Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh

Chương 21: “Giết người có thể không dám, giết một con thỏ thì không thể không dám.”



“Bệ hạ đây là cưỡng từ đoạt lý.”

Lăng Dực Trần cười lạnh, không vội vàng thay quần áo. 

Hắn ngồi xuống chiếc ghế tròn trước mặt nàng, quả nhiên thái độ như muốn thẩm vấn phạm nhân.

“Khanh Khanh trước kia ở khuê phòng có đọc qua 《Nội Huấn》 không?”

Mạnh Khanh Nghi chớp mắt, nhìn hắn không rõ nguyên do.

“《Nội Huấn》có câu: Phu giả, phụ chi thiên dã. Vợ chồng chi đạo, dĩ hòa vi quý.*” Hắn liếc mắt nhìn nàng, “Có phải có lời này không?”

(*Chồng là trời của vợ. Đạo vợ chồng lấy hòa thuận làm quý.)

“…Có.” Nàng miễn cưỡng thừa nhận. 

Hắn còn đọc 《Nội Huấn》 của nữ tử ư?

“Vậy nàng cả ngày một tiếng ‘phu quân’ hai tiếng ‘phu quân’ gọi trẫm, giờ lại đối nghịch với trẫm. Có phải muốn trẫm lại để nàng đọc thêm mấy lần 《Nội Huấn》 không?”

Mạnh Khanh Nghi hít sâu một hơi. 

Thái độ này của Lăng Dực Trần rõ ràng là đang trút giận lên nàng. 

Cũng không biết ai đã chọc giận hắn.

Không sao, dù sao nàng cũng co được đãn được. 

Nàng cắn môi, bước tới một bước, rồi ngồi thẳng lên đùi hắn. 

Bộ giáp ngoài của kỵ trang lạnh lẽo, khí lạnh tiến vào cơ thể nàng.

Mạnh Khanh Nghi nịnh nọt hôn lên cằm hắn, giọng mềm mại xin tha: “Bệ hạ sao lại so đo cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy với thần thiếp…”

Chút không vui trong lòng Lăng Dực Trần vì Bùi Tịch mà có, thoáng chốc tiêu tan hết. 

Nhưng hắn lại không muốn dễ dàng “tha” cho nàng.

Hắn giả vờ: “Sau này còn dám đối nghịch với trẫm không?”

Mạnh Khanh Nghi ngoan ngoãn lắc đầu, dùng chính lời hắn vừa nói để trả lời: “Bệ hạ vừa nãy không phải nói, phu giả, phụ chi thiên dã sao. Thần thiếp nào dám đối nghịch với trời của mình?”

Lăng Dực Trần mặt sa sầm. 

Chưa kịp mở miệng giáo huấn nàng thì đã bị nàng chặn môi.

Mạnh Khanh Nghi vô cùng hối hận. 

Lẽ ra không nên nói cho sướng miệng. 

Sau khi bị hắn “ăn sạch sẽ”, nàng mệt đến không mở mắt ra được nhưng vẫn không thể ngủ. 

Nàng phải cố gắng giữ tỉnh táo để nghe hắn dạy dỗ. 

Nàng biết, hắn là cố ý. 

Không biết ở đâu mà hắn có nhiều cách “làm khổ” nàng đến thế. 

Mỗi cách đều khác nhau, không hề trùng lặp. 

Tuy không phải là “trọng hình” nhưng chắc chắn có thể hành hạ nàng “sống không bằng chết”. 

Ví dụ như bây giờ, ngay cả ngủ cũng không dám ngủ. 

Không dám tức giận, không dám nói.

Lăng Dực Trần rất thích thú.

Siêng năng chẳng khác gì tiên sinh dạy học trò.

Nhưng Mạnh Khanh Nghi lại không chăm chú lắng nghe, đầu óc mịt mờ như mây khói.

Đến cuối cùng chỉ nghe rõ một câu: “Lời trẫm nói, nhớ kỹ chưa?”

Nàng cố sức mở to mắt, vội vàng gật đầu: “Nghe rõ rồi ạ.”

Mạnh Khanh Nghi thật sự không chịu nổi nữa.

