Bên Kia Có Gió

Chương 8



Tạ Yên tiếp tục nói:

 

“Hôm qua cảnh sát cũng phải ra mặt, cậu trai bên thể thao với cô gái kia đều bị đưa đi hết, đúng là loạn hết cả lên.”

 

“Thế nào?” – cô ấy bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, chớp chớp đôi mắt to hỏi – “Nghe xong có thấy hả giận không?”

 

Tôi mỉm cười, gật đầu:

 

“Ừ, thật sự rất hả giận, bọn họ đáng đời!”

 

Cô gái bật cười khúc khích:

 

“Đấy mới đúng chứ! Từ lúc cậu chia tay Thẩm Lâm Xuyên, tớ gần như chẳng thấy cậu cười bao giờ. Trên đời này, cóc ba chân còn khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì đầy.”

 

Tôi nhìn cô ấy, trong lòng tràn đầy cảm kích.

 

Cô ấy là người duy nhất trong số các bạn học xung quanh tôi luôn dành cho tôi thiện ý.

 

Trong mắt những bạn khác, tôi chính là kẻ ích kỷ tột cùng, vừa xảy ra tai nạn xe hơi của Thẩm Lâm Xuyên liền lập tức đòi chia tay.

 

Họ cho rằng người như tôi không đáng để kết giao.

 

Tạ Yên lại huých vai tôi, đôi mắt cong cong:

 

“Nghe nói cậu còn vượt qua luôn cả phần thi nói của chứng chỉ biên – phiên dịch tiếng Anh cao cấp nữa, giỏi thật đấy!”

 

Tôi cười:

 

“Chắc là… may mắn một chút thôi. Vậy… tối nay tớ mời cậu ăn cơm, cậu chọn nhà hàng tùy ý nhé.”

 

“Được đó!”

 

15

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Nửa năm trôi qua rất nhanh, thoáng chốc học kỳ đầu năm tư đã sắp kết thúc.

 

Đã có nhiều bạn sau khi thi xong liền lần lượt rời trường.

 

Môn cuối cùng của chuyên ngành chúng tôi là Tài chính Kỹ thuật đã thi xong, các bạn cùng phòng cũng đang thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà.

 

Hành lý của Tạ Yên rất nhiều, cô ấy gọi điện nhờ tôi giúp mang ra chiếc taxi đỗ ngoài cổng trường.

 

Tiễn Tạ Yên xong, quay lại ký túc xá, tôi phát hiện ba người còn lại cũng đã rời đi.

 

Một mình tôi đứng giữa căn phòng trống trơn, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn khó tả.

 

Nhớ lại tháng chín năm ấy, khi vừa bước chân vào đại học, tôi và các bạn còn dè dặt chào hỏi nhau.

 

Vậy mà thoắt một cái, đã sắp tốt nghiệp.

 

Học kỳ sau, ngoài vài bạn ở lại trường ôn thi cao học, mọi người sẽ tản đi khắp nơi bắt đầu thực tập.

 

Lần gặp lại tiếp theo, chắc sẽ là lúc bảo vệ luận văn tốt nghiệp.

 

Tôi rửa mặt xong, đứng trước gương rất lâu.

 

Trong lòng hụt hẫng vô cùng.

 

Tôi cầm lấy chiếc túi vải, xuống lầu, định ra siêu thị mua ít sữa và đồ khô.

 

Chỉ còn hai ngày nữa, siêu thị cũng sẽ đóng cửa.

 

Vừa bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá, tôi liền thấy ở không xa có một bóng dáng quen thuộc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi liếc mắt, nhận ra Thẩm Lâm Xuyên đang chống nạng đứng bên lối đi, định giả vờ không thấy mà lướt qua bên cạnh anh ta.

 

Anh ta nhìn thấy tôi, có chút mừng rỡ, lập tức chống nạng nhảy hai bước đến chặn trước mặt tôi.

 

“Dữu Ninh, em xuống rồi à, anh có chuyện muốn nói với em.”

