Tình trạng của ta và tình trạng khi Huệ Mẫn Hoàng hậu mang thai năm xưa giống nhau, đều là mẫu thể an khang, nhưng thai nhi trong bụng lại xảy ra chuyện.
Khác biệt là ta được phát hiện sớm, đứa bé trong bụng còn có thể cứu được.
Còn Huệ Mẫn Hoàng hậu thì lại bình an cho đến khi sinh nở, rồi khó sinh hai ngày một đêm sinh ra một thai c.h.ế.t lưu, trong đau buồn mà băng huyết qua đời.
Bệ hạ nhớ đến chuyện cũ, gần như coi ta như con ngươi trong mắt mà chăm sóc.
Còn kẻ đứng sau lưng bị ta đánh bất ngờ, trong lúc hoảng loạn, rất nhanh đã bị bệ hạ điều tra ra.
Việt tần, Dung phi, không thiếu một ai.
Càng tuyệt diệu hơn là, khi người của bệ hạ đến Lăng Tiêu Cung bắt người, lại bắt gặp Việt tần và một thị vệ ngồi dưới đất, uống rượu trò chuyện.
Cung phi không giống cung phi, thị vệ không giống thị vệ, ánh mắt nồng nhiệt đó, lời nói cử chỉ thân mật đó, ngay cả một người mù cũng có thể nhìn ra mối quan hệ bất thường giữa hai người này!
Thị vệ đó không phải ai khác, chính là Uất Thái mà Việt tần đã dùng để vu khống ta trước đây.
Nghe nói ngày đó, bệ hạ đại nộ, trực tiếp ra lệnh người chặt đứt nghiệt căn của Uất Thái, lại hành hạ hắn ta đến chết.
Việt tần khóc lóc om sòm, lại công khai mắng bệ hạ là hôn quân, bị hồ ly tinh che mắt, không còn là thiếu niên lang ngày xưa của nàng ta nữa.
Bệ hạ đưa ra bằng chứng nàng ta câu kết với Dung phi hạ thuốc ta, nàng ta vẫn còn có thể trấn tĩnh tự nhiên, nói rằng mình không thèm hại một người hèn mọn xuất thân là cung nữ như ta.
Mãi đến khi bệ hạ chỉ trích nàng ta và Dung phi lòng dạ độc ác, hại c.h.ế.t Huệ Mẫn Hoàng hậu, nàng ta mới lộ vẻ sợ hãi, thậm chí không nói nên lời nữa.
Việt tần không có con cái, bệ hạ ban cho tự vẫn.
Dung phi sinh hạ nhị hoàng tử và tứ công chúa, bị giáng xuống thứ dân, cả đời bị giam lỏng lãnh cung.
Ngày Việt tần qua đời, bệ hạ đến thăm ta.
Ta ngủ trưa chưa tỉnh, y cũng không cho người làm ồn ta, chỉ một mình ngồi bên giường ta rất lâu.
Ta nửa mơ nửa tỉnh, nhìn thấy y thần sắc mệt mỏi, trong mắt có đau khổ, áy náy, dịu dàng, nói chung là cực kỳ phức tạp.
“Bệ hạ…”
“Ngủ đi, ngủ đi, trẫm ở bên nàng.”
Ta nhắm mắt trong giọng nói nhẹ nhàng của y, khi mở mắt ra lần nữa, trong điện đã không còn bóng dáng y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mỗi bước mỗi xa
Bên tai ta vẫn còn vang vọng lời thì thầm của y vừa rồi: “Nàng đối với trẫm, có mấy phần thật tâm?”
Nghĩ đến vẻ mặt mệt mỏi của y, lòng ta như có một góc mềm mại sụp đổ.
Nhưng rất nhanh, góc đó lại xây dựng lại lớp phòng thủ.
Thật tâm là thứ rẻ nhất nhưng cũng quý giá nhất trên đời này.
Lòng ta đối với bệ hạ đương nhiên là chân thành nhất, thân phận, địa vị, quyền thế, vinh hoa của ta bây giờ, cái nào mà không phải y ban cho ta?
Lòng ta đối với y, còn chân thật hơn cả vàng thật mấy phần.
Nhưng cũng chỉ đến thế thôi.
Ba tháng sau, ta hạ sinh thất hoàng tử.
Thằng bé khi mới sinh yếu ớt, nhưng may mà ta ngày đêm chăm sóc, thân thể cũng ngày một khỏe mạnh hơn.
Thằng bé cũng rất thông minh, rất được bệ hạ yêu thích.
Nhờ phúc của thằng bé, ta được thăng phi vị, lại thăng quý phi, rồi làm Hoàng hậu.
Cuối cùng, thậm chí còn làm Thái hậu.
Ta và Tiên hoàng bầu bạn hai mươi ba năm, đến cuối cùng, thực ra cũng không khác gì đôi phu thê dân gian nữa.
Tiên hoàng băng hà, trưởng tử của ta lên làm Hoàng đế.
Thứ tử dùng binh như thần, thay trưởng tử trấn giữ biên cương.
Ấu nữ mới mười ba tuổi, ta đang bận chọn phò mã cho con bé.
Trong cung lại có người mới vào, khuôn mặt họ tươi trẻ, hoặc hoạt bát rạng rỡ, hoặc dịu dàng đoan trang.
Ánh mắt họ nhìn ta, tự nhiên là vô cùng cung kính.
Ta cũng nhìn thấy dã tâm và khao khát.
Vị trí tối cao này, ai lại không muốn chứ?
Chỉ là, ai sẽ nghĩ tới, đương kim Thái hậu, sinh mẫu của bệ hạ, nhiều năm trước, khi còn là một tiểu cô nương, chỉ nghĩ đến việc đợi đến tuổi xuất cung, cùng quả mẫu sống qua ngày mà thôi.