Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh

Chương 18: “Trẫm mơ thấy Khanh Khanh gọi người khác là phu quân.”



Mạnh Khanh Nghi đảo mắt.

Khẩu thị tâm phi nói: “Thần thiếp không muốn đi.”

“Sao lại không muốn đi?”

Nàng nói thẳng: “Vừa rồi không phải đã có người muốn đi cùng Bệ hạ rồi sao? Thần thiếp cần gì phải đi xem náo nhiệt chứ.”

Lăng Dực Trần cười nhạo, “Trẫm không biết Khanh Khanh lại là người hay ghen như vậy đấy.”

“Thần thiếp đâu có ghen?”

Hắn không nói gì, nắm lấy tay nàng kéo nàng vào lòng. 

Giọng điệu hắn kéo dài chậm rãi: “Trẫm không mang theo các nàng cũng không phải là không được.”

Nàng cảnh giác hơn, “Bệ hạ muốn làm gì?”

Lăng Dực Trần trông có vẻ đứng đắn: “Nàng còn nhớ hôm đó trẫm nói gặp ác mộng không?”

Mạnh Khanh Nghi gật đầu. 

Trong lòng nàng lại cảm thấy hắn đang tính toán điều gì đó không đứng đắn.

Không ngoài dự liệu. 

Kế tiếp, nàng thấy Lăng Dực Trần nhướng mày, gương mặt tuấn tú dường như có thần thái đặc biệt, ẩn chứa vẻ hài hước.

Hắn châm chước một câu: “Trẫm mơ thấy Khanh Khanh gọi người khác là phu quân.”

Mạnh Khanh Nghi ngạc nhiên nhướng mày. 

Sao nàng lại cảm thấy Lăng Dực Trần đang lừa mình nhỉ?

“Bệ hạ có phải nhớ nhầm không? Thần thiếp sao có thể gọi người khác… phu quân.”

Hắn không cố chấp, theo lời nàng nói: “Đúng vậy, trẫm cũng thấy Khanh Khanh sẽ không gọi người khác là phu quân.”

“Vậy Khanh Khanh sẽ gọi ai là phu quân?”

Hắn bất ngờ chuyển chủ đề, cụp mi nhìn người trong lòng.

Hóa ra hắn đợi nàng ở đây. 

Mạnh Khanh Nghi không đáp lời hắn, nàng đặt tay lên ngực Lăng Dực Trần, lướt nhẹ như gãi ngứa. 

Vừa như an ủi, lại vừa như trêu chọc. 

Nàng dùng giọng điệu quan tâm: “Bệ hạ lại gặp phải ác mộng đáng sợ như vậy…”

Lửa tàn chỉ cần một cơn gió nhỏ đúng lúc cũng sẽ bùng lên. 

Mạnh Khanh Nghi cảm nhận được không khí giữa hai người đã thay đổi. 

Nàng lại sợ. 

Muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nàng vội vàng nói: “Bệ hạ, thần thiếp không quấy rầy ngài nữa.”

Lăng Dực Trần không động đậy. 

Ánh mắt hắn mỉa mai: “Lúc này lại biết sợ?” 

Nàng không nói gì.

Hắn trở nên mạnh mẽ hơn: “Trả lời câu hỏi của trẫm, nếu không thì thử ngay tại đây.”

Mạnh Khanh Nghi lại vùng vẫy sợ hãi: “Nếu bị Hoàng hậu nương nương biết được, thần thiếp sẽ không còn chỗ dung thân…”

“Ở đây chỉ có nàng và trẫm, nàng không nói cho Hoàng hậu thì nàng ấy làm sao biết?” Giọng hắn mang theo chút lạnh lẽo.

Đây vốn là khoảnh khắc của hai người, hắn không muốn nhắc đến bất kỳ ai khác lúc này.

“Hoàng hậu có biết thì sao? Chẳng lẽ nàng ấy còn có thể trực tiếp vượt qua trẫm để bắt nạt nàng?”

