Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 39: Sinh nhật



Tô Linh Nguyệt đi vệ sinh chung với người ta, thì phải ngược dòng thời gian về thời tiểu học, về sau toàn là những người khác đi chung với cô, cô cũng quen rồi, hồn nhiên không hề ý thức bản thân mới là người đi chung, khi đến cửa nhà vệ sinh cô gấp dù lại, đi vào buồng vệ sinh, hành động liền mạch lưu loát, Dương Chi Chi đứng dưới ánh mặt trời nhìn cô, thiếu chút nữa trào lên cục tức, cô nhìn tấm lưng mảnh khảnh của Tô Linh Nguyệt, nhất thời không biết Tô Linh Nguyệt đi cùng mình hay là mình đi cùng Tô Linh Nguyệt.

Sau khi đi vào, Tô Linh Nguyệt nhớ ra điều gì đó, cô lùi lại nửa bước, nghiêng người, nói với Dương Chi Chi: "Cô Dương, mời đi trước."

Đây là nhà vệ sinh riêng do đoàn phim dựng ở chỗ quay phim để tiện cho mọi người, bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, một buồng vệ sinh và bồn rửa tay, Dương Chi Chi bước vào, nghĩ đến Tô Linh Nguyệt đang canh bên ngoài, không biết tại sao lại có cảm giác xấu hổ không diễn tả được, trợ lý đi cùng cô cũng chưa từng cảm thấy như vậy.

Cô ngồi trên bồn cầu, như bị táo bón, cuối cùng lấy điện thoại ra bật nhạc to lên rồi mới đi vệ sinh.

Tô Linh Nguyệt đứng ngoài cửa, thỉnh thoảng có người đi ngang qua cô, đều là nhân viên, cô mỉm cười, chủ động chào hỏi người khác, nhiệt tình không hề giống bản thân, Dương Chi Chi đi ra thì thấy Tô Linh Nguyệt đang mỉm cười với nhân viên, liếc mắt nhìn cô, hỏi: "Cô có muốn đi vệ sinh không?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Tới cũng tới rồi."

Dương Chi Chi:...

Câu này nói ở đây, có thích hợp không?

Tô Linh Nguyệt cảm thấy không có gì không thích hợp, lướt qua cô vào nhà vệ sinh, hiệu quả cách âm rất tốt, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, Dương Chi Chi đứng hình, ngả người ra sau, đứng cạnh cửa, vẫn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào bên trong.

Không đến mấy phút, Tô Linh Nguyệt rửa tay rồi mở cửa đi ra, chủ động cầm lấy cây dù trong tay Dương Chi Chi, hai người đi về, trên đường đi Tô Linh Nguyệt luôn gật đầu cười với nhân viên.

Dương Chi Chi: "Cô có thể đừng giả như vậy nữa được không?"

Tô Linh Nguyệt quay đầu nhìn cô: "Giả lắm à?"

Có vẻ rất ngạc nhiên với lời đánh giá này.

Khóe miệng Dương Chi Chi giật giật.

Khi mới bước chân vào giới giải trí, cô biết Tô Linh Nguyệt không phải là người trong giới, nhưng thỉnh thoảng cô ấy lại lên hot search, cô còn nhớ lúc trước có một bữa tiệc mọi người nói tới cô.

"Ôi, tuy mặt xinh thật, mà trên mặt không có nụ cười, thật tiếc cho khuôn mặt đó mà!"

Một nụ cười đáng giá ngàn vàng.

Khi đó, mọi người thường nói về cô ấy.

Cô không có hứng thú và chưa bao giờ chú ý tới, mãi cho đến sau này khi cô gặp lại Tô Linh Nguyệt.

Cục tức nghẹn lâu như vậy.

Nên chưa bao giờ nhìn kỹ khuôn mặt đó.

Bây giờ nhìn kỹ, Tô Linh Nguyệt lộ ra vẻ nghi ngờ vì lời nói của cô, hơi nhíu mày, giống như có điều gì đó không thể hiểu được, khuôn mặt rối rắm có chút đáng yêu.

Thật ra.

Cũng không phải quá giả.

Nhưng Dương Chi Chi lại gật đầu: "Giả!"

Tô Linh Nguyệt ò một tiếng, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

Coi cái dáng vẻ kìa, làm như bị ngược đãi không bằng, Dương Chi Chi vừa mới nhíu mày, Tô Linh Nguyệt thăm dò: "Cô cười một cái đi."

