Trong lúc hoảng loạn, ta lại nhìn sang Uất Thái đang đứng sững một bên.
Hắn ta mắt đỏ hoe, ánh mắt đờ đẫn dán vào Hiền phi, như thể đang cảm động vì nàng ta che chở cho mình, lại như là một thứ cảm xúc khó nói hơn.
Lòng ta bốc hỏa, khàn giọng gọi: “Uất Thái! Ngươi còn không mau nói cho Hiền phi nương nương biết, tại sao ta lại đánh ngươi!”
Uất Thái như vừa tỉnh mộng, hắn ta tiến lên một bước, hổ thẹn nói: “Nương nương, số tiền đút lót cho cung nhân Hoa Phòng đêm đó, vốn là Vệ Tân muốn ti chức mang về cho mẫu thân đang bệnh nặng của nàng ấy.”
Hắn ta hạ thấp giọng hơn một chút, dường như có chút không dám đối mặt: “Ti chức nhất thời sơ suất, mẫu thân Vệ Tân… đã bệnh mất rồi.”
Hiền phi khẽ nhướng đôi mày thanh tú: “Bệnh mất rồi?”
Uất Thái cúi đầu xuống gần như chạm ngực: “Vâng.”
“Chuyện này là ti chức có lỗi với nàng ấy, Tân nhi nàng ấy trong lòng đau khổ, là ti chức tự nguyện để nàng ấy hả giận.”
“Ban đầu nếu không phải bổn cung bảo ngươi ra tay giúp đỡ, ngươi cũng sẽ không làm lỡ mất tính mạng của mẫu thân nàng ta, nói như vậy, bổn cung cũng có lỗi,” Trên mặt Hiền phi lộ ra vẻ không tán thành, “Vậy bổn cung có phải cũng nên đứng đây mặc cho nàng ta hả giận hay không?”
Ta một lần nữa quỳ xuống: “Nô tỳ không dám!”
“Nương nương nói gì vậy?” Uất Thái vội vàng nói: “Chuyện đêm đó nương nương không hề hay biết, là ti chức sơ suất, không liên quan gì đến nương nương!”
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ đau lòng rõ rệt: “Nương nương tuyệt đối đừng nói những lời như vậy nữa.”
Hiền phi mặt mày giãn ra, giọng điệu cũng dịu xuống: “Nói cho cùng, ngươi cũng là vì ta.”
Nàng ta lại nhìn ta: “Đã như vậy, vậy Uất Thái hắn thật sự có lỗi với ngươi.”
Ta sắp thở phào nhẹ nhõm thì nàng ta nhíu mày, lại nói:
“Nhưng dù là vậy, ngươi cũng không nên ra tay với hắn nặng như thế.”
“Hắn không cố ý làm lỡ mất tính mạng của mẫu thân ngươi, hắn hiện là Ngự tiền thị vệ, ngươi làm bị thương mặt hắn, bảo hắn làm sao làm việc đây?”
Ta cắn răng, có chút không kiểm soát được nỗi oán hận đang trào dâng trong lòng.
“Nhưng ban đầu là Uất Thái hắn chủ động xin nhận, muốn thay nô tỳ gửi số tiền cứu mạng này cho mẫu thân.”
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hiền phi: “Hắn đã hứa với nô tỳ, nhất định sẽ tự tay giao cho mẫu thân nô tỳ,”
“Nhưng hắn quên chuyện này thì thôi đi, lại còn lấy đi tiền của nô tỳ, nói dối với nô tỳ rằng mẫu thân vẫn ổn.”
“Nếu không phải nô tỳ nhận được tin từ ngoài cung truyền đến, nói rằng mẫu thân nô tỳ đã được hạ táng từ lâu, nô tỳ e rằng còn không biết mẫu thân đã qua đời từ bao giờ!”
Nửa câu cuối ta gần như là gào lên.
Hiền phi cau mày, quát lớn: “Hỗn xược!”