Mạnh Khanh Nghi thấy hắn dường như có chút tức giận. 

Nàng cắn môi, khẽ nói: “Thần thiếp nếu có muốn gọi phu quân, cũng là gọi Bệ hạ… sẽ không gọi nam tử khác.”

Lăng Dực Trần không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, chờ đợi lời tiếp theo của nàng.

Nàng tựa vào lòng hắn, đương nhiên hiểu ý hắn. 

Môi nàng kề sát tai hắn, dùng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy. 

Nàng khe khẽ nói: “… Phu quân.”

Nàng vốn da mặt mỏng, vừa thốt ra hai chữ đó, liền cảm thấy mặt mình vừa đỏ vừa nóng.

Vướng mắc của Lăng Dực Trần về giấc mơ đó cuối cùng cũng bớt đi một chút, nhưng không nhiều.

Có điều sắc mặt hắn cũng đã khá hơn, ngữ khí cũng trở nên ôn hòa hơn: “Khanh Khanh muốn trẫm mang ai đi bãi săn?”

Mạnh Khanh Nghi vẫn còn tựa đầu vào vai hắn: “Tất nhiên là Bệ hạ tự mình quyết định.”

“Nhưng nàng vẫn chưa trả lời trẫm, nàng có muốn đi không?”

Nàng vốn định nói không đi, vì kiếp trước đã đi rồi, bãi săn thật sự không có gì thú vị. 

Nhưng nhìn thái độ của Lăng Dực Trần lúc này, có vẻ hắn nhất định muốn đưa nàng đi.

Nàng ngoan ngoãn trả lời: “Thần thiếp nghe theo Bệ hạ.”

Hắn không làm khó nàng nữa, rồi truyền lệnh dọn cơm.

Khi Mạnh Khanh Nghi rời khỏi Tử Thần Điện, mặt trời đã sắp lặn. 

Nàng ở trong điện dường như chẳng làm gì, lại dường như chuyện gì cũng làm rồi.

*

Ngày hôm sau, Lăng Dực Trần liền sai Quách Chính Tường đến Ngọc Túy Cung truyền khẩu dụ. 

Lần này đi bãi săn chỉ mang theo một mình Mạnh Khanh Nghi, những phi tần khác không ai được đi cùng.

Nàng nhìn Quách Chính Tường với ánh mắt ngây người.

Nàng hỏi hắn: “Quách công công, ngươi không truyền sai khẩu dụ chứ? Bệ hạ chỉ mang một mình bổn cung thôi sao?”

Quách Chính Tường chắc chắn gật đầu: “Nương nương yên tâm, nô tài truyền đúng lời Bệ hạ dặn dò ạ.”

Đời trước còn mang theo không ít phi tần, vậy mà lần này lại chỉ mang mỗi mình nàng?

Mạnh Khanh Nghi cũng không có quyền từ chối. 

Nàng tiễn Quách Chính Tường rời đi.

Hạnh Vũ và Thu Đường cũng nhao nhao đòi đi cùng. “Nương nương, nô tỳ đã lâu lắm rồi không ra cung, lần này người nhất định phải mang theo bọn nô tỳ.” Thu Đường líu lo ở một bên.

Mạnh Khanh Nghi đùa cợt liếc nàng một cái: “Ngươi chỉ nghĩ đến chuyện đi chơi thôi.”

Hạnh Vũ ở một bên nói thẳng: “Ai bảo nương nương được Bệ hạ yêu thích. Bọn nô tỳ cũng được thơm lây.”

Nghe xong lời Hạnh Vũ nói, trước mắt Mạnh Khanh Nghi lại hiện lên hình ảnh Lăng Dực Trần hộc máu khi nàng chết ở đời trước. 

Nàng hai đời đều không thể hiểu nổi. 

Lăng Dực Trần rốt cuộc vì sao lại có tình cảm sâu đậm với nàng đến vậy?

