Ta quay người, dưới ánh sáng của buổi chiều tà mà chạy về phía hoa phòng.
Ta sẽ không làm nô tài cả đời, ta cũng sẽ không ở cung Ngọc Phù cả đời.
Dung phi không muốn khuôn mặt này của ta xuất hiện trước mặt bệ hạ sao?
Ta sẽ khiến nàng ta hối hận vì ngày đó đã không hủy hoại khuôn mặt ta.
Dung phi chuyển dạ một ngày một đêm, cuối cùng bình an sinh hạ một công chúa.
Bệ hạ ban thưởng cho Dung phi, lại tự mình đặt tên cho công chúa, ban thưởng hậu hĩnh cho cung nhân ở cung Ngọc Phù.
Mỗi bước mỗi xa
Suốt mấy ngày liền, bệ hạ đều đến cung Ngọc Phù thăm Dung phi và tiểu công chúa.
Không khéo, ngày này khi y đi đến nửa đường, đột nhiên trời đổ mưa lớn, bất đắc dĩ đành phải trú mưa ở đình gần Ngự Hoa Viên.
Mưa như trút nước, sấm chớp đùng đoàng, ta ôm lấy chậu lan trong lòng, cố sức chạy về phía hoa phòng.
Nhưng mưa quá lớn, ta không thể phân biệt đường đi, một cái lảo đảo ngã xuống đất, chậu hoa trong lòng “choang” một tiếng vỡ tan tành.
Đây là cây quân tử lan mà Dung phi nương nương cực kỳ yêu thích!
“Làm sao đây, làm sao đây…”
Ta vừa lo vừa sợ, cố gắng nâng cây quân tử lan bị mưa xối đến cong gãy, trên mặt đã không phân biệt được là nước mưa hay nước mắt.
“Bông hoa này hỏng rồi, đi đến hoa phòng ôm một chậu khác là được thôi.”
Giọng nam thanh thoát lọt vào tai, ta theo bản năng phản bác: “Không được, đây là cây quân tử lan yêu thích nhất của Dung phi nương nương, ta làm vỡ nó rồi, nương nương nhất định sẽ trách phạt ta…”
“Dung phi yêu thích nhất không phải là hải đường sao? Khi nào lại thành quân tử lan?”
Ta khựng lại, đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
Nam tử trẻ tuổi cầm ô che cho ta này, không phải bệ hạ thì là ai?
Nước mưa lại trút xuống, ta vừa hoảng vừa sợ, vừa lạnh vừa kinh ngạc, gió lạnh thổi qua, ta liền không ngừng run rẩy.
“Bệ, bệ hạ…”
Ta nhìn thấy chính mình trong đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của vị đế vương trẻ tuổi kia.
Trang phục cung nữ đơn giản nhất, vì bị mưa làm ướt sũng mà dính chặt vào người, càng làm lộ rõ thân hình mảnh mai.
Dù không trang điểm, cũng toát lên vẻ thanh lệ tú mỹ vô cùng.
Như đóa bách hợp tươi mát trong mưa, run rẩy khẽ khàng trong gió, chỉ chờ người hữu duyên tiến đón vào lòng.
Kinh ngạc, đau lòng, tiếc nuối… và cả niềm vui sướng khi mất đi rồi lại tìm thấy.
Y như chìm vào hồi ức, rất lâu không động đậy.
Ta có chút không chịu nổi cơn mưa lạnh đầu xuân này, cố nén run rẩy quỳ xuống hành lễ.
“Bệ hạ thứ tội, nô tỳ là cung nữ Vệ Tân của cung Ngọc Phù…”
“Dậy đi.”
Giọng của vị đế vương trẻ tuổi dịu dàng đến không ngờ, ta kinh ngạc ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Bệ hạ?”
Y không trả lời, chỉ đưa đôi tay mạnh mẽ, rộng lớn và ấm áp ra, kéo ta từ dưới đất vào lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rồi vai ta nặng trĩu, hóa ra là y đã cởi áo khoác của mình, khoác lên người ta.
“Còn đi được không?”
Ta ngây người gật đầu, nhưng vừa bước một bước, đầu gối đau nhói, cơ thể liền nghiêng đi.
“Đều chảy m.á.u rồi, còn cố làm gì?”