“Ánh mắt này của ngươi, là đang oán giận cả bổn cung sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cúi đầu, từng chữ rõ ràng: “Nô tỳ, không dám.”
Uất Thái vội vàng: “Nương nương, ngài hiểu lầm Tân nhi rồi, Tân nhi nàng ấy trách ta, không hề có ý oán trách nương nương ngài đâu.”
“Mẫu thân nàng ấy vừa qua đời, nhất thời cảm xúc kích động mà thôi, nương nương ngài rộng lượng, đừng so đo với nàng ấy.”
“Ngươi gọi nàng ta… Tân nhi? Đúng là một cái tên hay.”
Ánh mắt Hiền phi sâu thẳm, nặng nề đổ dồn lên người ta.
“Bổn cung sao lại so đo với nàng ta chứ? Nếu thật sự phải tính toán kỹ lưỡng, bổn cung hôm nay có thể phục vị, cũng có một phần công lao của nàng ta.”
“Đã vậy, bổn cung sẽ ban cho ngươi một chức vụ tốt.”
“Ngẩng đầu lên.”
Cơn đau từ đầu gối nhắc nhở ta, ta thu lại oán giận trong mắt, điều chỉnh biểu cảm, chậm rãi ngẩng đầu.
Ta rũ mắt, không nhìn thẳng vào nàng ta, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nàng ta nóng rực, như thể đang kìm nén điều gì.
“Dáng vẻ không tệ, nhìn cũng lanh lợi.”
“Ngươi từ ngày mai hãy đến cung Dung Tần hầu hạ đi, nàng ta sắp sinh, trong cung đang thiếu người.”
Nàng ta cười có chút thâm ý: “Ngươi đến đó, chắc sẽ khiến nàng ta vui vẻ.”
---
Đi đến cung Ngọc Phù của Dung Phi hầu hạ, trong mắt các cung nhân bình thường, quả thật là một chức vụ không tồi.
Dù sao Dung Phi được sủng ái, lại sinh được hoàng tự, theo nàng ta, cuộc sống chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng nụ cười thâm ý của Hiền phi, cùng với ánh mắt sâu thẳm của nàng ta, luôn quanh quẩn trong tâm trí ta không tan biến.
Vừa rồi thấy ta đánh Uất Thái, ánh mắt nàng ta hận không thể lập tức đùng trượng đánh c.h.ế.t ta, vậy sao có thể tốt bụng như vậy, chỉ định cho ta một chức vụ tốt?
Mỗi bước mỗi xa
Ngày thường tuy ta không vào hậu cung hầu hạ, nhưng cũng có nghe nói về cách đối nhân xử thế của Hiền phi.
Nàng ta tuy có phần tình cảm với đương kim bệ hạ mà các phi tần bình thường khó sánh kịp, nhưng lại lỗ mãng và không biết lễ nghi, thường xuyên nói những lời đại nghịch bất đạo khiến bệ hạ chán ghét.
Bị giáng chức, bị cấm túc, bị đưa vào lãnh cung đều trở thành chuyện thường ngày của nàng ta.
Nàng ta có thể dựa vào phần tình cảm với bệ hạ mà vài lần được phục sủng, nhưng những hạ nhân hầu hạ bên cạnh nàng ta thì thảm rồi.
Gãy chân, bị dùng trượng đánh chết, hoặc đối thực với thái giám, nói chung không ai có kết cục tốt đẹp.
Các cung nhân đều nói, thà đi Hoa Phòng chăm sóc hoa cỏ, đi Tân Giả Khố cọ bồn cầu, còn hơn là hầu hạ Hiền phi.
Ít nhất, hoa cỏ và bồn cầu đó sẽ không đột nhiên chọc giận bệ hạ, liên lụy bọn họ bị phạt.
Nàng ta vừa rồi thương xót cho Uất Thái như vậy, ánh mắt căm ghét và ghê tởm ta lại rõ ràng như thế, chức vụ ở cung Ngọc Phù này, có thể là chức vụ tốt sao?