Khi Lăng Dực Trần tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Nhìn Mạnh Khanh Nghi vẫn còn đang say ngủ, đầu óc hắn ngổn ngang bao suy nghĩ, nhất thời không thể phân biệt đây là hiện thực hay trong mơ.
Đơn giản vì giấc mơ đêm qua quá đỗi chân thực.
Lăng Dực Trần vẫn luôn nghĩ mình là một người lạnh nhạt, xa cách với tình thân. Tình thân chưa bao giờ chiếm giữ vị trí quan trọng trong cuộc đời hắn.
Lúc trước, khi hắn hạ lệnh cho Tống quý phi uống canh đoạn sản, mọi người đều kinh ngạc vô cùng.
Hổ dữ còn không ăn thịt con.
Nhưng nội tâm hắn lại như một ao nước lặng, không một gợn sóng.
Thế nhưng trong mơ, khi biết Mạnh Khanh Nghi mang thai cốt nhục của hai người, trái tim hắn vốn cứng như đá lại dường như sống động hẳn lên.
Đứa bé ấy giống như một viên đá nhỏ ném xuống mặt nước, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn, nhưng rồi rất nhanh lại tan biến vào mặt nước.
Chỉ có những gợn sóng lăn tăn ấy nói cho hắn biết, trong lòng hắn tràn đầy mong chờ đứa bé này. Nhưng hắn không ngừng thúc ngựa trở về cung, lại nhận được tin tức Mạnh Khanh Nghi có dấu hiệu sảy thai.
Giấc mơ đến đây đột ngột dừng lại.
Đầu hắn đau như búa bổ.
Chưa bao giờ hắn khao khát muốn biết đến thế, liệu đứa bé này có bình an vô sự không. Vượt qua cả kiếp trước và kiếp này, họ đã từng có một đứa con…
Hơn nữa, trong mơ, Quách Chính Tường gọi Mạnh Khanh Nghi là Quý phi nương nương đã đánh thức Lăng Dực Trần.
Hiện giờ Tống quý phi vừa bị giáng vị, vị trí quý phi đang bỏ trống…
*
Khi Mạnh Khanh Nghi tỉnh dậy, Lăng Dực Trần đã đi chầu sớm.
Nàng rửa mặt chải đầu xong liền đến Vị Ương Cung thỉnh an.
Trong Vị Ương Cung, mọi người đã tề tựu gần đủ. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, Hoàng hậu đã an tọa trên phượng tòa.
Sau khi Hạ mỹ nhân bị ban tự sát, vị trí cũ của nàng đã được Thẩm mỹ nhân thay thế.
Tống quý phi bị giáng vị, chỗ ngồi của nàng ta cũng chuyển sang bên cạnh Mạnh Khanh Nghi. Tuy nhiên, nàng ta hiện đang bị cấm túc nên không thể đến thỉnh an.
Tống quý phi bị trừng phạt, các phi tần khác dưới trướng nàng ta cũng an phận hơn rất nhiều. Tô tiệp dư thành thật ngồi trên chỗ của mình, không nói chuyện.
Ngô tài nhân bên cạnh nàng bụng nhỏ nhô ra rõ ràng hơn, tính ngày tháng thì nàng cũng đã mang thai năm, sáu tháng rồi.
Bước tiếp theo, Mạnh Khanh Nghi muốn ra tay trước. Bất kể là mang thai thật hay giả, cái “đứa con” này đều phải phục vụ mục đích của nàng.
Ánh mắt Hoàng hậu dừng lại trên người Mạnh Khanh Nghi, khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Tịnh phi gặp phải kiếp nạn như vậy, vốn nên nghỉ ngơi thật tốt, tội gì hôm nay còn đến thỉnh an?”
Nàng nở một nụ cười: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thân thể thần thiếp không đáng ngại, không thể vì vậy mà thất lễ được.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu với nàng, trong mắt ẩn chứa cảm xúc khó nắm bắt: “Tịnh phi đúng là người hiểu quy củ, sau này cần phải chú ý một chút, đừng để những chuyện dơ bẩn đó đến gần người.”
“Tạ Hoàng hậu nương nương.”
Thẩm mỹ nhân nhìn thấy nàng, cũng quan tâm nói: “Tịnh phi nương nương, thần thiếp nghe nói người đêm yến tiệc trừ tịch gặp hỏa hoạn, không biết người có bị thương không?”
“Thần thiếp vốn định đi thăm nương nương, nhưng nghe nói bệ hạ hai ngày nay vẫn luôn ở Ngọc Túy Cung cùng người, cho nên liền không đi quấy rầy nương nương vậy.”
Mạnh Khanh Nghi biết Thẩm mỹ nhân không có ác ý gì.
Thục phi tai thính nghe được hai chữ “hỏa hoạn”, vội vàng tranh trước khi nàng mở miệng: “Tịnh phi thật là có bản lĩnh, cùng ngoại thần kia cùng bị nhốt trong đám cháy, lại vẫn có thể toàn thân rút lui, chẳng lẽ là được người ta liều mình cứu giúp sao?”
Nàng ta còn chưa biết việc Hạ mỹ nhân bị ban chết và Tống quý phi bị giáng vị cấm túc đều là vì Mạnh Khanh Nghi.
Nếu không, nàng ta cũng không có gan khiêu khích vào lúc này.
