là kiểu bám người, không rõ là cài đặt gì của hệ thống.

 

Vừa thấy hắn lại bắt đầu ho khẽ, Phùng Yên nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài, nhưng gió vẫn còn lớn, bèn lấy cho hắn một chiếc áo choàng:

 

“Chắc lát nữa chơi đến tối mịt mới về, ngươi khoác thêm áo đi, kẻo cảm lạnh.”

 

Tiêu Yến vẫn còn yếu, có phần sợ lạnh, liền ngoan ngoãn khoác vào. Áo vừa mặc xong, đứng trong sân, khí chất hắn liền thay đổi hẳn.

 

Bộ áo choàng tuy hơi lạc quẻ với cảnh xuân sắc rực rỡ, nhưng không hề làm mất đi vẻ quý phái toát ra từ người hắn. Từ màu sắc, họa tiết đến chất liệu, đều khiến người ta không thể rời mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phùng Yên không nhịn được nhìn chăm chú. Nếu không phải đang gấp gáp, cô thật muốn xoay hắn 360 độ để chụp lại mọi góc, gửi cho Hoa Vũ và Quan Hành cùng thưởng thức. Bộ đồ này, chắc chắn Quan Hành sẽ cực kỳ yêu thích.

 

Rốt cuộc trên đời, những người đàn ông mặc đồ đẹp thật sự hiếm có. Mà chỉ cần có người mặc đẹp, thì nhất định sẽ nổi bật như sao giữa trời.

 

 

Rời khỏi viện, Phùng Yên cưỡi bạch mã, nhìn NPC cao lớn bên cạnh. Hắn giờ đã trưởng thành, không thể cưỡi chung một ngựa với cô. Nhưng để hắn đi bộ bên cạnh thì cũng không tiện…

 

Nghĩ vậy, cô lại dắt hắn quay trở lại chuồng ngựa. Bên trong có hai con tuấn mã quý giá: một con đỏ đậm tên Xích Trần, một con toàn thân đen tuyền gọi là Huyền Ảnh cả hai đều là bảo mã cô đã mua với giá cực cao.

 

“Chọn một con đi.”

 

Tiêu Yến nhìn hai con ngựa, đều là giống tốt hiếm có. Ở đất nước của hắn, chắc hẳn phải là vật báu trong cung đình. Con ngựa đen thấy hắn liền ngẩng đầu hí vang, khí phách chẳng kém ai đúng là rất giống hắn.

 

Hắn dắt con Huyền Ảnh ra, trong lòng đã sinh yêu thích.

 

Phùng Yên thì như muốn ngất xỉu NPC thật sự tự mình chọn được ngựa cô yêu nhất, lại còn cưỡi được? Đó là Huyền Ảnh của cô mà, cô còn chưa kịp cưỡi lần nào!

 

Ba mươi vạn vàng đó!!

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

Anh anh anh, khóc òa T^T

Bạn đọc thân yêu ơi, cầu follow nhé!

À, ở Triều Hoa thì đồng vàng có màu đỏ tím.

5 vạn vàng tương đương 100 NDT.

(nhỏ tiếng hỏi: Các bạn vẫn thấy giả lập trò chơi này thú vị chứ? Nếu thấy ổn thì chúng ta tiếp tục nha (^▽^) )

 

 

☆ Mỹ nhân & rượu ngon

 

Hạnh Hoa Ao nằm ở vùng trũng gần nơi bọn họ sống, trải dài hơn mười cây số là những triền đồi tràn ngập cây hạnh hoa, giữa rừng có một dòng suối trong vắt uốn lượn, phân cách thành hai bờ nam bắc.

 

Gió xuân thổi qua, từng cánh hoa bay lả tả, theo suối nước trôi lững lờ. Những cánh hoa rơi xuống cỏ non xanh mướt, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp nơi.

 

Phùng Yên lần đầu đến nơi này sau khi mở bản đồ mới, lập tức bị cảnh sắc làm cho choáng ngợp: nào là rượu hạnh hoa, bánh hạnh hoa, trái hạnh ngào đường… chỉ nghe thôi đã thấy thèm!

 

Sau khi dắt ngựa vào chuồng, cô bảo Hoa Vũ đánh dấu vị trí trên bản đồ, rồi dắt theo NPC dọc theo con suối đi đến chỗ hẹn.

 

Tiêu Yến đi theo sau, ánh mắt ngỡ ngàng. Trên đời thật sự có cảnh đẹp như vậy sao? Giống như chốn tiên ở, phàm nhân quả thật không thể sánh bằng.

 

Dọc đường, không ít người đi du ngoạn, nói cười vui vẻ. Ai nấy đều ăn mặc sang trọng, cử chỉ tao nhã.

 

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Yến ít khi ra khỏi hoàng cung và phủ quốc công. Thời gian phần lớn đều dùng để học đạo trị quốc, nghiên cứu binh pháp với ông nội. Dù từng đi săn cùng phụ hoàng, nhìn ngắm sông núi, nhưng chưa từng thấy nơi nào vừa phồn hoa, vừa đẹp đẽ và bình yên như thế này.

 

Hắn bị thương, tuy đánh lui được địch, nhưng quốc thù hiếu chiến. Phía bắc đất nước lạnh lẽo, khắc nghiệt, luôn muốn mở rộng xuống phía nam. Mà Duyện Châu là cửa ngõ bắt buộc phải qua Đại Càng là quốc gia nhất định phải đối đầu. Hai nước như đang căng dây cung, không thể dừng lại.

