Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh

Chương 62: Yến tiệc ngắm hoa



Xuân phân đến, vạn vật sinh sôi. 

Hoa trong hoàng cung phần lớn đều đã nở rộ.

Vị Ương Cung

Từ sau lần không thoải mái với Hoàng hậu, nàng ta quả thật không còn gây khó dễ cho Mạnh Khanh Nghi nữa. 

Điều này rất phù hợp với tính cách giỏi nhẫn nhịn của Hoàng hậu.

Tống quý phi cũng đã hết thời gian cấm túc. 

Bụng của Ngô tài nhân lại lớn hơn một chút, tính ngày thì chắc cũng sắp lâm bồn.

Nếu mấy ngày tới nàng ta vẫn chưa có động tĩnh gì, Mạnh Khanh Nghi quyết định sẽ ra tay trước.

Điều đáng nói là, Thục phi từ khi bị phạt lại thay đổi như thành một người khác vậy. 

Mạnh Khanh Nghi vừa bước vào điện Vị Ương Cung, Thục phi liền ân cần cười tươi chào hỏi nàng. 

Hành động này làm nàng có chút ngẩn người trong chốc lát.

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Mạnh Khanh Nghi, Thục phi chủ động giải thích với nàng:

“Quý phi nương nương độc chiếm ân sủng của bệ hạ, đó là bản lĩnh của người, thần thiếp không nên vì ghen ghét mà bôi nhọ nương nương.”

Ánh mắt Mạnh Khanh Nghi bình tĩnh như nước, không hề lay động.

Thấy dáng vẻ này của nàng, Thục phi cũng không giận, tiếp tục nịnh nọt nói: “Nương nương đại nhân đại lượng, mong người có thể tha thứ sai lầm của thần thiếp. Thần thiếp về sau nhất định sẽ cung kính với nương nương hơn, tuyệt không dám có nửa phần bất kính.”

“Thục phi nói lời này thật khách khí. Mọi người đều là phi tần của bệ hạ, vốn nên tương trợ lẫn nhau.”

Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. 

Nàng ta đã giả dối, thì Mạnh Khanh Nghi đương nhiên cũng sẽ “lá mặt lá trái” với nàng ta.

Sau đó, trong nửa tháng này, mỗi lần Thục phi gặp mặt nàng, đều sẽ đến chào hỏi, nụ cười trên mặt nàng ta ngày càng chân thành. 

Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thật sự nghĩ rằng hai người là tỷ muội thân thiết, tình nghĩa chân thành đó.

Hậu cung gần đây vẫn luôn không có bất kỳ sóng gió nào, giữa các phi tần cũng không có tranh chấp gay gắt, một sự yên bình hiếm thấy. 

Nhưng Mạnh Khanh Nghi luôn cảm thấy, trong sự tĩnh lặng này ẩn chứa ý vị của bão tố sắp đến.

Buổi thỉnh an hôm nay khác với mọi ngày là Hoàng hậu đột nhiên tuyên bố một sự kiện: “Hôm nay chính là xuân phân, trăm hoa trong Ngự Hoa Viên đúng mùa nở rộ, cảnh sắc chắc hẳn tuyệt mỹ.” Dừng một chút, nàng tiếp tục nói ngay sau đó: “Bổn cung quyết định, ngày mai sẽ tổ chức yến tiệc ngắm hoa xuân phân tại Ngự Hoa Viên. Một là để thưởng thức vẻ đẹp phồn hoa của ngày xuân, hai là để các phi tần cùng cảm nhận cảnh sắc thịnh vượng của mùa xuân này, cùng hưởng ân sủng của Hoàng đế.”

Các phi tần nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, cúi mình hành lễ: “Thần thiếp cẩn tuân ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, tạ ơn nương nương ân điển.”

Các phi tần rời đi. 

Hoàng hậu nhìn chằm chằm bóng dáng của họ, nụ cười vẫn treo trên môi. 

Chỉ là nụ cười ấy không đạt đến đáy mắt. 

Nó có vẻ giả dối, còn mang theo từng đợt từng đợt tàn độc nhẹ nhàng.

Trên đường trở về, Thẩm mỹ nhân hứng thú vội vàng nói với Mạnh Khanh Nghi: “Cuối cùng cũng có chuyện náo nhiệt để hóng rồi! Nương nương ngài không biết đâu, nửa tháng nay thiếp đã đếm đến những bảy lần kẽ gạch trong điện rồi đấy!”

