Bên Kia Có Gió

Chương 10



18

 

Tháng thứ mười tám trong thời gian làm quản trị viên tập sự, tôi cuối cùng cũng vượt qua buổi đánh giá để được ký hợp đồng chính thức.

 

Nhân viên HR đưa tôi tờ offer với mức lương cơ bản hằng năm, khiến tôi theo phản xạ nín thở.

 

Điều này còn chưa tính đến khoản tiền thưởng hiệu suất cuối năm mà tôi có thể nhận được.

 

Cuộc sống thực sự trở nên tươi sáng.

 

Tôi có một cơ thể khỏe mạnh, một công việc khiến tôi hài lòng, một người bạn đời cùng chung chí hướng.

 

Kiếp trước, tôi chìm sâu trong đau khổ, chịu đựng nỗi đau dày vò về thể xác.

 

Nhưng may mắn thay, tôi đã đứng ở một ngã rẽ hoàn toàn mới của cuộc đời.

 

Cơn gió từ phía bên kia bờ thổi đến, mang theo sự lạnh buốt và tự do.

 

Chỉ là đôi khi, giữa đêm khuya tĩnh lặng, tôi vẫn cảm thấy nơi sâu thẳm trong tim mình thiếu mất một góc.

 

Cho đến một đêm tăng ca, giữa những ánh đèn lấp ló nơi xa, ký ức bỗng hiện về — khuôn mặt ghê tởm của bố tôi và mẹ kế.

 

Tính ra thì đã sáu, bảy năm rồi chúng tôi không liên lạc gì với nhau.

 

Cũng đến lúc tôi “quan tâm” đến gia đình bọn họ một chút.

 

Vì vậy, nhân kỳ nghỉ phép, tôi trở về quê một chuyến.

 

Không biết là trùng hợp hay cố ý, đúng hôm tôi về lại đúng vào ngày em gái cùng cha khác mẹ làm lễ đính hôn.

 

Có thể nhìn ra, cả nhà đều rất hài lòng với vị hôn phu của cô ta.

 

Cha tôi và mẹ kế mà có đuôi thì chắc đã vểnh lên tận trời.

 

Nhà trai là con trai của chủ một nhà máy, cao ráo, đẹp trai lại giàu có.

 

Chẳng trách ánh mắt em gái kế nhìn người đàn ông kia tràn đầy tình yêu và hạnh phúc.

 

Cha tôi và mẹ kế khi thấy tôi về thì cũng chẳng có phản ứng gì lớn, vẫn lạnh lùng như trước.

 

Chỉ khi nhắc đến chuyện “con gái tìm được rể vàng” thì mới trở nên hồ hởi hơn hẳn.

 

Trong mấy ngày ở quê, tôi đã tìm người dò hỏi kỹ lưỡng thông tin về nhà máy của gia đình chồng tương lai của em gái kế.

 

Trên trang web tuyển dụng, tôi thấy họ đang đăng tin tuyển lễ tân.

 

Vì vậy, tôi bỏ ra một khoản tiền lớn thuê một diễn viên nghiệp dư xinh đẹp.

 

Sau đó, tôi cẩn thận thiết kế một kịch bản, để cô diễn viên đó đi ứng tuyển theo đúng kế hoạch của tôi, rồi tìm cách tiếp cận vị hôn phu của “cô em tốt” kia.

 

Nếu có thể khiến họ xé bỏ mặt nạ, hủy bỏ hôn ước, tôi sẽ thưởng thêm 200 nghìn tệ.

 

Tất nhiên, tôi sẽ không ép cô ấy dùng bất kỳ thủ đoạn phi pháp nào.

 

Nếu chính cô ta chủ động ngã vào lòng người đàn ông kia, thì đó là vấn đề của cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Quả nhiên, cô gái ấy không làm tôi thất vọng.

 

Chỉ trong vòng chưa đầy ba tháng, đã truyền đến tin em gái kế và vị hôn phu cãi vã, chia tay.

 

Lại qua hai tháng nữa.

 

Cô gái kia gửi cho tôi một khoản chuyển tiền 8.888 tệ, kèm theo hai quyển giấy chứng nhận kết hôn.

 

Cô dâu là cô ấy, còn chú rể thì hiển nhiên chính là vị hôn phu của em gái kế.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì video call của cô ấy đã bật lên.

 

Vừa kết nối, tôi đã nghe thấy giọng nói trong trẻo đầy vui sướng:

 

“Chị ơi, mau nhận phong bao đi. Tháng sau em và Gia Minh sẽ tổ chức đám cưới, chị có thể tới làm phù dâu cho em không?”

 

“À?” – tôi hơi ngơ ngác.

 

Sau khi định thần lại, tôi vội nói:

 

“Ồ ồ, được, vậy chị sẽ gửi thêm tiền thưởng cho em, vẫn là số tài khoản lần trước đúng không?”

 

Cô ấy lập tức ngắt lời tôi:

 

“Em còn chưa kịp cảm ơn chị vì đã giúp em gặp được Gia Minh, tiền thưởng em không cần nữa. Nhưng mà… hôm qua em vừa phát hiện mình có thai rồi, chị có thể làm mẹ đỡ đầu cho con em được không?”

 

Chuyện này…

 

Thấy tôi còn do dự, cô ấy liền đưa ra một điều kiện khiến tôi không thể từ chối.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Tôi…” – tôi suy nghĩ một chút, rồi bật cười, hỏi:

 

“Vậy em có quen diễn viên nào lớn tuổi hơn không? Tầm bốn, năm mươi tuổi ấy.”

 

Tôi nghe thấy cô ấy ở đầu dây bên kia vỗ ngực:

 

“Chuyện đó thì chắc chắn rồi!”

 

“Địa điểm và thời gian tổ chức đám cưới gửi cho chị nhé, chị nhất định sẽ tới!”

 

19 

 

Đến đây, có lẽ sẽ có người nói rằng em gái kế của tôi vô tội. 

 

Nhưng năm xưa, khi mẹ cô ta leo lên giường người khác, khiến mẹ tôi đang bệnh nặng phải thổ huyết; khi cô ta ngang nhiên dọn vào phòng tôi, ném đồ đạc của tôi như rác vào thùng rác khu phố; khi cô ta cùng đám bạn học bắt nạt tôi, đặt cho tôi biệt danh “chuột chũi” — có ai quan tâm xem tôi có vô tội hay không? 

 

Nếu mẹ cô ta có thể cướp mất cha tôi, thì tại sao người khác không thể cướp mất người đàn ông của cô ta? 

 

Nhìn từ góc độ khác, tôi chẳng phải đang giúp cô ta loại bỏ “trái đắng” trước hôn nhân sao? 

 

Một người đàn ông dễ dàng bị dụ dỗ, nào có xứng đáng làm tri kỷ? 

 

Nếu một ngày cô ta tỉnh ngộ, muốn cảm ơn tôi, tôi sẽ chân thành nói: “Khách sáo gì, đó là điều chị nên làm mà.” 

 

[End]