Khi Quý Tri Ý bước vào phòng, Tô Linh Nguyệt vừa cúp điện thoại, vẻ mặt có chút không vui giống như biểu cảm vừa mới đến ăn, cô ngồi bên cạnh Tô Linh Nguyệt: "Điện thoại của ai vậy?"
Tô Linh Nguyệt cất điện thoại: "Sở Di."
Cô nói một cách bình tĩnh lưu loát: "Bạn tôi, làm việc ở Tô Khải."
Quý Tri Ý không nghe nửa câu sau.
Bạn của cô?
Cãi nhau à?
Quý Tri Ý khẽ gật đầu, Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu lên: "Cô không nhớ à? Cậu ấy cũng là bạn cùng lớp với chúng ta."
Phải không?
Giọng điệu của Quý Tri Ý hờ hững: "Tôi không nhớ."
Tô Linh Nguyệt ò một tiếng, nhưng Sở Di lại nhớ rất rõ, mỗi lần nghe được tin tức về Quý Tri Ý, cô luôn nói: "Linh Nguyệt, cậu nói xem sao giữa người với người lại khác biệt lớn vậy chứ!"
Cô không quan tâm: "Làm sao?"
Sở Di nói: "Cùng là người, mà cậu thử nhìn Quý Tri Ý, rồi nhìn mình xem."
Tô Linh Nguyệt khó hiểu: "Hai người có gì giống nhau để so sánh?"
Sở Di nói: "Bọn mình đều nghèo!"
Tô Linh Nguyệt:...
Trước đây, trong suy nghĩ của các bạn cùng lớp, Quý Tri Ý thực sự không thể liên quan gì với người có tiền, người ta nói rằng cô học giỏi để nhận học bổng, lấy học bổng nuôi sống gia đình, cô không thể tưởng tượng được cuộc sống như vậy.
Đây và cô là hai thế giới khác nhau.
Bây giờ, đột nhiên cô có chút tò mò về thế giới của Quý Tri Ý.
Tô Linh Nguyệt nhìn Quý Tri Ý, xương quai hàm góc cạnh rõ ràng, khi vẻ mặt hờ hững, càng làm gương mặt sắc bén, môi mỏng, chỉ khi mỉm cười mới có chút dịu dàng.
Cô quan sát một lúc lâu, Quý Tri Ý nghiêng đầu: "Nhìn gì vậy?"
Tô Linh Nguyệt bình tĩnh: "Lớp trang điểm bị lem rồi, cô có muốn dặm lại không?"
Quý Tri Ý xoay người đối mặt với cô, hơi nghiêng đầu, ngũ quan lập tức rõ nét, góc cạnh hơn, tác động thị giác khiến Tô Linh Nguyệt sững sờ vài giây, cô nói: "Nhắm mắt lại đi."
Người trước mặt nhắm mắt lại.
Tô Linh Nguyệt cắn môi, lấy thỏi son từ trong túi ra, thoa lên cho Quý Tri Ý, Quý Tri Ý mím môi: "Đây có phải là cây son lúc sáng không?"
"Ừm." Tô Linh Nguyệt làm như không có chuyện gì xảy ra: "Màu này hợp hơn."
Quý Tri Ý không hỏi thêm gì nữa, bặm môi sau đó đứng dậy, Tô Linh Nguyệt thấy môi cô tô điểm một chút màu đỏ nhạt, càng thêm mềm mại không sắc bén như màu đỏ thẫm.
Cô rất hài lòng.
Sau khi Quý Tri Ý lên xe nhìn môi mình từ gương chiếu hậu rồi mỉm cười.
Buổi chiều bọn họ trực tiếp về công ty, người trong phòng thư ký đang nghỉ ngơi, Quý Tri Ý kêu Tô Linh Nguyệt buổi chiều tìm luật sư lập hợp đồng với Lâm Phỉ, Tô Linh Nguyệt lạnh lùng ừ một tiếng rồi trở lại vị trí.
Quý Tri Ý nhìn theo bóng lưng cô bước đi, phát hiện tính tình của Tô Linh Nguyệt đến rồi đi đột ngột.
Thật nắng mưa thất thường.
Khi còn đi học cô chính là như vậy, sau lưng còn bị mọi người nói tính tình tiểu thư, chỉ là khi đó cô thực sự là tiểu thư, cho nên trong những lời bàn tán mỉa mai đó, tràn ngập sự đố kỵ và ghen tị.
Lúc đó danh tiếng của Tô Linh Nguyệt không tốt, cô cũng không quan tâm, tính cách thẳng thắn, hành động phách lối, có chút không vui liền xị mặt, cúp học đi bar, tai tiếng cứ thế truyền ra, cô đến sát vách trường toàn là đề tài về Tô Linh Nguyệt.