Lần đầu tiên nàng có ấn tượng về hắn là ở buổi yến tiệc trong cung hai năm trước. Người đàn ông địa vị cao sang toát ra vẻ kiêu ngạo, khí thế bức người. Nàng chỉ dám nhìn một cái rồi vội vàng thu lại ánh mắt, không dám nhìn thêm.

Thế nhưng, kể từ sau buổi yến tiệc đó, nàng thường xuyên được triệu vào cung. 

Lăng Dực Trần lấy lý do là để nàng dạy Thuần An công chúa học đàn. Thuần An công chúa là con gái của Gia Thái phi, là công chúa nhỏ nhất của tiên đế, lúc đó mới chỉ bảy tuổi. Mạnh Khanh Nghi đến mười lần thì có thể gặp Lăng Dực Trần năm lần.

Thế nhưng, hắn chẳng mấy khi nói chuyện với nàng. 

Mỗi lần đến cũng chỉ viện cớ kiểm tra bài vở của Thuần An công chúa. 

Điều đó khiến Thuần An công chúa lúc bấy giờ sợ hãi mà học đàn vô cùng chăm chỉ.

Nhưng nghĩ lại, đó cũng chỉ là cái cớ của hắn. 

Kể từ khi Mạnh Khanh Nghi vào cung, hắn đã đi thăm Thuần An công chúa được mấy lần đâu? 

E rằng hắn đã quên cả cô em gái nhỏ bị hắn lợi dụng rồi.

Sau này, số lần gặp gỡ càng ngày càng nhiều, nàng cũng đoán được tâm tư của Lăng Dực Trần. 

Thế là nàng bắt đầu giả bệnh, sống chết không chịu vào cung nữa.

Kể từ đó, hắn yên phận được một thời gian. 

Vừa đúng lúc Bùi gia có ý định cầu thân, cha mẹ Mạnh Khanh Nghi không muốn nàng vào cung, mà Bùi Tịch lại là người lớn lên cùng nàng từ nhỏ, hiểu rõ mọi chuyện. Thế là họ đồng ý việc này, hôn ước được định sau, rồi chọn ngày lành tháng tốt để hạ sính.

Tuy nhiên, sính lễ cuối cùng lại không thành. 

Mạnh Khanh Nghi suy nghĩ về quá trình này. 

Chỉ vỏn vẹn vài lần gặp gỡ, rốt cuộc vì sao Lăng Dực Trần lại đối xử với nàng như vậy? 

Nàng không thể hiểu nổi, và cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm. Sau này, từ từ tìm hiểu từ miệng hắn vậy.

*

Ngày đi săn thú ở bãi săn rất nhanh đã đến. 

Vì Lăng Dực Trần chỉ đưa mỗi Mạnh Khanh Nghi đi cùng, nàng đương nhiên là ngồi chung xe ngựa với hắn.

Xe ngựa chạy rất êm. 

Tiếng chuông xe vang lên đều đặn, đứt quãng vọng vào bên trong cỗ xe lộng lẫy, xa hoa.

Lúc mới khởi hành, Mạnh Khanh Nghi còn khá hứng thú, vén rèm cửa sổ nhìn thăm dò ra bên ngoài. 

Nàng vừa mới thò đầu ra, liền thấy trong đội ngũ đi theo phía sau xe ngựa có một gương mặt quen thuộc. 

Là Bùi Tịch.

Hắn cũng chú ý tới nàng, đưa ánh mắt lướt qua nàng với nụ cười nhẹ nhàng. 

Mạnh Khanh Nghi không hề có bất kỳ phản ứng nào, lặng lẽ thu ánh mắt lại, buông rèm cửa sổ xuống.

Lăng Dực Trần đang cầm tấu chương xem, dư quang thoáng thấy động tác của nàng. 

Hắn không chút để ý hỏi: “Nhìn thấy gì vậy?”

____

Chỉ có thể nói là nó cuốnnnnnnn, tôi khum thể ngừng edit đượccccc