Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 136: Mượn lửa



Edit: Ry

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có tiếng ngủ ngáy của bạn cùng phòng.

Hô hấp của Ly Huyền Thính rất nhẹ, lồng ngực phập phồng cũng không rõ ràng.

Túc Lê hỗn loạn nghĩ đủ thứ chuyện, cả người gần như bị Ly Huyền Thính ôm trọn. Chiếc giường vốn chen chúc có vẻ không còn quá chật chội nữa, mùi hương ấm áp khiến cậu yên tâm truyền đến từ phía sau. Lúc thì Túc Lê nghĩ đến trước kia, lúc thì nghĩ đến động tác ôm mình vừa rồi của Ly Huyền Thính.

Hai người ngủ chung rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào lại khiến tâm trí Túc Lê hỗn loạn như vậy.

Cậu mơ màng nghĩ, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng tối, nhịp thở của Túc Lê dần nhẹ hơn.

Ly Huyền Thính chậm rãi mở mắt, đáy mắt phẳng lặng tràn đầy sâu nặng. Hắn hơi nhổm dậy, kéo chăn trên hông lên đắp cho kín, cuối cùng đặt lên trán Túc Lê một nụ hôn.

"Ngủ ngon."

-

Đêm nay Túc Lê ngủ không ngon lắm.

Sáng mở mắt còn chưa tỉnh, cứ cảm thấy cả người khó chịu. Đêm qua cậu có một giấc mơ, mơ thấy mình biến thành nguyên hình bị một con rồng quấn lấy, quấn chặt tới không thở nổi. Nhưng mà khi cậu tỉnh dậy, người đang nằm trong ngực Ly Huyền Thính, chỉ là tình huống hơi khác với tối qua. Ly Huyền Thính không ôm cậu, cậu mới là người dùng cả tay lẫn chân quấn lấy hắn.

"Dậy rồi à?" Ly Huyền Thính hỏi.

Túc Lê hơi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt hắn: "Mấy giờ rồi?"

"Mới 6 giờ." Ly Huyền Thính hỏi: "Hay là ngủ thêm một chút?"

"Thôi, 6 rưỡi phải tập hợp rồi." Túc Lê bò dậy, đờ người một lát mới chầm chậm đi ra ngoài: "Ta thay đồ trước..."

"Quần áo ở trên ghế." Ly Huyền Thính nhắc nhở.

Túc Lê vào phòng tắm, đi ra thì ngửi được mùi trứng rán rất thơm. Ly Huyền Thính vẫn mặc đồ ngủ, đang đứng trước bếp chiên trứng cho cậu, trên bàn còn có một cốc sữa.

"Hai phút, sắp xong rồi." Ly Huyền Thính nói.

"Ừ." Túc Lê ngồi xuống trước bàn ăn, cầm cốc lên nhấp một ngụm.

Ấm.

Lát sau Ly Huyền Thính đặt đĩa trứng xuống trước mặt cậu: "Huấn luyện xong qua đây đi, ta làm món khác cho ngươi."

"Không được." Túc Lê gắp trứng, vừa ăn vừa nói: "Ta phải đi ăn căn tin với bạn cùng phòng."

Mấy miếng đã ăn xong, Túc Lê sốt ruột đứng dậy định chạy.

Ly Huyền Thính lại bảo: "Uống hết sữa đi đã."

Túc Lê ực một phát uống cạn: "Ta đi nhé?"

Ly Huyền Thính cười, đưa cho cậu tờ khăn giấy: "Đi đi."

Bãi tập.

Chạy xong hai vòng khởi động buổi sáng, Túc Lê và Bách Thành đứng nghỉ với nhau. Bách Thành nhỏ giọng hỏi: "Tối qua ông đi đâu chơi đấy, hôm qua xin phép nghỉ xong còn không về phòng ngủ."

"Ngủ ở chỗ bạn." Túc Lê giải thích.

Bách Thành giật mình, hóng hớt thì thầm: "Con gái à... Bạn gái?"

Túc Lê ngạc nhiên nhìn Bách Thành.

Cậu chàng lại nói: "Người lớn với nhau cả, chú nói mau là ai thế? Lớp mình à?"