 

Phùng Yên vừa đi vừa nhìn quanh, còn phát hiện có người đang nướng BBQ! Mùi thịt nướng thơm phức, khói nhẹ tỏa ra hấp dẫn vô cùng. Các xiên thịt kêu “xì xì” nghe mà mê mẩn.

 

Cô lại gần, người chơi bán hàng liền mời gọi:

 

“Đi ngang đừng bỏ lỡ! Cá quế một xiên siêu ngon, thịt bò xiên cắn ra đá quý!”

 

“Cho ta mỗi loại hai phần, cảm ơn.”

 

Rồi nghĩ đến NPC, cô lại thêm một phần nữa:

 

“À, làm ba phần đi.”

 

“Được rồi khách quan, xin chờ chút!”

 

Người chơi vai nào vai nấy nhập tâm nghiêm túc thật.

 

Phùng Yên quan sát xung quanh nơi này đúng là thiên đường: có người nướng thịt, có người dã ngoại, người thì câu cá, hái hoa làm trà, có kẻ nằm ngủ trên cây, kẻ thì âu yếm tình tứ dưới tán hoa hạnh, còn có người… thách đấu!

 

Một thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, giơ tay ra mời đấu:

 

“Cảnh đẹp ngày xuân thế này, sao không tỉ thí một trận giải sầu?”

 

Phùng Yên: ...

 

Giải sầu cái đầu ngươi á! Không thấy ta đang ăn BBQ sao? Cứ phải làm trò cho nổi bật à!

 

Chàng trai ấy mặc một bộ áo dài màu trà, đeo bên hông một khối ngọc Cửu Tiêu phiên bản giới hạn. Đẹp trai đấy, nhưng trông chẳng khác gì tên ngốc.

 

“Khách quan, BBQ xong rồi, mời nhận.”

 

Trò chơi này chi tiết thật không chê được. Hộp đựng thức ăn có đủ kiểu dáng, đa phần là gỗ sơn đỏ khắc hoa, thủ công tỉ mỉ, dùng xong thì không thể thu hồi, tiếc thật.

 

Phùng Yên nhận BBQ rồi quay người rời đi, hoàn toàn phớt lờ kẻ vừa đòi tỉ thí.

 

Tiêu Yến đi bên cạnh, nhìn người vừa xuất hiện có chút quen mắt, nhưng vẫn chưa nhớ ra.

 

Phùng Yên tiếp tục đi về phía Hoa Vũ, thì từ xa thấy Quan Hành chạy đến. Theo phản xạ, cô định né sang một bên, nhưng lần này cậu ta không xông tới như mọi khi. Ngược lại, cậu vươn tay, vỗ vai kẻ vừa đòi đấu lúc nãy.

 

Người kia né sang bên, kề vai với cậu, động tác ấy khiến cô không nhịn được cười. Nhìn rất giống chính mình trước kia!

 

Quan Hành đứng đối diện cô, hít hà:

 

“Thơm quá nha.”

 

Phùng Yên lập tức chuyển hộp đồ ăn cho NPC, Tiêu Yến ngẩn người nhưng vẫn nhận lấy. Hắn nghe cách hai người trò chuyện, chợt nhớ ra chính là hai người mà hắn từng gặp cùng tỷ tỷ ở Lạc Dương.

 

Lúc trước, họ giao đấu trên lôi đài, chiêu thức kinh diễm, hoa nở quanh thân. Hắn đã tra rất nhiều sách cổ sau khi về Đại Càng, nhưng không tìm ra nguồn gốc.

 

Quan Hành thấy cô không phản ứng gì, liền nghiêng người nhường đường:

 

“Cuối cùng cậu cũng đến. Chúng tớ chờ cậu lâu rồi.”

 

“Chúng tớ?” Phùng Yên nghi ngờ nhìn người bên cạnh. “Vị này là?”

 

“Cậu quên nhanh thật đấy. Trước kia còn đấu với cậu ta trên lôi đài cơ mà.”

 

“À?” Phùng Yên giờ mới nhìn kỹ lại. Khi đó cậu ta mặc đồ đen trắng, choàng áo khoác lông đen, đeo đao lam quang. Lạnh lùng mà ngầu lòi. Giờ thay đổi phong cách, cô không nhận ra cũng phải.

 

“Vậy cậu giờ phục tùng dưới sức mạnh của cậu ta à?”

 

Quan Hành cười: “Làm gì có chuyện đó. Trong lòng tớ, Tiểu Yên mới là người lợi hại nhất!”

 

“Đừng đùa nữa, theo người ta cho tử tế đi, đừng hôm Tần mai Sở.”

 

Nói rồi, cô quay sang chắp tay với Lạc Thanh Phong:

 

“Cảm tạ tráng sĩ đã chăm sóc hắn. Hắn hơi nghịch, mong ngài bao dung.”

 

Quan Hành lập tức xị mặt:

 

“Yên Yên, cậu không yêu tớ, còn muốn đem tớ cho người khác…”

 

“Cầu xin cậu đấy, đừng xàm nữa, đừng xuất hiện thêm cái kiểu kịch bản cũ này…”

 

Còn Lạc Thanh Phong thì dường như không nghe thấy gì, lại một lần nữa hướng cô phát động khiêu chiến.