Y nhíu mày khẽ quát một tiếng, trực tiếp bế xốc ta lên, đi về phía Tử Thần Điện.
“Truyền thái y!”
Đêm đó, Dung phi ở cung Ngọc Phù chờ đợi rất lâu, nhưng vẫn không đợi được bóng dáng bệ hạ.
---
Ta được phong làm Quý nhân, bệ hạ đích thân đặt phong hiệu, Ninh.
Người đầu tiên đến chúc mừng ta là Uất Thái, ta rất không thích.
Thế mà hắn ta lại như thể không hiểu sắc mặt người khác, mắt đỏ hoe, câu đầu tiên nói ra là: “Nàng có xứng đáng với Hiền phi nương nương không?!”
Ta liếc mắt nhìn hắn ta, cười khẩy: “Hiền phi nương nương là ai của ta? Ta cần phải xứng đáng với nàng ta sao?”
“Vệ Tân! Nàng đừng quá đáng!” Hắn ta mắt đỏ bừng gầm lên: “Rõ ràng Hiền phi nương nương đã nghĩ cách, rõ ràng nàng ấy sắp ban hôn cho chúng ta, nàng—!”
“Câm miệng!”
Ta cao giọng ngắt lời hắn ta, “Uất Thái, đừng nói bây giờ ta đã là nữ nhân của bệ hạ, ngay cả khi ta chưa gặp bệ hạ, ta cũng đã nói rõ với ngươi rồi.”
“Ngươi là kẻ thù g.i.ế.c mẫu thân của ta, ta hận ngươi oán ngươi, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi cho hả dạ, dù là Thiên Vương lão tử ban hôn, ta cũng không thèm gả cho ngươi, ngươi nghe rõ chưa?!”
“Ha,” Uất Thái lùi lại một bước, nhìn ta bằng ánh mắt của kẻ phụ bạc, “Tiểu chủ giờ đã là Quý nhân rồi, tự nhiên không muốn dính dáng gì đến ta nữa.”
“Ta chẳng qua chỉ là một thị vệ quèn, tấm lòng chân thành của ta, làm sao sánh bằng vinh hoa phú quý trong cung này chứ?”
“Ta thì cũng thôi đi,” Đôi mắt Uất Thái càng lúc càng đỏ ngầu, hắn ta gằn giọng, “Nhưng nàng rõ ràng biết Hiền phi nương nương và bệ hạ tình sâu nghĩa nặng, tại sao nàng lại chen chân vào, làm tổn thương trái tim Hiền phi nương nương?!”
Hắn ta vẻ mặt đau khổ: “Nàng có biết không, Hiền phi nương nương biết tin nàng được phong làm Quý nhân, ngay lập tức tức giận đến mức ngất xỉu!”
“Nàng ấy đã chờ trong cung một ngày một đêm, nhưng bệ hạ lại không thèm hỏi han, chỉ lo cùng nàng tìm hoang hưởng lạc!”
“Những chuyện này nàng đều không biết, nàng hại Hiền phi nương nương đến mức này, nàng quả là tội ác tày trời!”
Uất Thái hoàn toàn không nghe lọt lời nói của ta, như thể ta là một kẻ đại ác nhân hung ác, làm tổn thương Hiền phi nương nương thuần khiết lương thiện trong lòng hắn ta, phạm phải tội lỗi không thể tha thứ nhất trên đời này.
Ta hít một hơi thật sâu.
“Thị vệ này bất kính cung phi, giữa đường ngang nhiên mạo phạm ta, lôi xuống đánh hai mươi trượng, lập tức hành hình!”
May mà các cung nhân mới được phủ Nội Vụ phân phối tuy ngây ngốc, nhưng lại rất nghe lời.
“Rõ!”
Bọn họ đồng thanh đáp, kéo Uất Thái đi xuống.
Uất Thái kinh hãi trợn tròn mắt, thất thanh kêu lên: “Vệ Tân!”
Mắt ta lạnh lùng: “Trực tiếp gọi tên húy cung phi, lại thêm mười trượng!”
Các cung nhân bịt miệng Uất Thái kéo hắn ta đi xuống, ta thần sắc như thường, xách hộp thức ăn đi đến Tử Thần Điện gặp bệ hạ.