Túc Lê đành phải nói: "Là con trai."

Bách Thành nghe thế ánh mắt thay đổi: "Nam... Con trai?"

Cậu ta nổi lòng tôn kính: "Hóa ra khẩu vị của ông là vậy à? Chẳng trách bao nhiêu nàng nhìn trộm ông vẫn thờ ơ."

Túc Lê nhíu mày: "Ông hiểu lầm gì vậy? Tôi ngủ ở chỗ anh tôi."

"Anh ông?" Bách Thành tiếc nuối: "Sao không nói sớm, tôi hỏi xong ông đáp là con trai, tôi còn tưởng ông có bạn trai chứ."

Túc Lê thắc mắc: "Bạn trai?"

"Chứ còn gì nữa." Bách Thành nói xong thấy ánh mắt ngây thơ của Túc Lê, buồn cười: "Ui đùa đấy à anh giai, ông không biết thật à? Bây giờ nam nam nhiều mà, hai năm trước chính phủ còn chấp thuận luật hôn nhân đồng giới."

Được Bách Thành nhắc nhở, Túc Lê mới nhớ tới bộ luật hôn nhân cậu từng đọc xong vứt ra sau đầu.

Tiếng còi của huấn luyện viên vang lên.

Bách Thành: "Đi thôi, tập hợp nào, xong sớm giải tán sớm còn đi ăn."

-

Diễn đàn đại học Thủ Đô sau một đêm lên men đã sáng tạo ra đủ truyền thuyết về sự kiện ở tòa thí nghiệm khu Tây. Hôm qua khu Tây bị phong tỏa gần hết một ngày, tuy nhà trường đã đăng thông báo nói là có trục trặc nghiêm trọng với thiết bị, nhưng đám học sinh rỉ tai nhau lại biến thành truyền thuyết tâm linh.

Có sinh viên vẫn còn nhớ thời tiết mù sương hôm qua, có người cũng nhớ là mất điện, cũng có người cảm thấy hôm qua buổi tối tới rất nhanh. Đủ kiểu bình luận trộn lại khiến nhóm sinh viên không phải người trong cuộc vô cùng tò mò.

[Ài... Hôm qua hình như phòng máy bị hack.]

[Phiên bản thứ 7, phòng máy bị hack.]

[Tôi nói thật mà, lớp bọn tôi có cậu này học siêu giỏi, đăng nhập được vào hệ thống phòng máy. Cả lớp bọn tôi đứng xem luôn, tôi quay cả video này!]

[Đù, thật hả?]

Người nói phòng máy bị hack đăng tải video.

Video đã che mặt hầu hết các bạn học, nhưng màn hình vi tính đúng là đang hiển thị hệ thống nội bộ phòng máy.

[Đệt, từ từ, có người đang đổi số liệu đúng không?]

[Tôi xem nãy giờ, video này hay nha!]

[Tôi chưa thấy thuật toán nào như vậy, mấy tiết code cũng chưa từng dạy.]

Video vừa được đăng tải đã thu hút một đống người tới xem. Có vài người không hiểu code, nhưng có vài người lại hết sức quen thuộc.

Diễn đàn chưa bao giờ thiếu mấy thánh học tàu ngầm, người của viện máy tính lại càng vô số kể, chỉ chừng 10 phút ngắn ngủi, cái video này đã được lan truyền khắp giới sinh viên xuất sắc.

Chừng 20 phút sau, quản lý diễn đàn ra trận xóa video.

[Nhà trường nói là phòng máy có trục trặc, hình như phòng máy chủ cũng nằm ở tòa thí nghiệm khu Tây thì phải?]

[À, bảo sao cứ úp úp mở mở, phòng máy chủ của đại học Thủ Đô bị hack, nói ra nhục mặt.]

[Không thể nào, tường lửa trường mình đâu phải giấy, hay là thanh niên nào chơi ngu vào phòng máy thả virus?]

[Tôi hoài nghi người trực máy chủ trường mình đã mở cửa sau.]

[Sao tự dưng mấy người lại thảo luận chuyện này, không xem video à? Cái ông trong video code đỉnh vãi ấy!]