Nghe đến câu này, Mạnh Khanh Nghi không nhịn được bật cười thành tiếng.

Vừa muốn mở miệng nói, khóe mắt lại liếc thấy Thục phi đang từ xa đi về phía hai người.

Nàng nuốt lại lời sắp thốt ra, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tràn đầy ý cười của Thục phi lúc này, mãi đến khi nàng ta tiến đến gần.

“Quý phi nương nương,” Thục phi dịu giọng, “Thần thiếp suốt nửa tháng qua vẫn luôn day dứt vì hôm đó lỡ lời lỡ hành, thật là quá đáng. Dù nương nương khoan hồng độ lượng, không so đo với thần thiếp, nhưng thần thiếp vẫn thấy hổ thẹn trong lòng, luôn muốn tìm cơ hội bồi tội với nương nương.”

Trên mặt nàng ta là vẻ chân thành tha thiết, trong mắt còn chứa đựng đầy chờ mong.

“Vừa khéo, đêm qua thần thiếp được một món đồ mới lạ—là túi thơm bách hoa mà thương nhân Ba Tư tiến cống.”

Nàng hai tay dâng lên, túi thơm thêu liên hoa bằng chỉ vàng ánh lên tia u quang dịu nhẹ:

“Thần thiếp nghe nói hương này có thể an thần, nghĩ rằng rất hợp với tính tình của nương nương.”

Mạnh Khanh Nghi vốn dĩ đã không tin nàng ta, lễ vật do nàng dâng lên lại càng không dễ gì tiếp nhận.

Vừa muốn mở miệng từ chối, Thục phi bỗng quỳ xuống đất: “Nương nương nếu không chịu nhận, chẳng phải là vẫn chưa chịu tha thứ cho thần thiếp hay sao?”

Nàng ta dùng đầu ngón tay quệt khóe mắt, nặn ra vài giọt nước mắt: “Nếu nương nương không chịu nhận, thì thần thiếp sẽ cứ quỳ ở đây mãi, khẩn cầu nương nương tha thứ.”

Mạnh Khanh Nghi rũ mắt nhìn nàng ta, hỏi một câu đầy ẩn ý: “Thục phi đây là tội gì chứ?”

Mạnh Khanh Nghi không phải kẻ ngốc, hành động của Thục phi quá bất thường, chắc chắn có liên quan đến buổi yến tiệc ngày mai.

Đầu nàng có chút nhức, mới mấy ngày yên bình mà các phi tần này lại bắt đầu nhảy nhót lung tung. 

Nếu Thục phi vẫn không thành thật, thì chi bằng nhân cơ hội này “tương kế tựu kế”, tốt nhất là có thể giải quyết dứt điểm một lần.

“Vậy bổn cung sẽ nhận lấy, ngươi đứng lên đi.”

Túi thơm nằm gọn trong tay, cách lớp gấm có thể cảm nhận được những cánh hoa khô bên trong. 

Mạnh Khanh Nghi không dám ngửi mùi hương. 

Nếu không phải thấy Thục phi vừa tự tay cầm túi thơm này, nàng thậm chí còn không dám chạm vào.

“Thần thiếp tạ nương nương, không có gì nữa thì thần thiếp xin cáo lui trước.” Thấy nàng đã nhận túi thơm, Thục phi không nán lại nữa.

Nghe tiếng bước chân nàng ta càng lúc càng xa, Mạnh Khanh Nghi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve túi thơm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Nương nương cần phải chú ý đó, cái túi thơm này có khả năng có vấn đề.”

Lời của Thẩm mỹ nhân kéo Mạnh Khanh Nghi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. 

Nàng khẽ cười, mọi người đều nhìn ra có vấn đề, vậy Thục phi làm những chuyện này còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Nếu hiện tại Thục phi muốn diễn vở kịch trăm ngàn chỗ hở này, vậy nàng cứ phối hợp một chút vậy. 

Nàng thản nhiên mở lời: “Không sao, có lẽ Thục phi thật sự chỉ muốn đến nhận lỗi với bổn cung thôi…”

___

Editor: Bắt đầu cung đấu rồi ahaahha