Trương Đình kinh ngạc nhìn Tô Linh Nguyệt và Quý Tri Ý, Quý Tri Ý đen mặt rút tay về, Tô Linh Nguyệt cúi đầu, mái tóc che đi biểu cảm diễn xuất dở tệ, Quý Tri Ý hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lúc này Trương Đình mới sực tỉnh, báo cáo: "Đây là kế hoạch tuyên truyền mùa thu đã được sửa đổi."
Quý Tri Ý đi tới trước mặt cô nhận lấy tài liệu, Tô Linh Nguyệt đứng vài giây: "Quý tổng, tôi ra ngoài trước."
Cô vẫn cúi đầu, Quý Tri Ý xoa ấn đường, nói: "Ừm."
Tô Linh Nguyệt bước nhanh ra ngoài ngồi vào bàn làm việc, càng cảm thấy nước đi vừa rồi của mình thật là thông minh, không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Quý Tri Ý: [Sao nào? Thấy tôi phản ứng nhanh không?]
Quý Tri Ý xem kế hoạch, cúi đầu liếc nhìn tin nhắn này của Tô Linh Nguyệt.
Nắm chặt tay.
Hít sâu.
Cô trả lời: [Lần sau đừng làm vậy nữa.]
Tô Linh Nguyệt: [Tại sao?]
Quý Tri Ý: [Quá lộ liễu.]
Có à?
Tự nhiên biết bao nhiêu.
Có mắt nhìn không vậy?
Tô Linh Nguyệt nghĩ đến hành động nước chảy mây bay vừa rồi, bĩu môi, một lúc sau Trương Đình bước ra khỏi văn phòng hỏi: "Trợ lý Tô, cô không sao chứ?"
Những người khác tò mò thò người qua nhìn.
Tô Linh Nguyệt nhìn ánh mắt nhiều chuyện nhiệt tình của mọi người.
Muốn nói lại thôi.
Cuối cùng cắn môi không nói gì.
Mọi người:!!!
Đây là lần đầu tiên thấy Tô Linh Nguyệt lộ ra vẻ mặt như vậy, cho dù trước đây Quý Tri Ý nhắm vào Tô Linh Nguyệt như thế nào, cô ấy luôn bước ra với vẻ bình tĩnh và thờ ơ, như thể cô không hề lo lắng về những điều đó.
Nhưng mà là các cô thì nghe chuyện này thôi cũng hết hồn.
Tô Linh Nguyệt lại có thể bình tĩnh đối mặt.
Bây giờ lại...
Đã phải chịu đựng những loại tra tấn nào vậy?
Mọi người lại một lần nữa có cái nhìn mới về Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý đỡ trán, nhìn khung đối thoại với Tô Linh Nguyệt mà thở dài.
Cô ngước mắt lên nhìn Tô Linh Nguyệt bên ngoài tấm kính đang đối mặt với mọi người, không biết đang nói cái gì, vài thư ký nhìn vào văn phòng của cô, thấy cô nhìn ra bên ngoài thì trượt trở lại vị trí của mình như chân bôi dầu.
Đột nhiên Quý Tri Ý cảm thấy đau đầu.
Cô vừa định gửi tin nhắn cho Tô Linh Nguyệt, màn hình điện thoại hiển thị có cuộc gọi tới, là em gái cô.
Quý Tri Ý mím môi, xoay ghế tựa, đưa lưng ra ngoài trả lời điện thoại.
"Chị!" Giọng của Quý Tri Tư lanh lảnh, còn có tiếng xe cộ ở đầu bên kia điện thoại, Quý Tri Ý nhíu mày: "Đang ở bên ngoài à?"
Quý Tri Tư nói: "Em vừa ra ngoài mua vài thứ." Cô tránh đám đông rồi quay trở lại, nơi này khác với Trung Quốc, thời tiết hanh khô, cô chưa quen, nhưng giọng điệu lại đầy vui vẻ: "Em gặp mẹ nuôi rồi, em còn gặp chị Vân Lộ nữa."
Khương Vân Lộ.
Con gái của Khương Nhã.
Lớn hơn Quý Tri Ý hai tuổi, cô nói: "Chị ấy sao rồi?"
Quý Tri Tư nói: "Hai ngày trước có chút vấn đề, không ổn lắm, vừa mới ổn định lại."
