Cha mẹ của Mạnh Khanh Nghi lúc này đã trở về cung yến.
Chỉ là Đào Yêu không biết tung tích.
Người Lăng Dực Trần phái đi tìm không vội báo tin việc Mạnh Khanh Nghi trúng thuốc cho họ.
Thay vào đó, hắn tập trung toàn lực tìm kiếm Đào Yêu trong cung.
Chỉ là, hôm nay người vào cung vốn đã đông đúc phức tạp, nếu nàng ta trà trộn vào gia quyến của đại thần nào đó, e rằng sẽ rất khó tìm.
Ngày thứ hai, trời vừa hửng sáng, Lăng Dực Trần đã tỉnh giấc.
Hắn cúi đầu nhìn Mạnh Khanh Nghi đang nằm trong lòng, trong mắt hiện lên một vẻ xót xa.
Hắn không đánh thức Mạnh Khanh Nghi, đứng dậy thay quần áo rồi ra ngoài điện.
Ngoài điện đã có một đám cung nhân chờ sẵn.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Quách Chính Tường: “Chuyện điều tra đến đâu rồi?”
Quách Chính Tường đáp: “Bẩm bệ hạ, hôm qua nô tài dẫn người tìm kiếm trong cung hồi lâu, đã phát hiện thi thể của Đào Yêu trong một giếng sâu ở Ngự Hoa Viên.”
“Cấm quân đã kiểm tra thi thể, rất có thể là… tự sát.”
“Nô tài cũng đã phái người điều tra thân thế của Đào Yêu. Nhà nàng ta có một huynh trưởng là dân cờ bạc, thiếu sòng bạc không ít bạc, nhưng ba tháng trước, huynh trưởng nàng đột nhiên lấy ra một khoản tiền lớn để trả hết nợ.”
“Mặc dù đã qua tay nhiều người, nô tài vẫn điều tra ra, khoản tiền này đến từ Hạ gia.”
Hắn nói xong liền cúi đầu, không nói hết những lời còn lại.
Khóe miệng Lăng Dực Trần khẽ cong lên, cười nhạt một tiếng: “Trẫm vẫn còn quá dung túng những nữ nhân hậu cung này rồi.”
“Bảo Tống quý phi và Hạ mỹ nhân đến Tử Thần Điện gặp trẫm.”
Giọng hắn lạnh băng vô cùng, giống như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang sự tĩnh lặng xung quanh.
“Nô tài tuân chỉ.”
*
An Nhạc Cung
“Bang” một tiếng, một chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Ngươi không phải nói chiêu này có thể làm ả tiện nhân kia mất đi trong sạch sao?! Vì sao bệ hạ vẫn đưa ả ta đi?!” Tống quý phi hung tợn trừng mắt nhìn Hạ mỹ nhân đang quỳ dưới đất.
“Thần thiếp cũng không ngờ hai người họ dám phóng hỏa thiêu rụi Noãn Cư Các!” Hạ mỹ nhân vẻ mặt vô tội. “Nương nương, người của chúng ta đã xóa sạch mọi bằng chứng, Đào Yêu cũng đã chết không đối chứng, bệ hạ hẳn là không tra ra chúng ta đâu!”
Tống quý phi nhíu mày, ra vẻ như không liên quan gì đến mình. “Chúng ta? Cái gì mà chúng ta? Đây đều là ý của ngươi, liên quan gì đến bổn cung?”
Nghe những lời này, Hạ mỹ nhân mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nàng lập tức cảm thấy bơ vơ lạc lõng.
“Không phải ngươi cầm chủ ý đến tìm bổn cung quy phục sao? Bây giờ sự việc sắp bại lộ là ngươi muốn đổ lỗi cho bổn cung sao?”
Tống quý phi cười lạnh một tiếng. “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, hôm nay nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai phụ thân ngươi có thể sẽ gặp phải cái gì ngoài ý muốn đấy.”
“Chuyện hôm nay, nếu không bị bại lộ thì còn tốt, nếu đã bại lộ, bổn cung hy vọng ngươi có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt.”
Hạ mỹ nhân cúi thấp đầu, không nói một lời, trong đầu đã là vạn niệm tan hoang.
“Quý phi nương nương, không xong rồi!” Cung nữ vội vã chạy vào trong điện, “Cung nhân bên cạnh bệ hạ muốn mời hai vị chủ tử qua hỏi chuyện.”
Hạ mỹ nhân kinh hoảng đến cực điểm.
Lập tức ngã ngồi xuống đất.
Trong lòng chỉ còn lại bốn chữ, tai vạ đến nơi…
Vẻ mặt Tống quý phi cũng là hoảng loạn thất thố.
“Ngươi không phải nói là tra không ra sao!” Ánh mắt nàng ta dừng trên người Hạ mỹ nhân, mang theo uy hiếp, như thể đang nhắc lại những lời vừa rồi của nàng.
Ánh mắt Hạ mỹ nhân tràn đầy tuyệt vọng, một lời cũng không nói ra nổi.
Tại sao lại thành ra thế này…
Rõ ràng mọi thứ đã được an bài chu toàn không kẽ hở…
Tống quý phi lại hung hăng uy hiếp nàng thêm mấy câu, hai người liền vội vàng chạy đến Tử Thần Điện.