Nàng kéo chăn gấm đang phủ lên người, không mặc gì nhào thẳng vào lòng nam nhân. 

“Bệ hạ, thần thiếp thật sự mệt mỏi… ngài không mệt sao?” 

Nàng ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt nhu mì đầy vẻ đáng thương.

Lăng Dực Trần tâm tình thoáng chốc như xuân về băng tan.

Trong lòng dịu hẳn đi.

Cuối cùng cũng không so đo thêm với nàng nữa.

*

Đời này, Mạnh Khanh Nghi ở bãi săn không còn cảm thấy tẻ nhạt như trước.

Trước kia, phi tần theo đến rất đông, từng người từng người đều phải tìm cách tiếp cận bên Lăng Dực Trần.

Nàng thì đến sau, ngày nào cũng trốn trong trướng, không bước ra ngoài.

Lần này thì tốt hơn, chỉ có mình nàng đến. 

Lăng Dực Trần rảnh rỗi cũng đến bên nàng. 

Mạnh Khanh Nghi không khỏi cảm thán, cảm giác làm sủng phi quả thật rất tốt. 

Bất kể là vì báo thù hay vì tương lai, giờ đây nàng đều phải duy trì sự sủng ái mà Lăng Dực Trần dành cho nàng.

Tuy nhiên, trong đầu nàng vẫn luôn quanh quẩn hai giấc mộng từ khi trọng sinh. 

Giấc mộng đầu tiên là Lăng Dực Trần tàn sát hậu cung. 

Giấc thứ hai là hắn một mình ngồi ở Ngọc Túy Cung. 

Nàng không thể hiểu rõ. Rốt cuộc, những cảnh tượng trong mơ có phải là những gì đã xảy ra sau khi nàng chết ở kiếp trước hay không?

*

Đến ngày thứ ba, Lăng Dực Trần không cần tham gia săn bắn nữa.

Hắn cố ý dẫn những người trong hoàng tộc và đại thần đi đến khu rừng dưới chân núi. 

Chờ mọi người đi hết, hắn sai người dắt đến một con ngựa hiền tới, định đưa Mạnh Khanh Nghi đi dạo một chuyến. 

May mà mọi người đã đi hết, nếu không sẽ có không ít người thấy hai người cưỡi chung một ngựa.

Trong rừng có thể có thú dữ lui tới, Lăng Dực Trần thì không sợ, nhưng vẫn phải đảm bảo an toàn cho Mạnh Khanh Nghi. 

Thế là hắn dẫn theo một đội cấm quân nhỏ đi theo từ xa.

Mạnh Khanh Nghi lần đầu tiên cưỡi ngựa có chút sợ hãi, lưng cứng đơ dựa vào lưng ngựa, không dám nhúc nhích. 

Lăng Dực Trần ôm nàng trong lòng: “Trẫm ở ngay sau nàng, Khanh Khanh không tin trẫm sao?”

Nàng sợ đến mức giọng cũng yếu ớt: “Thần thiếp lần đầu tiên cưỡi ngựa, sợ hãi là chuyện bình thường mà?”

Hắn lại lặng lẽ ghé sát nàng thêm chút nữa, hoàn toàn ôm nàng vào lòng.

“Đừng sợ. Nếu có ngã, trẫm sẽ làm thịt lót cho Khanh Khanh.”

Mạnh Khanh Nghi bác bỏ hắn: “Thế thì các đại thần trong triều còn chẳng liên danh dâng sớ hạch tội thần thiếp sao.”

Lăng Dực Trần thản nhiên: “Nếu ngay cả một nữ nhân cũng không bảo vệ được, thì trẫm cũng chẳng cần làm cái hoàng đế này nữa.”

Mạnh Khanh Nghi cứng họng không trả lời được, im lặng.

Vào rừng không lâu, liền thấy từ xa có một con thỏ đang gặm cỏ. 

Lăng Dực Trần chậm rãi dừng ngựa. 

Hắn ghé tai Mạnh Khanh Nghi hỏi: “Lần trước trẫm dạy nàng dùng dao, bây giờ còn thấy lạ không?”

Nàng từng thành thạo bao giờ đâu nhỉ? 