Quý Tri Ý nhàn nhạt trả lời: "Mẹ nuôi có nói gì không?"
"Không có ạ." Quý Tri Tư vẫn còn ngây thơ: "Mẹ nuôi bảo để chị làm việc cho tốt."
Quý Tri Ý nắm điện thoại: "Chị biết rồi."
"Dạ." Quý Tri Tư nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị không giận chứ?"
Quý Tri Ý im lặng vài giây.
Quý Tri Tư làm nũng: "Chị, em biết lần này là em bướng, em chỉ muốn ra..."
Quý Tri Ý nói: "Được rồi, tự chăm sóc bản thân cho tốt."
Quý Tri Tư mỉm cười: "Dạ."
Cô cúp điện thoại, Quý Tri Ý đặt điện thoại xuống, ban đầu cô chỉ muốn một mình làm quân cờ cho Khương Nhã, chưa bao giờ nghĩ đến việc liên lụy đến gia đình mình, cô không phải người ăn cháo đá bát, Khương Nhã đã cứu cha cô, cô tình nguyện làm quân cờ của Khương Nhã.
Chỉ là Khương Nhã không tin.
Rõ ràng, ngay từ lúc mới quen là một người tốt bụng hiền lành, nhưng mấy năm nay vì sự cố của Khương Vân Lộ, bà ấy ngày càng trở nên cực đoan hơn.
Khương Nhã biết cô sẵn sàng hy sinh tất cả để giữ series Trăng Sáng, ép cô phải ký một thỏa thuận ủy quyền.
Như vậy vẫn chưa đủ.
Bà sợ mình sẽ không thể kiểm soát được cô.
Bắt đầu làm thân với gia đình và đưa Quý Tri Tư qua.
Quý Tri Ý nhìn màn hình máy tính, có chút phiền trong lòng, cô đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu lên khi thấy cô đi ra, Quý Tri Ý nhìn cô nói: "Trợ lý Tô."
Tô Linh Nguyệt vội đứng dậy.
Quý Tri Ý không nói thêm, đi ra ngoài, mặc dù Tô Linh Nguyệt không hiểu, nhưng cô vẫn theo sát.
Khi đến thang máy, Tô Linh Nguyệt hỏi: "Quý tổng, đi đâu vậy?"
Quý Tri Ý nghe cô hỏi hơi khựng lại.
Chỉ là phiền lòng.
Cô nói: "Lên sân thượng."
Tô Linh Nguyệt hơi ngạc nhiên: "Sân thượng?"
Quý Tri Ý hỏi: "Từng lên đó chưa?"
Tô Linh Nguyệt lắc đầu.
Quý Tri Ý cũng chưa từng lên đó, cô và Tô Linh Nguyệt vào thang máy, đi thẳng lên sân thượng, cửa mở, có thể thấy thỉnh thoảng các đồng nghiệp có lên đây, thậm chí còn dựng một mái che và ghế gỗ màu trắng để tránh mưa, Quý Tri Ý đến lan can sân thượng, nhìn xuống, người nhỏ bé, xe cộ cũng nhỏ, nhưng tiếng ồn vẫn còn đó.
Mặt trời chiếu lên người cô.
Tô Linh Nguyệt không đi theo, mà đứng bên cạnh mái che, nửa người lộ ra ngoài nắng, Quý Tri Ý quay đầu đi đến bên cạnh cô: "Đứng đây làm gì?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Sợ nắng."
Đúng là ngắn gọn súc tích.
Đôi khi cảm thấy cô hơi tách biệt với Tô Linh Nguyệt được nuông chiều trong ký ức, cảm thấy cô trong ký ức những năm vừa qua đã được tô đẹp hơn rất nhiều, nhưng đôi khi, cô lại có thể nhìn thấy một chút dáng vẻ của Tô Linh Nguyệt trong quá khứ.
Không phải là kiêu ngạo xa vời, mà là kiêu ngạo được nuôi dưỡng qua năm tháng.
Ví dụ như cô thực sự không biết khen người khác.
Cũng không biết diễn trò.
Sự tương phản như vậy luôn khiến Quý Tri Ý càng tỉnh táo hơn, khi vừa gặp mặt, cô tự hỏi liệu mình có đang nằm mơ hay không, thật ra Tô Khải không xảy ra vấn đề, Tô Linh Nguyệt cũng không ở bên cạnh cô.