*
Khi hai người họ đến Tử Thần Điện, Quách Chính Tường đã đợi sẵn ở cửa từ lâu.
Thấy hai người đến, hắn vội vàng mở cửa điện, mời họ vào.
Vừa bước vào điện, cả hai liền cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt bao trùm.
Tuy là mùa đông khắc nghiệt, trong điện có lò sưởi, đáng lẽ phải ấm áp dễ chịu, nhưng trên người họ lại dâng lên một luồng khí lạnh thấu xương không rõ nguyên do.
Cả hai lo lắng đi đến trước án thư, đồng thanh hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Lăng Dực Trần chầm chậm vén mi mắt, lạnh lùng liếc nhìn hai người đang quỳ dưới đất. Đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy, nhưng lại ẩn chứa sự tức giận cực độ.
Hắn nhẹ nhàng gõ hai ngón tay lên án thư, phát ra hai tiếng “thùng thùng” trầm đục trong không gian tĩnh lặng, giống như hai tiếng trống nặng nề giáng thẳng vào lòng họ.
“Có biết trẫm gọi hai ngươi đến đây vì chuyện gì không?”
Tống quý phi trong lòng đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ nhanh như vậy đã điều tra ra rồi sao?
Nàng quỳ trên mặt đất, yếu ớt đáng thương lắc đầu: “Thần thiếp không biết ạ.”
Lăng Dực Trần ánh mắt suy tư dừng lại trên người Hạ mỹ nhân.
“Ngươi thì sao? Cũng không biết ư?”
Thân hình Hạ mỹ nhân không ngừng run rẩy, giọng nói hoảng sợ pha lẫn chút chột dạ, nhanh chóng đáp: “Thần thiếp cũng không biết.”
Lăng Dực Trần cười nhạo một tiếng, trầm giọng mỉa mai lặp lại: “… Ngươi cũng không biết.”
Dáng ngồi của hắn không còn lười nhác mà thẳng tắp như tùng trúc. Ánh mắt hắn dừng lại ở cửa điện, lạnh giọng ra lệnh: “Quách Chính Tường, vào đây!”
Quách Chính Tường ở ngoài cửa nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
“Bệ hạ có gì phân phó ạ.”
“Kể lại những gì ngươi đã điều tra được tối qua.”
“Dạ.”
Hắn thuật lại những lời đã nói với Lăng Dực Trần sáng nay.
Theo từng câu nói của hắn, sắc mặt Hạ mỹ nhân càng thêm u ám vài phần.
Đợi hắn nói xong, Hạ mỹ nhân sớm đã không chống đỡ được thân thể, run rẩy ngã ngồi trên mặt đất.
Thấy dáng vẻ của nàng ta, vẻ khinh thường trong mắt Lăng Dực Trần càng rõ ràng hơn.
“Chuyện này trẫm đã điều tra xong, gọi ngươi đến đây không phải để nghe ngươi giải thích, trẫm không có kiên nhẫn đó. Ngươi một mỹ nhân, dám mưu hại Tịnh phi? Trẫm muốn biết… có người nào sai sử ngươi, hay là ngươi và Tịnh phi có thâm cừu đại hận gì?”
Nghe xong lời hắn nói, Tống quý phi đang quỳ một bên cúi đầu thấp hơn, hai tay đan vào nhau siết chặt, trái tim cũng không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Trong tầm mắt Hạ mỹ nhân, bóng dáng Tống quý phi ngày càng rõ ràng.
Rốt cuộc là nên nói hay không?
Dựa theo tình hình hiện tại mà xem, nói ra chưa chắc có kết cục tốt.
Không nói thì chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng mệnh của phụ thân lại nằm trong tay Tống quý phi…
Nghĩ đến đây, nàng hạ quyết tâm: “Đều là do một mình thần thiếp làm, chỉ vì ghen ghét Tịnh phi độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng! Không có ai sai sử thần thiếp cả!”
Bên cạnh, Tống quý phi nghe thấy câu nói đó, khẽ ngẩng đầu lên, trong lòng nhẹ nhõm thở phào.
Nhưng nghĩ đến mọi việc vẫn chưa kết thúc, nàng ta lại cúi đầu xuống.
Lăng Dực Trần cười lạnh: “Ngươi đúng là một con chó trung thành.”
Hắn không nói thêm lời nào, trực tiếp ra lệnh cho Quách Chính Tường:
“Truyền khẩu dụ của trẫm, Hạ mỹ nhân ghen tuông thành tính, tham lam vô độ, trộm dùng cấm dược mưu hại Tịnh phi, thủ đoạn độc ác. Nay phế bỏ vị phân mỹ nhân, ban tự sát.”
Nói xong lời này, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Tống quý phi:
“Tống quý phi thân là chủ vị An Nhạc Cung, bỏ bê nhiệm vụ, để Hạ mỹ nhân làm ra chuyện này dưới mí mắt ngươi, theo lý nên cùng chịu trách nhiệm. Truyền khẩu dụ của trẫm, Tống Quý phi, ngay trong ngày hôm nay giáng xuống phi vị, cấm túc An Nhạc Cung ba tháng.”