Nhưng cũng không thể thật sự tùy tiện giết người để luyện tập như hắn nói hôm đó. 

Nàng thành thật: “Chắc là còn lạ.”

“Vậy Khanh Khanh hôm nay học bắn tên trước đi. Về cung cũng có thể đến trường bắn luyện tập.”

Nàng kinh ngạc: “Thần thiếp học cái này làm gì?”

“Những thủ đoạn để bảo vệ tính mạng, trẫm hy vọng Khanh Khanh đều học.”

Lời vừa dứt, hắn lại lười nhác bổ sung một câu: “Biết nhiều không thiệt thân.”

Mạnh Khanh Nghi: (◐‿◑)

Lúc này nàng mới để ý, bên hông ngựa vốn đã treo một cây cung đen tuyền nặng nề được chạm khắc tinh xảo.

Một bên khác lại treo một cây cung nhỏ hơn không ít.

Lăng Dực Trần cầm lấy cây cung ấy, đưa vào tay nàng.

Hắn tự mình vòng ra sau lưng nàng, kiên nhẫn chỉ dạy cách cầm cung.

Đợi đến khi nàng cầm cung tạm có chút dáng vẻ, hắn mới rút một mũi tên đưa nàng:
“Kia, con thỏ kia, thử xem.”

Hắn dắt nàng, dùng đầu mũi tên nhắm thẳng vào con thỏ phía xa đang gặm cỏ.

“Thần thiếp không dám…”

Lăng Dực Trần giọng lạnh mà nghiêm:

“Giết người có thể không dám, giết một con thỏ thì không thể không dám.”

Hắn dẫn nàng kéo cung tên, “Mũi tên đầu tiên này, trẫm sẽ cùng nàng bắn ra.”

Mạnh Khanh Nghi cảm thấy nàng đang được huấn luyện như một binh sĩ sắp ra trận. 

Không chỉ nàng nghĩ vậy, mà cả Ninh Hoài Từ đang theo sau cũng cảm thấy tương tự. 

Hắn cùng các cấm quân bên cạnh nhìn cảnh tượng từ xa, cau mày: “Bệ hạ đây là định đưa Tịnh phi nương nương vào quân doanh sao?”

Cấm quân không dám đáp lời, cũng không dám cười. 

Nhịn thật sự vất vả.

“Vút” một tiếng. 

Mũi tên rời cung bay đi. 

Có sự hỗ trợ của Lăng Dực Trần, mũi tên đó thẳng tắp bắn trúng thân thể con thỏ rừng..

Mạnh Khanh Nghi sợ hãi nhắm mắt lại.

“Một con thỏ thôi mà đã sợ đến vậy sao?”

Hắn ghé mặt sát tai nàng, giọng nói rất nhẹ, như có như không vỗ về an ủi.

“Sợ.” Nàng không vui thốt ra một chữ.

Lăng Dực Trần từng bước dẫn dụ: “Vậy cái gì không sợ? Giết người có sợ không?”

“Bệ hạ đừng trêu chọc thần thiếp nữa.”

Hắn lạnh nhạt ra lệnh: “Tự mình cầm cung lên, thử bắn một mũi tên không mũi xem.”

Dù Mạnh Khanh Nghi không muốn, nàng vẫn giương cung tên lên. 

Không có Lăng Dực Trần hỗ trợ, cây cung trong tay có chút nặng. 

Đầu mũi tên của nàng hướng về phía bụi cây bụi cỏ vô tận ở phía trước.

Ngay lúc chuẩn bị bắn, đột nhiên một người một ngựa xuất hiện từ rất xa trong tầm mắt. 

Là Bùi Tịch. 

Vừa vặn ở vị trí mũi tên của nàng đang nhắm chuẩn. 

Hai mắt nàng trong nháy mắt lạnh như mùa đông khắc nghiệt.

Giọng nói đầy mê hoặc của Lăng Dực Trần vang lên sau lưng:

“Khanh Khanh, con mồi tự đưa tới cửa, không thử xem sao?”

“Có trẫm ở đây, chết thì coi như số hắn xui, không ai dám trị tội nàng.”

_____

Editor: =))))) Người muốn bắn còn găp người xúi bắn nữa