Hướng gió thảo luận biến thành hai phe. Một phe thì đặt ra thuyết âm mưu quản lý phòng thí nghiệm giở trò, một phe thì bàn luận người sửa đổi tham số trong video có kĩ thuật đỉnh thế này rốt cuộc là sinh viên trong trường hay là đồng minh ngoài trường. Video kia chỉ ở trên diễn đàn chừng nửa tiếng, lại gây ra sóng to gió lớn, thậm chí có người còn chạy thử mấy thuật toán và code trong video, không đào thì thôi, đào mới giật mình.

Thế là cả diễn đàn sôi nổi vô cùng.

Có người còn căn cứ vào bối cảnh trong video để tìm ra đó là phòng thí nghiệm nào, rồi suy ra người quay hẳn là sinh viên năm hai hoặc năm ba. Tiếp tục phân tích nội dung trong video thì ra kết luận người sửa hệ thống hẳn đang tiến hành trong trường, khả năng cao là nhân viên, chứ không phải người ngoài trường.

Túc Minh đọc được mấy cái này chỉ biết thở dài, nói với nhân viên quản lý phòng máy: "Thiết lập của hệ thống phòng máy em không biết đâu, nhưng anh ấy không làm mất tham số ban đầu... Còn chuyện kia, anh trai em còn phải học nữa, cái này mọi người nên đi nói chuyện trực tiếp với anh ấy."

"Không tốn nhiều thời gian đâu." Nhân viên quản lý phòng máy nói: "Chủ yếu là trong video có vài thuật toán rất mới lạ, giáo sư Trương bên phòng thí nghiệm cũng muốn tham khảo với anh trai em. Nhưng mà các thầy có biết là ai đâu? Cũng không biết anh trai em là sinh viên nào..."

Chuyện này nói lại thấp thỏm. Tối hôm qua bọn họ kiểm tra hệ thống mới phát hiện bug cũ đều đã được sửa. Giáo sư Trương - người chỉ đạo kiến thiết phòng máy thấy vậy còn cảm thán vô cùng, nói nhất định phải biết sinh viên này là ai. Ông còn kiểm tra cả camera theo dõi, lại phát hiện theo dõi ở khoảng thời gian chiều tối hôm qua đều đã bị hủy.

Cuối cùng vẫn là nhờ cái video trên mạng nên tìm ra lớp Túc Minh, hỏi thêm thì được biết người sửa hệ thống là anh trai của Túc Minh. Nhưng rốt cuộc người anh này là anh ruột hay anh nào thì họ cũng chịu, thế là đành tới tận nơi hỏi. Nhân viên nhấn mạnh là sẽ không truy cứu trách nhiệm, chỉ muốn khen thưởng cậu sinh viên kia đứng ra hỗ trợ ở thời khắc mấu chốt, nhưng nói tới vậy rồi Túc Minh vẫn không chịu tiết lộ.

Đợi Túc Minh đi rồi, nhân viên quản lý đau đầu: "Giáo sư Trương hiếm lắm mới thích một sinh viên như vậy, rốt cuộc người anh này của Túc Minh là ai?"

"Có khi nào là anh ruột của thằng bé không? Thầy Túc, cái thầy chỉ đạo viên thể dục là anh trai cậu ấy đấy, Ly Huyền Thính nữa. Gần đây còn xuất hiện thêm một người, à đúng rồi cậu này thì đang là sinh viên năm nhất, tên là Túc Lê." Mấy giáo viên khác trong phòng máy cũng bàn luận.

"Thầy Túc thì không phải đâu, không đúng chuyên ngành. Ly Huyền Thính thì... Cậu ấy bận như thế làm gì có thời gian tới đây, mà quan hệ của cậu ấy với giáo sư Trương cũng khá tốt nữa. Còn cậu sinh viên năm nhất kia..." Nhân viên quản lý do dự: "Mới vào học thôi mà, sao mà biết được nhiều kĩ thuật như vậy. Đến chúng ta còn không giải quyết được, một sinh viên còn chưa vào chuyên ngành càng không làm được."

"Thôi, để tôi nói với giáo sư một tiếng."

