Mạnh Khanh Nghi giọng nhỏ như muỗi kêu: “Bệ hạ nếu không nguyện, vậy thôi cũng được ——”
“Trẫm khi nào nói là không nguyện?”
Nàng còn chưa nói dứt lời, Lăng Dực Trần đã vội vã cắt ngang, ánh mắt như cười như không, thản nhiên mà đem mọi biểu tình nhỏ nhặt trên gương mặt nàng thu hết vào trong mắt.
Ban ngày khi hắn đến, Mạnh Khanh Nghi còn mặt lạnh đuổi hắn đi, nói là không muốn gặp lại nữa.
Vì sao đến đêm, thái độ lại chuyển biến lớn đến thế?
Chẳng lẽ là… bị phi tần khác khi dễ?
Mạnh Khanh Nghi nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Bệ hạ nguyện ý thì tốt.”
Nói là ngủ lại ở Ngọc Thúy Cung, nhưng thực tế cả hai lại hợp y mà ngủ.*
(*Ngủ chung giường nhưng không chung chăn gối).
Trong lòng Mạnh Khanh Nghi vẫn còn vương chút bóng ma, sau khi lên giường liền quay lưng về phía hắn nằm xuống.
Lăng Dực Trần muốn nhìn xem nàng lại đang giở trò gì.
Sau khi tắm gội, hắn cũng an phận nằm lên giường, không làm gì nàng cả.
Mạnh Khanh Nghi vừa nhắm mắt lại, liền là những ký ức kiếp trước dồn dập kéo về.
Đặc biệt là khi mũi kiếm sắc lạnh đâm xuyên cổ nàng, nàng dường như có thể nghe rõ tiếng da thịt bị cứa rách, còn có máu tươi trào ra xối xả, cảm giác nghẹt thở ập đến tức thì.
Cảm giác lẫn lộn giữa mơ và thực ấy giày vò nàng, không tài nào chợp mắt được.
Cứ thế hoảng hốt cho đến tận nửa đêm.
Mạnh Khanh Nghi rúc mình trong chăn, thân thể không ngăn được có chút co rúm lại. Như thể rơi vào một cái hố sâu không đáy, từng chút một chìm dần.
Giữa lúc bất lực, vòng tay ấm áp của Lăng Dực Trần từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Bên tai nàng văng vẳng gio5g nói khàn khàn của hắn: “Gặp ác mộng à?”
Mạnh Khanh Nghi chỉ có thể ủy khuất gật đầu.
Hắn siết nàng chặt thêm vài phần, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, trẫm ở đây.”
____
Sáng sớm hôm sau.
Khi Mạnh Khanh Nghi tỉnh dậy, Lăng Dực Trần đã đi thượng triều.
Đêm qua, từ lúc được hắn ôm vào lòng, hơi thở của nàng tràn ngập mùi hương quế thoang thoảng trên người hắn. Trái tim vốn hoảng loạn bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được sự yên bình
Tựa hồ chẳng bao lâu sau, nàng đã ngủ thiếp đi.
Trước đây Mạnh Khanh Nghi, e rằng nằm mơ cũng không nghĩ tới, có ngày nàng lại có thể dựa vào lòng Lăng Dực Trần mà an tâm chìm vào giấc ngủ.
Một năm trước, đêm trước ngày Bùi Tịch đến Mạnh gia hạ sính lễ.
Mạnh Khanh Nghi lòng ôm những rung động và mong chờ của thiếu nữ, ngóng trông ngày sau được cùng người trong lòng cử án tề mi*.
(*Vợ chồng hòa thuận, kính trọng nhau).
Không ngờ, nàng chẳng đợi được Bùi Tịch.
Mà đêm đó, lại chờ đón Lăng Dực Trần đột nhập khuê phòng nàng.
….
Hạnh Vũ và Thu Đường cùng vào tẩm điện, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Mạnh Khanh Nghi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt mình vẫn còn chút ngây thơ.
Chỉ mong sao, tất cả những gì đang diễn ra trước mắt chỉ là một giấc mộng.
Càng mong kiếp trước kia có thể là một giấc mộng.
Thu Đường nhẹ nhàng vấn mái tóc đen trên vai nàng, chiếc lược gỗ khẽ vướng vào sợi tóc, nàng vừa chải vừa hỏi:
“Nương nương sao không ngủ thêm chút nữa? Bệ hạ trước khi đi đã dặn dò kỹ lưỡng, nếu người không dậy nổi thì hôm nay không cần đến cung Hoàng hậu nương nương thỉnh an.”