Dương Chi Chi quay đầu lại, như thể không tin những gì mình đang nghe.

Cô hỏi: "Cái gì?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Cô cười một cái không giả đi, để tôi học theo với."

Dương Chi Chi:...

Thần kinh à!

Cô vừa định mắng, Tô Linh Nguyệt lại mỉm cười với cô, gương mặt đầy vui vẻ, dường như cô rất thành tâm muốn học.

Lần này không giả.

Chỉ là rất khó tin.

Trong lòng Dương Chi Chi đập thình thịch hai tiếng, nhất thời cô không biết nên nói gì, Tô Linh Nguyệt vẫn nhìn cô, cô tức giận: "Rảnh quá!"

Nói xong cô đi nhanh trở lại mái che với khuôn mặt nhăn nhó, trợ lý đang uống nước, khi thấy họ quay lại, cô nhỏ giọng: "Chi Chi, uống nước không chị?"

Dương Chi Chi lấy nước đá từ trong tay cô, nhấp một ngụm để giảm bớt cơn nóng.

Sau đó Tô Linh Nguyệt đi theo vào mái che, cô hỏi: "Khi nào cô Dương quay phim?"

Trợ lý nói: "À, cảnh tiếp theo còn năm phút."

Tô Linh Nguyệt gật đầu, nhìn đồng hồ.

Trợ lý hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi muốn mời mọi người uống trà, cô có đề xuất nào không?"

Trợ lý rất nhiệt tình: "Gần đây có mấy quán cũng ngon." Thứ không thể thiếu nhất gần trường học chính là quán trà sữa. Ban đầu Tô Linh Nguyệt định đặt cà phê, nhưng cân nhắc đến khẩu vị và vấn đề giao hàng, nên quyết định lấy danh sách tại chỗ, cô nói: "Không biết mọi người thích gì."

"Tôi có danh sách, nhưng hôm nay có thêm vài nhân viên hiện trường, để tôi hỏi sở thích của họ giúp cô cho." Trợ lý mỉm cười nói, việc đầu tiên cô làm khi đến đoàn phim là mời mọi người uống trà sữa, hy vọng mọi người quan tâm Dương Chi Chi nhiều hơn, nên cô đã viết một bản ghi chú về sở thích từng người.

Tô Linh Nguyệt nói: "Vậy làm phiền cô rồi."

"Không phiền đâu!" Trợ lý nói, "Chuyện nhỏ mà."

Dương Chi Chi ở bên cạnh nghe hai người trò chuyện rồi cười lạnh lùng, nhìn trợ lý: "Em không có gì làm à?"

Trợ lý nhận ra giọng điệu của cô không vui lắm, dừng lại, lập tức đi tới trước mặt cô: "Chi Chi, chị có gì muốn em làm à?"

Dương Chi Chi nói: "Chị thấy em không có gì làm nhàn quá ha?"

Trợ lý liếc nhìn Tô Linh Nguyệt nói: "Em sẽ để cô ấy tự ghi chép."

Cô chạy đến bên cạnh Tô Linh Nguyệt nói: "Cô Tô, tôi vừa nhớ vừa ra còn có chút chuyện, cô có thể tự đi hỏi không?"

Tô Linh Nguyệt thoải mái: "Được, cảm ơn."

Trợ lý vội vàng xua tay: "Không đâu, đây là ghi chú."

Tô Linh Nguyệt nhận lấy tờ giấy ghi chú, đi tới trước mặt nhân viên, từ mái che này sang mái che khác, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên đối diện với người khác, Dương Chi Chi lại ôm một bụng khó chịu.

Cảm giác khó chịu này khác với lúc trước nhìn thấy Tô Linh Nguyệt.

Đâu đâu cũng không thoải mái, dứt khoát gọi trợ lý: "Em bảo cô ấy lại đây."

Trợ lý bối rối nhưng vẫn đi kêu Tô Linh Nguyệt.

Dương Chi Chi ngồi trong mái che, thấy Tô Linh Nguyệt đi lại, duỗi tay ra.

Tô Linh Nguyệt nghĩ cô muốn ghi chú, nên đưa giấy bút cho cô, Dương Chi Chi tức giận: "Cô đưa cho tôi cái này làm gì?"

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Vậy cô muốn cái gì?"

Dương Chi Chi nói: "Hợp đồng, ký cho cô là cô có thể đi rồi mà?"