Trên mạng náo nhiệt vô cùng, Túc Lê và bạn học đi ngang qua tòa thí nghiệm còn thấy rất nhiều người ở dưới lầu chụp ảnh. Cậu nghe Bách Thành kể chuyện trên diễn đàn, lúc thì nói về sương mù, lúc thì nói là mất điện, có người còn nói nhìn thấy tòa thí nghiệm bị nổ... Cậu nghe một hồi tự dưng thấy lo lo: "Mọi người tin là thật à?"

"Tin cái gì?" Bách Thành cười nói: "Thời buổi nào rồi còn mê tín. Tôi đoán là có mấy ông chán quá lên mạng tạo tin đồn thôi. Trường học mà, bao giờ chẳng có mấy cái truyền thuyết kinh dị tâm linh, không có sao được."

Cậu ta bổ sung: "Với cả hôm qua bọn mình học ở ngay cái sân bên cạnh mà, đúng là có mất điện thật, nhưng sương mù rồi nổ phòng thí nghiệm gì đó là bịa đặt thôi."

Túc Lê nhẹ nhàng thở ra, chuyện này ảnh hưởng quá nhiều người, khó tránh khỏi thôi miên không triệt để.

Bọn họ vừa kết thúc huấn luyện buổi sáng, Bách Thành và Túc Lê đi căn tin xếp hàng mua cơm. Vừa ngồi xuống được vài phút thì đối diện có một người đi đến.

"Đàn anh Huyền Thính!" Bách Thành ngạc nhiên.

Túc Lê nghe vậy ngẩng lên, thấy Ly Huyền Thính cầm khay ăn đứng ở đối diện cả hai.

Ly Huyền Thính hỏi: "Ghế này chưa có ai chứ?"

Bách Thành nói: "Không anh, bọn thằng Vương về kí túc xá ăn rồi."

Ly Huyền Thính gật đầu, dăm ba câu đã bắt đầu trò chuyện với Bách Thành, nhanh chóng nắm được tình hình huấn luyện sáng nay.

"A Ly không ngủ ngon à?" Ly Huyền Thính hỏi.

Túc Lê giật mình: "Không."

Bách Thành lại nói: "Cả sáng nay nó huấn luyện mà hồn cứ ở đâu ấy, chả biết đang nghĩ cái gì."

Ly Huyền Thính gắp mấy viên thịt cho Túc Lê.

Túc Lê nhìn chằm chằm Ly Huyền Thính, thấy vẻ mặt hắn điềm nhiên như không thì hỏi: "Hôm qua vẫn còn bận làm việc mà, hôm nay không đi công ty à?"

"Hôm qua là xử lý chút chuyện giúp Kinh Hạc, xin nghỉ rồi." Ly Huyền Thính đáp: "Thời gian tới anh không đi công ty, có thời khóa biểu rồi đúng không? Có gì gửi cho anh một phần.*"

*Đổi xưng hô do đang ở trước mặt bạn học của Túc Lê, xưng ta ngươi nó cứ bị sượng.

Túc Lê đáp: "Có rồi, lát nữa gửi cho."

"Được." Ly Huyền Thính lại nói: "Nhớ giữ chỗ cho anh."

"Không thành vấn đề." Túc Lê gắp thịt viên bắt đầu ăn: "Cái này mua ở ô cửa nào vậy, ban nãy đi mua không thấy."

Ly Huyền Thính đáp: "Ở trên tầng ba."

Túc Lê: "Vậy à, vậy lần sau em lên tầng ba xem thử."

Chẳng trách cậu không thấy chỗ nào có thịt viên ở tầng hai.

Bách Thành nghe hai người nói chuyện mà như đi trong sương mù.

Cậu chàng nhìn thịt viên ngon lành dai sừn sựt trong đĩa của Túc Lê, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Cậu ta nhớ là hôm nay không có thịt viên mà nhỉ... Với cả thịt viên của căn tin trường trông không như thế này!

Chẳng lẽ nhà bếp đổi thím nấu?!

Ba người ăn xong, Ly Huyền Thính nói có việc nên đi trước.