Mạnh Khanh Nghi không hề hoảng sợ: “Nghe ý tứ trong lời này của nương nương, là người rất rõ về chuyện cháy ở Noãn Cư Các ư? Chẳng lẽ đây là kế hoạch của nương nương? Vậy vị ngoại thần mà nương nương nói… chẳng lẽ cũng là do người an bài?” Nàng hơi ngửa đầu, không che giấu mà cười lạnh một tiếng: “Thần thiếp từ khi vào cung đến nay liền nhận được hậu ái của bệ hạ, nhưng Thục phi nương nương… thường xuyên không gặp được bệ hạ, e rằng càng dễ dàng tư thông với ngoại thần hơn…”
“Ngươi!”
Thục phi nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Mạnh Khanh Nghi, nhưng lại không thể phản bác lời nào.
Nàng ta đành dùng cung quy để áp chế: “Dù cho Tịnh phi nương nương có được ân sủng của bệ hạ, cũng không thể tùy ý va chạm phi tần địa vị cao được! Còn ở đây vu hãm bổn cung, tùy ý giá họa!”
Nghe những lời này, Mạnh Khanh Nghi chưa kịp nói gì, giọng nói nhút nhát của Thẩm mỹ nhân đã vang lên trước: “Rõ ràng là Thục phi nương nương nói lời không hay trước…”
Những lời này lọt vào tai Thục phi chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, ngọn lửa vốn đang cuồn cuộn trong lồng ngực nàng ta giờ đây càng bùng lên dữ dội.
Ánh mắt nàng ta như dao bắn về phía Thẩm mỹ nhân: “Thẩm mỹ nhân! Ngươi vừa mới thăng vị phân, liền thật sự cho rằng mình có thể lật trời rồi sao? Quy củ hậu cung này trong mắt ngươi không đáng một xu à? Ngươi cũng không tự lượng sức mình, dám làm càn như thế!”
Thẩm mỹ nhân không dám nói thêm lời nào.
Nàng vốn tính tình yếu đuối, câu nói vừa rồi đã dùng hết toàn bộ dũng khí của nàng.
Bị Thục phi mắng một hồi, nàng cúi đầu, không nói được lời nào.
Những người còn lại thì đang xem trò cười.
Hoàng hậu cũng im lặng không lên tiếng.
Cứ náo đi, càng loạn càng tốt.
Loạn lên mới có trò hay xem.
Mạnh Khanh Nghi không hề sợ hãi đáp trả Thục phi, giọng nói lạnh như băng: “Thần thiếp luôn tuân thủ bổn phận, nhưng ngược lại thì Thục phi nương nương lại luôn ỷ vào thân phận cao quý của mình mà vô cớ gây sự, chẳng lẽ là cố ý nhắm vào thần thiếp?”
Thục phi bị lời này làm cho cả người run rẩy: “Tịnh phi là cảm thấy thân phận này của bổn cung không có quyền trừng phạt ngươi sao?”
Cửa điện bỗng nhiên bị đẩy ra, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Quách Chính Tường phủng thánh chỉ đi đến, vẻ mặt hắn tươi cười ấm áp trước tiên hành lễ với Hoàng hậu, tiếp đó xoay người đối mặt với các phi tần trong điện: “Nô tài tham kiến các vị nương nương, hôm nay đến đây là có một tin tức tốt muốn báo cho các vị nương nương.”
Ánh mắt hắn không tự chủ dừng lại trên người Mạnh Khanh Nghi.
Các phi tần khác nhạy bén nhận ra, trong lòng sôi nổi căng thẳng.
Quách Chính Tường đã mở thánh chỉ, tuyên đọc:
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Tịnh phi Mạnh thị, khắc nhàn với lễ, bỉnh tâm ngọc túy, thục thận nghi, ôn cung tố, nay tấn phong Quý phi, lấy chương thục đức.”
(Tịnh phi Mạnh thị đoan trang giữ lễ, tấm lòng trong sáng như ngọc quý, hiền thục cẩn trọng, ôn hòa khiêm nhường, nay tấn phong Quý phi, để biểu dương đức hạnh cao quý.)
Sau khi tuyên đọc thánh chỉ, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Quách Chính Tường đối lập rõ rệt với những gương mặt ngưng trọng trong điện.
“Tịnh phi nương nương, người tiếp chỉ đi.”
Mạnh Khanh Nghi cũng sững sờ.
Sao lại đột ngột thế này?
Nàng không kịp do dự, vội vàng quỳ xuống đất: “Thần thiếp lĩnh chỉ.”
Quách Chính Tường cười tủm tỉm đặt thánh chỉ vào tay Mạnh Khanh Nghi: “Quý phi nương nương, người mau đứng lên đi.”
Hạnh Vũ đỡ nàng đứng dậy.
Hôm qua Lăng Dực Trần căn bản không đề cập đến việc tấn phong cho nàng, sao hôm nay thánh chỉ này lại đến khó hiểu như vậy?
Thục phi lúc này sắc mặt trắng bệch.
Vừa nãy nàng còn lấy vị phân để áp chế Mạnh Khanh Nghi.
Chỉ trong chớp mắt, nàng lại trở thành Quý phi?!
Quý phi chính là đứng đầu trong bốn phi.
Dựa vào thân phận của nàng, e rằng Thục phi sẽ không bao giờ có thể dựa vào vị phân để ức hiếp Mạnh Khanh Nghi nữa.
Mạnh Khanh Nghi nhìn về phía Thục phi, thu hết vẻ hoảng sợ trên mặt nàng ta vào đáy mắt.
Trên mặt nàng hiện lên một tia trào phúng, nhẹ giọng hỏi lại: “Thục phi, hôm nay ngươi sau lưng ác ý hãm hại bổn cung, dựa theo quy củ trong cung, bổn cung nên xử trí ngươi thế nào đây?”
___
Editor:
Khanh Khanh: Tới đúng lúc quá, đúng là chồng mình !!