Tô Linh Nguyệt chần chừ vài giây rồi nói: "Cũng không phải muốn đi lắm."

Giọng điệu của cô chậm rãi, đang vắt óc nghĩ ra một lý do chính đáng, Dương Chi Chi nghe thấy thế thì quay đầu lại nhìn cô: "Tại sao?"

Tại sao?

Bởi vì cô phải kéo dài thời gian, cho đến khi Chu Diễn không thể ngồi yên.

Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi muốn mời cô uống trà sữa."

"Cô!" Dương Chi Chi nghẹn: "Tôi không uống trà sữa."

Tô Linh Nguyệt nói: "Vậy cô uống cái gì, tôi đi mua."

Dương Chi Chi nói: "Tôi uống cái gì ai cần cô lo?"

Ai lo chứ.

Tính tình này còn tệ hơn Quý Tri Ý rất nhiều.

Không đúng.

Tính tình Quý Tri Ý rất tốt.

Rất dịu dàng.

Ngay cả khi trông lạnh lùng và thờ ơ nhưng thật ra rất tốt.

Tô Linh Nguyệt đỡ trán, sao lại so sánh, cô đối mặt với Dương Chi Chi mỉm cười: "Cô Dương, cô không thích uống trà sữa, vậy cà phê thì sao?"

Dương Chi Chi nói: "Cũng không thích."

Tô Linh Nguyệt hít sâu: "Nước ngọt?"

Dương Chi Chi im lặng hai giây.

Trợ lý thì thầm: "Chi Chi thích uống nước trái cây."

Tô Linh Nguyệt gật đầu, nhìn Dương Chi Chi, nói: "Tôi đi mua."

Dương Chi Chi nhíu mày.

Đã nói có thể trực tiếp ký hợp đồng.

Còn cuối đầu khom lưng như vậy làm gì?

Thật sự muốn mời cô uống nước đến vậy sao?

Khóe miệng Dương Chi Chi khẽ cong lên, cô nói với trợ lý: "Em đi giúp cô ấy đi."

Trợ lý nghe vậy vội dạ một tiếng, lập tức chạy tới, Dương Chi Chi khẽ nhếch miệng.

Không biết còn tưởng đây là trợ lý của Tô Linh Nguyệt.

Nhiệt tình như vậy, so sánh ra thì mình thật vô tình.

Có phải cô vô tình với Tô Linh Nguyệt lắm không?

Dương Chi Chi thay đổi tư thế ngồi, nghe thấy trợ lý đạo diễn hét lên: "Chi Chi!"

Cô nói: "Ở đây!"

Sau đó, chuyên gia trang điểm đến để chỉnh lớp trang điểm cho cô, vào khu vực quay phim.

Tô Linh Nguyệt chuẩn bị trà sữa cho mọi người, rất hợp với sở thích của bọn họ, nhân viên đều biết đây là hưởng ké từ Dương Chi Chi, liền hỏi Dương Chi Chi vài câu: "Chi Chi, cô định hợp tác với Ý Lâm à?"

Đạo diễn cũng ngồi bên cạnh, nhìn cô.

Dương Chi Chi nói: "Chúng tôi vẫn đang bàn bạc."

"Tôi nghe nói Tô Khải cũng đang tìm cô." Nhân viên buôn chuyện: "Phải không?"

Dương Chi Chi liếc mắt nhìn cô, mỉm cười, không nói.

Các nhân viên ngầm hiểu.

Những người khác cũng cười.

Tô Khải và Ý Lâm cũng không phải là chuyện mới đây, ban đầu bởi vì Ý Lâm mua lại một nửa Tô Khải, mọi người đều tập trung chú ý vào hai công ty, tưởng tượng hai bên sẽ cắn xé đầu rơi máu chảy, nhưng sau khi thu mua Ý Lâm cũng không có động thái quyết đoán gì, thậm chí còn giữ nguyên vị trí nhân viên cũ từ chi nhánh của Tô Khải và không đuổi bất kỳ ai, điều này trái với lẽ thường, khiến họ ngày càng tò mò.

Nhưng hình như Ý Lâm và Tô Khải đã đạt được thỏa thuận, duy trì quan hệ hòa bình.

Cho đến khi Dương Chi Chi làm người phát ngôn.

Mới có cảm giác giương cung bạt kiếm.