Trên đường về kí túc xá, Bách Thành hỏi: "Lại nói, đàn anh Huyền Thính muốn thời khóa biểu của tụi mình làm gì? Đi nghe ké à? Nhưng mà mấy môn của tụi mình là môn cơ bản thôi mà, ổng học có tác dụng gì đâu."

"Hôm trước anh ấy đã hỏi tôi rồi." Túc Lê đứng trước máy bán hàng tự động, mua một chai nước ngọt: "Chắc là muốn đi học cùng tôi? Hôm bữa anh ấy cũng bảo là bây giờ không có tiết."

Bách Thành: "...?"

Cậu ta không hiểu, hỏi lại: "Đi học cùng ông?!"

Túc Lê mở chai nước: "Có vấn đề gì à?"

"Ừ thì cũng không có vấn đề gì cả." Bách Thành hơi hoảng: "Nhưng mà cái kiểu xin thời khóa biểu này giống như là..."

Túc Lê: "Như là cái gì?"

Bách Thành khẳng định: "Giống như là đi học chung với bạn gái."

Túc Lê: "?"

-

Huấn luyện hôm nay chuẩn bị kết thúc, Túc Lê đang nghỉ ngơi thì lại có người của nhà trường tới tìm.

Người này là giáo viên trong trường, cũng là người tổng phụ trách hôm tòa thí nghiệm xảy ra sự cố. Hắn nói với huấn luyện viên mấy câu, sau đó đi tới chỗ cậu, hóa ra là Trần Kinh Hạc tới.

Kết quả điều tra sự cố ở tòa thí nghiệm với ngoại ô thủ đô đã có kết quả, hôm nay Trần Kinh Hạc còn đi cùng Cao minh chủ của Liên Minh Đạo Tu. Hai người ở trong phòng họp uống trà nói chuyện phiếm, một lúc sau thấy người phụ trách bên trường dẫn Túc Lê tới.

Đã gần một tuần Trần Kinh Hạc không được gặp Túc Lê, giờ thấy người khó tránh khỏi hơi kích động, còn dặn Thanh Điểu mang lên một cốc đá xay.

Trần Kinh Hạc nói: "Tập huấn dưới sân chắc nóng lắm, tôi mua trên đường, vẫn luôn để trong thùng giữ lạnh. Ngài thử một chút xem?"

Túc Lê ngoài ý muốn nhìn y một cái, cắm ống hút hút thử, mắt sáng lên: "Ngon."

Trần Kinh Hạc nói: "Đây là tiệm mới mở gần công ty, sinh tố xay đá của họ rất ngon, lần sau tôi mang cho ngài vị khác."

Túc Lê ngồi xuống bàn, tiện tay cầm một tờ báo cáo lên xem.

Tốc độ điều tra của Liên Minh Đạo Tu không chậm, lại thêm Túc Lê đã báo với Trần Kinh Hạc chuyện xương rồng. Tuy bên họ cũng không tiết lộ chuyện này với Liên Minh Đạo Tu, nhưng điều tra một phen vẫn có chút thu hoạch. Thứ nhất là đã xác định suy đoán của cậu, những nơi Ác Linh Khí xuất hiện hoặc nhiều hoặc ít đều có dấu vết của mảnh vỡ kiếm Huyền Thính. Xương rồng trước kia Bạch Quân sở hữu cũng là thừa kế từ cha mẹ, mà mấy chi nhánh Tam Nguyên Quan xảy ra chuyện đều là những nơi mẹ Bạch Quân từng đi qua khi còn sống.

Ác Linh Khí đúng là đang tìm đồ, mà thứ này hẳn là có liên quan với Ly Huyền Thính.

Túc Lê không hỏi thêm, Ly Huyền Thính có bí mật là bình thường. Nếu vẫn chưa tới thời điểm thì với tính cách của Ly Huyền Thính, hắn đúng là sẽ không nhiều lời. Nhưng Ly Huyền Thính không nói, không có nghĩa là cậu không thể tra. Đúng là không có tài liệu lịch sử nào ghi chép về Ác Long Tướng, nhưng có ghi chép về Ác Linh Khí.

Cậu đang định hỏi Kinh Hạc về mấy chuyện khác, ngẩng lên lại bắt gặp ánh mắt ân cần của Cao minh chủ.