 

Tôi hoàn toàn không muốn dây dưa gì với anh ta, chỉ lạnh lùng nói:

 

“Cút ra! Anh đang chắn đường tôi hít thở không khí trong lành đấy.”

 

Khóe mắt anh ta hơi đỏ, nhìn tôi chằm chằm, trong đáy mắt tràn đầy thâm tình.

 

“Dữu Ninh, đừng như vậy… Anh cố ý đứng đây chờ em. Kỳ nghỉ đông này em chẳng phải không có chỗ đi sao? Anh đã thuê lại căn phòng chúng ta từng ở kiếp trước, anh sẽ giúp em chuyển đồ sang đó, năm nay chúng ta cùng nhau đón Tết.”

 

Tôi bực bội xoa thái dương.

 

Anh ta chẳng lẽ tưởng tôi sẽ hoài niệm căn phòng thuê giống như cái lồng giam kia sao?

 

“Thẩm Lâm Xuyên, anh rốt cuộc còn định dây dưa đến bao giờ? Chẳng phải chính miệng anh nói nếu có kiếp sau, núi cao sông xa, vĩnh viễn không gặp lại sao? Giờ anh lại bày bộ dạng si tình này cho ai xem?”

 

Nói rồi, tôi định bước vượt qua anh ta để rời đi.

 

Thẩm Lâm Xuyên lại bất ngờ túm chặt lấy cánh tay tôi.

 

“Xin lỗi, là anh khốn nạn, là anh bị mỡ lợn che mắt, anh rút lại những lời đó.”

 

Anh ta giơ tay tự tát mình hai cái.

 

“Dữu Ninh, anh hối hận rồi, chúng ta quay lại nhé. Anh thề, kiếp này nhất định sẽ đối xử thật tốt với em.”

 

Mẹ nó, tôi thật sự là cạn lời đến mức vô ngữ cũng phải mở cửa cho cạn lời đi vào.

 

Cạn lời đến tận cùng rồi.

 

Tôi hất mạnh tay anh ta ra: “Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của anh ra! Anh có tư cách gì, cũng xứng để chạm vào tôi sao?!”

 

Sắc mặt Thẩm Lâm Xuyên tái nhợt, trong mắt mờ đi vì sương lệ.

 

“Dữu Ninh, sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Dù gì chúng ta cũng đã từng là vợ chồng hơn mười năm, anh không tin là em chẳng còn chút tình cảm nào với anh.”

 

Anh ta còn có mặt mũi chỉ trích tôi tàn nhẫn?

 

Kiếp trước khi anh ta đối xử với tôi như thế, chưa bao giờ nghĩ xem bản thân mình có tàn nhẫn hay không.

 

Thấy anh ta cứ chặn trước mặt không chịu tránh ra, tôi nhấc chân, nhắm thẳng vào cái chân còn lành lặn của anh ta mà đá một cú thật mạnh.

 

Anh ta đau đến kêu lên một tiếng.

 

Cái chân què kia vốn chẳng thể chịu được sức, lảo đảo mấy bước liền ngã nhào xuống đất.

 

Tôi vô tội nhún vai: “Tôi đã bảo anh tránh ra rồi, là anh cứ cố dây dưa không buông. Tôi nghi ngờ anh đang muốn hạn chế tự do cá nhân của tôi một cách phi pháp, đây chẳng qua là tôi tự vệ chính đáng thôi.”

 

Thẩm Lâm Xuyên nằm trên đất, ánh mắt vừa bi thương vừa đầy thâm tình nhìn tôi.

 

“Dữu Ninh, anh không trách em, nếu như làm vậy có thể khiến em thấy dễ chịu hơn một chút, anh sẵn lòng.

 

“Em muốn đá anh mấy cú cũng được, chỉ cần em có thể tha thứ cho anh.”

 

Tôi nhìn cái bộ dạng vừa đê tiện vừa đáng ghét của anh ta, chỉ sợ đá thêm vài cái lại làm anh ta… sướng.

 

Không còn ai chắn đường, tôi đương nhiên cũng chẳng rảnh mà dài dòng với anh ta nữa.

 

Nhấc chân, tôi trực tiếp bước qua người anh ta mà đi.