Mọi người đều rất tò mò không biết lần này cô sẽ làm người phát ngôn cho công ty nào, nhưng thấy Tô Linh Nguyệt lại mời khách bận trước bận sau, e rằng Ý Lâm đã thỏa thuận xong.

Sau khi cảnh quay của Dương Chi Chi kết thúc, cô quay trở lại mái che, Tô Linh Nguyệt thấy có nhân viên đang đi bên cạnh nói chuyện với cô, lấy cớ đưa trà sữa để đi qua.

Từ xa đã thấy cô đang gọi điện thoại.

Tô Linh Nguyệt ở sau lưng cô nghe được một tiếng anh Chu, không khỏi cúi đầu, lướt qua người cô, đưa trà sữa cho các nhân viên khác.

Quay lại mái che, Dương Chi Chi đang nằm trên ghế, trợ lý đưa nước cho cô: "Trợ lý Tô mua cái này nè."

Dương Chi Chi nhìn vẻ mặt tha thiết của cô, nhận lấy nước, nhấp một ngụm.

Ngọt nị.

Cô đặt bình nước xuống, thấy Tô Linh Nguyệt đi vào, lập tức làm mặt lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.

Nước đã mua rồi, uống cũng đã uống rồi, đến lúc bàn hợp đồng rồi nhỉ?

Dương Chi Chi chờ.

Tô Linh Nguyệt không chủ động nói chuyện với cô, mà hỏi trợ lý: "Cô đang làm gì vậy?"

Trợ lý nói: "Móng tay giả, tôi tự làm đó, tiện lắm luôn."

Tô Linh Nguyệt nhìn nó, đúng là cô chưa từng thấy loại này, tiện thật.

Trợ lý thấy cô nhìn, không nhịn được giới thiệu: "Sinh nhật của tôi là vào tháng hai, màu may mắn của tháng này là màu đỏ." Cô hỏi Tô Linh Nguyệt: "Trợ lý Tô, sinh nhật cô là tháng mấy?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Tháng một."

Ngày chín tháng một.

Cho nên cô mới nói số nhà của Quý Tri Ý rất dễ nhớ.

Trợ lý gật đầu.

Cô lấy điện thoại ra kiểm tra, một phút sau lại nói: "Màu may mắn của tháng một là màu hồng, cô muốn lấy một bộ không?"

Tô Linh Nguyệt nhìn móng tay của mình, hình như móng tay rất khỏe, khiến ngón tay mảnh khảnh thon dài, còn rất trắng, đúng là đẹp lạ lùng, trước đây cô từng làm móng, sau đó cảm thấy phiền phức nên không đeo nữa.

Bây giờ trong lòng lại lung lay rục rịch.

Dương Chi Chi liếc mắt nhìn: "Có gì tiện?"

Trợ lý lập tức nói: "Tăng vận may đó!" Cô giả danh lừa đảo nói rõ ràng mạch lạc: "Không chỉ tăng giá trị may mắn, mà còn nhìn vào khiến tâm trạng vui vẻ, tâm trạng tức giận cũng tốt lên, ăn ngon nè, em chưa từng gặp ác mộng từ khi làm theo cách phối màu trong cuốn này luôn á!"

Tô Linh Nguyệt không tin.

Nhưng cô rất thành thật duỗi một ngón tay ra hỏi một cách thản nhiên: "Có thể chỉ làm một ngón tay không?"

Trợ lý cười nói: "Đương nhiên được."

Cô nhanh chóng làm một cái màu hồng cho Tô Linh Nguyệt, rất nhạt, giống với màu ban đầu của móng tay, sau khi trợ lý làm xong liền ngẩng đầu hỏi Dương Chi Chi: "Chi Chi, chị muốn làm một cái không?"

Dương Chi Chi trừng mắt liếc cô.

Trợ lý cười gượng.

Quên mất.

Dương Chi Chi còn phải đóng phim.

Cô vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị cất, Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi có thể xem qua không?"

Trợ lý nói: "Có thể, cô còn muốn cái nào nữa không?"

Tô Linh Nguyệt không nói, chỉ cúi đầu nghiêm túc nhìn nó, cuối cùng suy nghĩ.

Sinh nhật của Quý Tri Ý.

Là tháng mấy?

--------------------

Quý Tri Ý: Tui không ra.

Tô Linh Nguyệt: Đi ra.

Quý Tri Ý: Ra đâu?

Tô Linh Nguyệt: Đầu tui.

Quý Tri Ý:...

***