Túc Lê đành phải hỏi Trần Kinh Hạc: "Hắn bị sao vậy?"

Trần Kinh Hạc hắng giọng, thì thầm với Túc Lê: "Tôi không nói hết cho hắn biết, nhưng lần điều tra này Cao minh chủ cũng giúp không ít việc. Hắn nghe nói hôm nay tôi sẽ tới gặp ngài nên năn nỉ tôi dẫn đi cùng, nói là có việc muốn nhờ."

Cũng không thể trách Cao minh chủ tìm tới chỗ y, bây giờ Phượng Hoàng đại nhân được bảo vệ rất chặt chẽ, Túc Dư Đường luôn theo dõi tình hình bên đại học Thủ Đô, quanh đây còn đầy rẫy thám tử của tộc Huyền Hạc. Cao minh chủ muốn gặp Túc Lê thì chỉ có thể thông qua nhà họ Túc hoặc Huyền Hạc.

Túc Lê gật đầu, nhìn về phía Cao minh chủ.

Cao minh chủ: "Túc tiểu hữu, lần này ta tới là có việc muốn nhờ."

Túc Lê gật đầu: "Minh chủ nói đi."

Cao minh chủ có chút lúng túng lấy ra một món linh vật, thứ này có hình dạng như một ngọn đèn, nhìn là biết không phải vật tầm thường. Hắn nói: "Ta nghe Kinh Hạc tiên sinh nói lần này có thể hóa giải nguy cơ từ Ác Linh Khí hoàn toàn là nhờ hỏa phù Túc tiểu hữu vẽ. Ta đã xin hỏa phù qua sử dụng từ chỗ Kinh Hạc tiên sinh, nhưng hiệu quả không mấy rõ ràng."

Dưới trướng hắn vừa hay có tu sĩ am hiểu chuyện này, người kia khẳng định loại minh hỏa này không phải lửa thường ở giới tu đạo, mà là một loại chân hỏa từ Yêu tộc. Yêu tộc cũng có yêu tu thiện hỏa, nhưng chân hỏa có thể đối phó với Ác Linh Khí thì phải có cấp bậc như Tam Muội Chân Hỏa. Cộng với thân phận người thừa kế của Túc Lê, bọn họ đoán rằng chân hỏa trong tay cậu... Có liên quan tới Phượng Hoàng Thần Hỏa trong truyền thuyết.

Hắn nói tiếp: "Cậu cũng biết hiện tại Ác Linh Khí đã khiến vô số tu sĩ tẩu hỏa nhập ma, y tu cũng bó tay không thể cứu chữa, chúng ta chỉ có thể tìm cách khác."

Túc Lê hỏi: "Ý minh chủ là...?"

Cao minh chủ đẩy cái đèn về phía trước, xấu hổ mở miệng: "Có thể mượn chút lửa của cậu không? Chúng ta có thể bàn điều kiện!"

Túc Lê: "... Chỉ vậy thôi à?"

Cao minh chủ gật đầu: "Túc tiểu hữu cứ thoải mái đưa ra điều kiện, bọn ta sẽ cố gắng thực hiện."

Túc Lê nhìn sang Trần Kinh Hạc, Trần Kinh Hạc lại nhìn Thanh Điểu.

Thanh Điểu đi gọi điện thoại, sau đó tiến lên: "Cao minh chủ, mời ngài qua đây, luật sư tộc ta sẽ mau chóng có mặt, chúng ta có thể thương lượng thêm về hợp đồng."

Mượn lửa là chuyện nhỏ, Túc Lê thoải mái đồng ý. Dù sao thì với tình huống hiện tại, Phượng Hoàng Thần Hỏa đúng là biện pháp duy nhất để giải quyết Ác Linh Khí. Lại nói giới tu đạo nhiều tu sĩ cấp cao bị tẩu hỏa nhập ma như vậy, đến lúc đó bí cảnh mở sẽ gia tăng nguy hiểm, có thêm người thì sẽ có thêm chiến lực.

Cao minh chủ theo Thanh Điểu sang góc khác bàn hợp đồng, Túc Lê thuận tay cầm lên tư liệu trên bàn, cùng Trần Kinh Hạc sang phòng nghỉ bên cạnh.