Tất cả đều là tưởng tượng của cô.
Nhưng một số thói quen không thể thay đổi của Tô Linh Nguyệt lại phá vỡ trạng thái mơ hồ này.
Làm cho cô cảm nhận được chân thật.
Tô Linh Nguyệt thấy cô không lên tiếng, chủ động gọi: "Quý tổng?"
Quý Tri Ý sực tỉnh, nhìn cô rồi cầm chiếc quạt tròn trên bàn lên.
Không biết quạt tuyên truyền ở đâu ra, Tô Linh Nguyệt nhìn quảng cáo lớp đào tạo quản lý tài chính in trên đó thì bối rối, lại nhìn Quý Tri Ý đang giơ quạt lên cao, vừa đủ để che đi ánh nắng.
Quạt trong suốt dưới ánh sáng mặt trời và phản chiếu ra ánh sáng.
Tô Linh Nguyệt nhìn Quý Tri Ý, nghĩ đi ra có hai giây cũng không cảm thấy nắng.
Cô hỏi Quý Tri Ý: "Vừa rồi cô đang nhìn gì vậy?"
Quý Tri Ý nói: "Nhìn dưới lầu."
Tô Linh Nguyệt giẫm chân, cầm lấy chiếc quạt từ tay Quý Tri Ý, đi đến mép lan can, gió thổi bay mái tóc của cô, lướt qua gò má Quý Tri Ý, Quý Tri Ý quay đầu lại, cũng đi qua.
Dưới lầu có gì hay mà xem.
Tô Linh Nguyệt nghĩ thầm.
Cô nhìn vài giây, nghe thấy di động của Quý Tri Ý đổ chuông, Quý Tri Ý nhấc máy: "Sắp xếp xong chưa? Tôi biết rồi, tôi sẽ quay lại ngay."
Trương Nhàn nói: "Ừ, tôi cũng đã chọn tác phẩm tham gia triển lãm thiết kế mới mùa thu của Aron rồi, lát cậu có thể xem qua."
Quý Tri Ý nói: "Ừ."
Cô cúp điện thoại, nói với Tô Linh Nguyệt: "Trương Nhàn."
Tô Linh Nguyệt nghĩ đến hợp đồng xưởng gia công mà cô nói, đang suy ngẫm thì Quý Tri Ý nói: "Tác phẩm tham gia triển lãm thiết kế mới mùa thu của Aron đã chọn được rồi, lát nữa trợ lý Tô cũng góp ý giúp tôi."
Tác phẩm tham gia triển lãm thiết kế mới mùa thu của Aron.
Cô cắn môi gật đầu.
Hai người cùng nhau vào thang máy xuống lầu, Trương Nhàn đợi trong văn phòng, khi nhìn thấy cô thì kỳ quái: "Cậu đi đâu thế?"
Lúc này, không có họp cũng không có khách hàng.
Quý Tri Ý nói: "Lên sân thượng."
Trương Nhàn ngạc nhiên: "Cậu lên sân thượng làm gì?"
Quý Tri Ý nói: "Nhảy lầu."
Trương Nhàn:...
Có thể đừng đáng sợ như vậy được không?
Cô im lặng, nhìn về phía Tô Linh Nguyệt, thấp giọng hỏi: "Cậu ấy lên đó làm gì?"
Tô Linh Nguyệt thì thầm: "Ngắm cảnh."
Trương Nhàn:...
Còn không bằng nhảy lầu.
Ngắm cảnh?
Cô quen biết Quý Tri Ý lâu như vậy, còn chưa từng thấy cô thong thả ngắm cảnh chứ đừng nói lên sân thượng?
Trước kia cô mà có thể nghỉ làm một lúc thôi các trợ lý cũng có thể vui đến nửa ngày.
Nghĩ như vậy, tiến độ công việc của Quý Tri Ý dường như đã khác so với trước đây, chậm lại rất nhiều.
Có kế hoạch lớn nào khác sao?
Cô nhíu chặt mày, trầm ngâm suy nghĩ, Quý Tri Ý hỏi: "Hợp đồng đâu?"