“Bệ hạ đi khi nào?”
“Trời còn chưa sáng đã đi rồi.”
Mạnh Khanh Nghi gật đầu.
Hạnh Vũ tay cầm cây bút làm từ vỏ ốc vừa được cống nạp đang vẽ lông mày cho nàng. Nàng khẽ nói: “Nương nương, Bùi công tử hôm nay sẽ vào cung bầu bạn cùng Vân thái phi, người có còn muốn…”
Trộm đi nhìn…
Lời này có điều cấm kỵ, Hạnh Vũ không dám nói ra.
Vân thái phi là dì của Bùi Tịch. Bà không có con cái, nên Bùi Tịch thường xuyên vào cung bầu bạn với bà.
Kiếp trước, Mạnh Khanh Nghi hay nhân cơ hội này để trộm nhìn hắn một cái. Cho dù chỉ là thoáng thấy từ xa, nàng cũng đã cảm thấy mãn nguyện.
Thế nhưng hôm nay, khi nghe lại cái tên khiến nàng chán ghét ấy, nàng chỉ thấy ghê tởm không thôi. Nàng lắc đầu, dứt khoát nói: “Không cần. Sau này, chuyện của Bùi Tịch, đừng nói gì với bổn cung cả. Trừ phi là tin hắn đã chết.”
Động tác của Hạnh Vũ và Thu Đường chợt khựng lại. Hai người thật sự không ngờ Mạnh Khanh Nghi lại thốt ra lời này.
Thế nhưng, họ lại mừng thay cho nàng. Dù sao nàng đang ở hậu cung, Lăng Dực Trần bề ngoài có vẻ sủng ái nàng vô độ, nhưng hễ liên quan đến những chuyện này, hắn lại cực kỳ chiếm hữu, Mạnh Khanh Nghi căn bản không thể chống đỡ.
Giờ đây, nàng chịu cắt đứt ý niệm với Bùi Tịch là tốt rồi.
*
Rửa mặt chải đầu xong, Mạnh Khanh Nghi liền đi đến Vị Ương Cung.
Sức khỏe Hoàng Hậu không tốt, mỗi lần thỉnh an chỉ là qua loa cho có lệ.
Nàng vừa ra khỏi cửa Ngọc Thúy Cung, đi chưa được vài bước đã gặp kiệu của Thục phi.
Mạnh Khanh Nghi tuy là phi vị, nhưng lại là chính nhị phẩm.
Thục phi là nhất phẩm, đứng đầu trong Tứ phi.
Gặp Thục phi, nàng tự nhiên phải dừng bước hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến Thục phi nương nương.” Nàng nép qua một bên cung kính hành lễ.
Thục phi cũng cho dừng kiệu.
Nàng ta chán ghét liếc nhìn Mạnh Khanh Nghi.
Trong số các phi tần hậu cung, nàng ghét nhất chính là Mạnh Khanh Nghi.
Kẻ đã chiếm giữ trái tim Lăng Dực Trần, lại cả ngày tự cho mình là thanh cao, bề ngoài tỏ vẻ khinh thường sự sủng ái. Nhưng sau lưng không biết dùng cách gì mà quyến rũ được Lăng Dực Trần.
Nàng ta cất lời đầy mỉa mai: “Hôm qua mặt trời mọc đằng nào vậy? Tịnh phi cuối cùng cũng chịu để bệ hạ ngủ lại ở Ngọc Thúy Cung.”
Nàng không thích Mạnh Khanh Nghi.
Mạnh Khanh Nghi tất nhiên cũng chán ghét nàng.
Trước đây, nàng chẳng bao giờ thân cận với Lăng Dực Trần, dù có bị ủy khuất cũng cố nén, tuyệt đối không hé răng nửa lời. Chỉ vì lòng tự trọng của bản thân, nàng quyết không nói với hắn một câu nào.
Thế nhưng, trên người nàng vốn mang ân sủng cao nhất, lại được Lăng Dực Trần đặt trên đầu quả tim.
Những hậu phi kia không ưa nàng, không ít lần lén lút ở sau lưng bắt nạt nàng.
Nàng giờ đây đã chết một lần rồi, còn gì mà phải giữ kẽ nữa? Lòng tự trọng đã sớm bị Bùi Tịch giày xéo tan nát.