Trần Kinh Hạc lấy ra một xấp tài liệu khác: "Phượng Hoàng đại nhân, đây là chuyện ngài nhờ tôi điều tra. Lúc trước chúng tôi đã từng điều tra thông tin về thời Hỗn Độn, nhưng thật sự là quá xa xưa, tư liệu lịch sử bảo tồn trong tộc cũng không nhiều. Ngoài những thứ lần trước ngài đã đọc thì đây là tư liệu mới tìm thêm."

Túc Lê cẩn thận lật xem, thấy ghi chép về rồng thì hơi nhíu mày: "Đây là gì?"

"Đây là những trang ghi chép không trọn vẹn chúng tôi tìm được từ tư liệu lịch sử trong Phượng Hoàng Thần Sơn, bởi vì ngài có vẻ quan tâm tới truyền thuyết về rồng, tôi cũng mang chúng tới." Trần Kinh Hạc giải thích: "Về Ác Long Tướng mà ngài nói, tôi không tìm được ghi chép nào, nhưng về rồng thì có vài phát hiện mới. Nghe đồn rồng nắm trong tay linh mạch khắp thiên hạ, linh mạch còn có cách gọi khác là long mạch. Thời kì giới tu đạo loạn lạc, Ác Linh Khí xuất hiện dẫn đến linh mạch suy kiệt, chiến tranh nổ ra khắp nơi."

"Theo như những gì chúng ta đã biết, nếu Ác Linh Khí muốn tìm một thứ, vậy thứ đó hẳn có liên quan tới linh mạch."

Túc Lê do dự: "Mục đích của Ác Linh Khí là long mạch?"

"Hẳn là vậy. Theo sử sách thì Ác Linh Khí xuất hiện không nhiều, mỗi lần nó đều như phù dung sớm nở tối tàn, giống như bị thứ gì ngăn chặn."

Trần Kinh Hạc nói: "Đây cũng là chi tiết tôi không hiểu. Với năng lực của nó thì đáng lẽ thời kì nó xuất hiện không thể chỉ ngắn như vậy. Còn nữa, tuy nói mục đích của nó là long mạch, nhưng trước đó ngài nói đã long hồn bỏ vào kiếm Huyền Thính... Liệu hai thứ này có mối liên hệ nào khác không?"

Ly Huyền Thính bây giờ chỉ có nửa thần hồn, ngọc Phượng Hoàng sao lại chỉ bảo vệ được nửa thần hồn.

Túc Lê đã từng cho rằng nửa còn lại bị thân kiếm giam cầm, cậu chỉ cần đúc lại kiếm là thần hồn của Ly Huyền Thính sẽ hoàn chỉnh.

"Cho nên mảnh vỡ kiếm Huyền Thính mới ở trong bí cảnh." Túc Lê trầm giọng.

Có lẽ những gì Ác Linh Khí nói là đúng. Vạn năm trước, khi kiếm Huyền Thính vỡ vụn, Ly Huyền Thính đã phát hiện bất thường. Hắn chọn đặt mảnh vỡ vào bí cảnh rất có thể là vì Ác Linh Khí, mà còn một khả năng nữa là trên mảnh vỡ đó cất giấu bí mật quan trọng nhất của Huyền Thính.

Trần Kinh Hạc nghe không hiểu: "Ý ngài là?"

Túc Lê nói: "Anh nói mục đích của Ác Linh Khí là linh mạch, có lẽ ban đầu nó cũng không mạnh như vậy, chỉ là linh mạch suy kiệt giúp nó mạnh hơn, mới trở thành như chúng ta thấy hiện giờ." Mà sau đó nó đột nhiên biến mất, có thể là mảnh vỡ phát huy tác dụng, tạo thành hạn chế với Ác Linh Khí.

"Trong vạn năm qua nó chỉ xuất hiện 2 lần, chứng tỏ nó đang thử đột phá phong ấn." Túc Lê phân tích: "Mà bí cảnh chính là phong ấn. Nó không hề biến mất, bản thể của nó ở trong bí cảnh."

Trần Kinh Hạc nói: "Vậy nó tìm mảnh vỡ kiếm Huyền Thính và xương rồng là để..."