Trương Nhàn vội vàng đưa hợp đồng cho Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý nói với Tô Linh Nguyệt: "Cầm xem đi."
Đưa cho Tô Linh Nguyệt?
Trương Nhàn thấy Tô Linh Nguyệt đi đến bàn trà, không khỏi đi đến bên cạnh Quý Tri Ý, không nhịn được hỏi: "Đang làm gì vậy? Cậu có kế hoạch gì à?"
Quý Tri Ý nói: "Có một kế hoạch."
Trương Nhàn hỏi: "Cái gì?"
Quý Tri Ý nói: "Tôi đã hợp tác với trợ lý Tô rồi."
"Hả?" Hiển nhiên là Trương Nhàn ngạc nhiên: "Cái gì, hợp tác gì?"
Quý Tri Ý nói: "Xưởng gia công bên kia một mình cậu làm không nổi, tôi kêu cô ấy giúp cậu, tôi không thể quá tập trung vào xưởng gia công, sẽ bị Tô Khải phát hiện, cậu hợp tác với cô ấy đi."
Trương Nhàn hiểu.
Bây giờ cô thật sự không thể để lộ xưởng gia công này, tốt nhất là để Tô Linh Nguyệt tham gia, có điều trước đây Tô Linh Nguyệt đã từng tiếp xúc ít nhiều, hiểu biết nhất định về quy trình và chất lượng, Tô Khải bên kia chỉ biết Tô Linh Nguyệt và Quý Tri Ý có thù oán, chắc chắn sẽ không được giao những nhiệm vụ quan trọng, như thế nào cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc hai người họ hợp tác.
Trương Nhàn giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt vời, vậy hợp đồng..."
Quý Tri Ý nhìn Tô Linh Nguyệt lộ vẻ mặt băn khoăn suy nghĩ đối với hợp đồng, nhịn cười, ho nhẹ và nói: "Hiểu rõ hợp đồng cũng là một phần của hợp tác."
Trương Nhàn à một tiếng.
Gật đầu, điện thoại reo lên, cô nói: "Tôi đi trước đây, bản thảo thiết kế triển lãm ở trên bàn cậu."
Quý Tri Ý nói: "Biết rồi."
Trương Nhàn bước ra khỏi văn phòng, không kịp chào hỏi Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt cẩn thận nhìn từng phần một, Quý Tri Ý ngồi bên cạnh cô: "Vẫn chưa đọc xong sao?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Giấy bán thân, phải xem cẩn thận."
Quý Tri Ý:...
Cô xì cười, đứng dậy đi đến bàn lấy bản thảo thiết kế, ấn phím nội bộ: "Thư ký Ngô, vào đây một chút."
Ngô Mỹ Nghiên gõ cửa bước vào, Quý Tri Ý đưa cho chị bản thảo thiết kế, nói: "Liên hệ với xưởng gia công và gửi những bản thảo thiết kế này cho triển lãm."
Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bản thảo thiết kế, sau đó nhìn Quý Tri Ý.
Ngô Mỹ Nghiên mỉm cười: "Vâng."
Chị nhận lấy bản thảo thiết kế, nhìn Tô Linh Nguyệt không quá lâu rồi rời khỏi văn phòng.
Tô Linh Nguyệt cầm hợp đồng, đột nhiên thấy khó chịu, cô hỏi Quý Tri Ý: "Bản thảo thiết kế cho triển lãm đã được chọn rồi?"
Quý Tri Ý nói: "Trương Nhàn chọn rồi."
Tô Linh Nguyệt hỏi: "Hai thiết kế của Tạ Lan được chọn?"
Quý Tri Ý gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã xem rồi, thiết kế rất tốt, có chuyện gì vậy?"
Tô Linh Nguyệt muốn nói.
Lại ấp úng.
Sau khi nhịn một lúc lâu, cô nói: "Không phải cô đã nói để tôi góp ý sao?"
Nói xong thì nhìn Quý Tri Ý.
Có chút tủi thân trong giọng nói.
Tủi thân cái gì?
Quý Tri Ý nói để cho mình góp ý, nhưng không hỏi ý kiến của mình?
Có lẽ.
Cô sợ nói ra.
Quý Tri Ý cũng không tin?
--------------------
Tô Linh Nguyệt: Tủi thân rồi, chia tay đi
Quý Tri Ý: ???
***