Đời này, nàng phải dốc sức vươn lên. Những kẻ từng bắt nạt nàng trước đây, nàng cũng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Mạnh Khanh Nghi cắn môi, khi ngẩng đầu lên, nàng đã khoác lên mình vẻ yếu đuối đáng thương:
“Hôm qua bệ hạ ban cho thần thiếp không ít ân thưởng, tiểu thái giám mang đồ đến những năm sáu người. Bệ hạ đối đãi thần thiếp tốt đến vậy, thần thiếp tự nhiên cũng lòng mang cảm ơn.”
Lời này vừa thốt ra, không chỉ Thục phi kinh ngạc, ngay cả Hạnh Vũ và Thu Đường đứng phía sau Mạnh Khanh Nghi cũng trợn tròn mắt.
Lời này nghe thế nào cũng không giống những gì Mạnh Khanh Nghi sẽ nói ra.
“Ngươi…” Thục phi nghẹn lời nơi cổ họng.
Nàng muốn hỏi Mạnh Khanh Nghi có phải bị “động kinh” rồi không, nhưng lại không thể làm mất thân phận mà chất vấn như vậy.
Cuối cùng, nàng ta chỉ có thể hừ lạnh một tiếng thật mạnh: “Ngươi đúng là biết gió chiều nào theo chiều ấy.”
Mạnh Khanh Nghi không nói gì, hai mắt vẫn dán xuống mặt đất.
Thục phi cảm thấy như đấm vào bông, bực bội quay đầu đi: “Thôi thôi, mau đi Vị Ương Cung đi, lát nữa lại lỡ giờ.”
Chờ kiệu của nàng ta đi khuất, Mạnh Khanh Nghi mới nhấc chân tiếp tục đi về phía Vị Ương Cung.
Hạnh Vũ khó hiểu: “Nương nương, nô tỳ cảm thấy người như đã thay đổi thành người khác vậy…”
Thu Đường trừng mắt nhìn nàng một cái, ý bảo nàng đừng nói lung tung.
Nhưng Mạnh Khanh Nghi lại chẳng để tâm.
Giọng nói của nàng ảm đạm: “Hậu cung chính là nơi nuốt chửng con người, bổn cung vẫn phải vì chính mình mưu tính.”
___
Vị Ương Cung…
Khi Mạnh Khanh Nghi đến, trong điện đã có gần nửa số phi tần.
Nàng vừa bước chân vào điện, liếc mắt một cái đã thấy Thục phi đến sớm hơn đang thao thao bất tuyệt kể gì đó với phi tần bên cạnh. Thoáng thấy nàng bước vào, Thục phi ho nhẹ một tiếng rồi im bặt.
Chẳng cần đoán cũng biết, chắc chắn là đang nói về sự lạ lùng của Mạnh Khanh Nghi lúc nãy.
Nàng chẳng bận tâm, liền ngồi xuống. Vị trí của Mạnh Khanh Nghi chỉ cách Thục phi hai chỗ ngồi.
Hoàng hậu lại xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ ốm yếu.
Tuy mang bệnh trong người, nhưng khi nói chuyện nàng ta luôn nhẹ nhàng, dịu dàng.
Mạnh Khanh Nghi ban đầu còn rất mực thưởng thức nàng.
Nếu không phải sau này chính mắt chứng kiến sự độc ác của nàng ta…
“Hôm nay mọi người đến thật sớm.” Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng cao, giọng ôn hòa vang vọng.
Hạ mỹ nhân, người ngồi hơi lùi về sau, cười đáp lời: “Đến thỉnh an nương nương, tất nhiên là phải sớm rồi ạ.”
Kế bên Mạnh Khanh Nghi là Dục chiêu nghi. Dục chiêu nghi khẽ huých khuỷu tay vào nàng, nhướng mày thì thầm:
“Hôm qua muội lại để bệ hạ ngủ lại ở Ngọc Thúy Cung ư?”
Mạnh Khanh Nghi không thấy nàng ta.
Trong lòng nàng nháy mắt nghẹn lại.
Nàng giấu tay trong áo, các ngón tay siết chặt lòng bàn tay, mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.
Dục chiêu nghi, chính là người đã giúp nàng chạy khỏi cung để tìm Bùi Tịch ở kiếp trước.
Nàng đã ngây ngốc tin tưởng người này suốt ba năm.
______
Editor: Cuốn quá mấy bà ơi, kiểu trọng sinh trả thù đồ ha, mà không bị dài quá hehe