Túc Lê hiểu ra: "Có lẽ là nó đang tìm biện pháp giúp nó đột phá phong ấn, mà biện pháp này có liên quan tới rồng."

Hai người bàn luận thêm một hồi, Trần Kinh Hạc vội vã đi điều tra.

Túc Lê cảm thấy Ác Linh Khí tới tìm cậu khả năng cao là vì Phượng Hoàng Thần Hỏa.

Đây chắc chắn là một suy đoán lớn mật, nhưng cũng sẽ là thời cơ để họ ngăn cản Ác Linh Khí.

-

Thời gian nhanh chóng trôi đi, huấn luyện quân sự chuẩn bị kết thúc. Thỉnh thoảng Trần Kinh Hạc sẽ tới tìm cậu, nhưng vẫn chưa có manh mối mới. Trọng tâm sinh hoạt của Túc Lê dần chuyển sang trường học, thỉnh thoảng đi đường lại gặp mấy tu sĩ muốn xin chữ kí. Không biết là tin đồn xuất phát từ đâu lại nói là chữ của cậu có thể trừ tà, đến mức có người còn nhặt mấy tờ nháp cậu vứt đi trong phòng thí nghiệm.

Ngày huấn luyện quân sự kết thúc sẽ có diễu hành. Ba Túc xin nghỉ hẳn ba ngày, dưới sự mời mọc của người phụ trách bên trường, thành công thu hoạch cơ hội xem diễu hành.

Hắn cứ tưởng là sẽ có thính phòng đàng hoàng, thậm chí còn bàn với con trai lớn xem nên cổ vũ thế nào. Ai ngờ hắn được mời lên hẳn đài chủ tịch ngồi, trái phải đều là lãnh đạo nhà trường, băng rôn bị bắt bỏ lại văn phòng. Kế hoạch hoàn hảo lại không có chỗ thực thi, đến cả con trai đang cầm cờ đứng ngoài sân tập cũng bị lãnh đạo mời đi nói chuyện.

Kế hoạch cổ vũ một lần nữa chết yểu.

Túc Lê nhận giải gương mẫu nên phải diễn thuyết trước toàn thể sinh viên mới.

Cậu vừa bước lên bục, trên khán đài đột ngột vang lên tiếng vỗ tay.

Túc Lê: "..."

Ba Túc không có đạo cụ để đập, vỗ đến mức tay đỏ chót: "Hay lắm!"

Mẹ Túc lạnh tanh ngồi đó, nhưng cũng vỗ tay mấy cái.

Bởi vì tiếng động quá lớn, mấy lãnh đạo ngồi cạnh không nhịn được nhìn sang.

Người phụ trách giải thích: "Trên bục phát biểu là con trai của thầy Túc, cũng là thủ khoa trường mình năm nay."

Lãnh đạo nhìn nhau.

Cổ vũ không đây? Chắc có chứ nhỉ? Nghe nói thầy Túc này là nhân vật có địa vị lớn, liên quan tới vài ban ngành cao cấp.

Thế là sinh viên còn chưa kịp diễn thuyết, khán đài đã có một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Học sinh đứng dưới cái nắng chói chang hốt hoảng, mừng phát khóc vỗ tay theo: "Ơ? Nói xong rồi à? Xong rồi đúng không?!"



[Tác giả có lời muốn nói]

Túc Úc bị bắt đứng ngoài sân nhìn lãnh đạo: Thầy nghe được chưa, người ta vỗ tay kết thúc luôn rồi, giờ tôi có thể mang cờ vào rồi chứ?

Lãnh đạo đau đớn vô cùng: ... Thế hóa ra tôi lải nhải nãy giờ là nước đổ đầu vịt à? Thầy Túc, thầy là giáo viên thì phải làm gương chứ, đây là đâu, đang tổ chức cái gì, thầy nhìn lại xem thầy cầm cái gì trong tay? Nhiễu loạn trật tự!

Túc Úc: Ba tôi cũng ở trong đó.

Lãnh đạo: Chuyện này thì liên quan gì tới ba thầy?

Túc Úc: Ba tôi cũng là giáo viên!