Giống như hồi cấp ba, cô ấy giống như một cơn cuồng phong, thổi qua từng tấc cơ thể cô.
Cũng có thể là do cô quá để ý.
Quý Tri Ý mím môi, ngồi trước máy tính, nghiêng đầu nhìn Tô Linh Nguyệt đang ngồi ăn đồ ăn nhẹ trước bàn làm việc, trước mặt cô có một chiếc đĩa nhỏ và một tách cà phê, cô cắn một miếng rồi nhíu mày có vẻ không thích.
Thư ký bên cạnh hỏi cô điều gì đó, cô vội vàng chia hết phần đồ ăn nhẹ còn lại.
Quý Tri Ý mỉm cười quay đầu nhìn vào máy tính.
Tô Linh Nguyệt chia đồ ăn vặt xong, nhìn về phía văn phòng của Quý Tri Ý, có thể nhìn thấy cô đang đánh chữ từ mặt kính, sau đó nghĩ đến buổi cơm trưa hôm nay, để Lâm Phỉ làm người đại diện, chẳng lẽ muốn ký hợp đồng với hai người cùng lúc?
Điều này quá táo bạo.
Tất nhiên, có những hoạt động mà hai nghệ sĩ cùng nhau đại diện, nhưng đây cũng chỉ trong những nghệ sĩ là couple nổi tiếng, hoặc nghệ sĩ có nhiều fan couple khi kết thúc phim truyền hình, thường là nam và nữ chính, còn một loại khác thuộc loại quan hệ cạnh tranh, ngay cả khi họ ký cũng sẽ tuyên truyền xen kẽ.
Việc ký hợp đồng với hai nghệ sĩ chưa từng hợp tác chung cùng một lúc hầu như chưa từng xảy ra.
Cho nên cô không hiểu rõ lắm, sau khi lên xe với Trương Nhàn vẫn suy nghĩ về chuyện này, Tô Linh Nguyệt không biết đường nên Trương Nhàn lái xe, khi vừa lên xe thái độ của Trương Nhàn rất khác với lúc trước, rất dè dặt.
Hình như cô sợ Tô Linh Nguyệt sẽ hỏi tại sao Quý Tri Ý vẫn chưa thả mình đi.
Kết quả lái được nửa đường rồi mà Tô Linh Nguyệt vẫn không nói chuyện, cô thở phào nhẹ nhõm, tự hỏi có phải mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử hay không, nghĩ Tô Linh Nguyệt quá xét nét, dù sao những lời nói của cô nghe vào cũng giống như đang an ủi thôi.
Không cần phải quá băn khoăn về những lời an ủi.
Cho nên cô cũng thả lỏng, hỏi Tô Linh Nguyệt: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
Tô Linh Nguyệt quay đầu nói: "Đang nghĩ chuyện người đại diện thương hiệu."
Trương Nhàn gật đầu: "Là chuyện muốn ký hợp đồng với Dương Chi Chi và Lâm Phỉ cùng lúc à?"
"Giám đốc Trương cũng biết?"
Trương Nhàn nói: "Quý tổng có nói sơ qua, không phải cậu ấy dùng bản thảo thiết kế của Tạ Lan để làm hai mẫu mới sao?"
Tô Linh Nguyệt nhớ ra Ngô Mỹ Nghiên từng nói như vậy, lúc đó chị nói một cái là size của Dương Chi Chi, thì ra cái còn lại là size của Lâm Phỉ, nên là do cô bỏ ra chi phí chìm quá cao không muốn điều tra, hay là vốn không hề tin mình?
Vấn đề này khiến trong lòng cô cảm thấy có chút khó chịu.
Tâm trạng buồn bực ban đầu lại càng buồn bực hơn, vẻ mặt nghiêm túc, lúc chuẩn bị đến cổng, cô hỏi Trương Nhàn: "Quý tổng có nói với cô về chuyện của Tạ Lan không?"
"Tạ Lan?" Trương Nhàn hỏi: "Tạ Lan có chuyện gì vậy?"
Tô Linh Nguyệt im lặng.
Không nói.
Cô cúi đầu nói với giọng hờn dỗi: "Không có gì."
Trương Nhàn nghi ngờ nhìn cô, nghĩ có lẽ là chuyện cũ của họ, không khỏi khuyên cô: "Bây giờ mọi người đều là đồng nghiệp, nhìn thoáng ra nha."
Tô Linh Nguyệt nhún vai: "Có gì mà tôi không nhìn thoáng đâu."
Giọng điệu rất thản nhiên.
Cô đã nói với Quý Tri Ý tất cả những gì cô biết, về phần Quý Tri Ý làm như thế nào, đó là việc của cô ấy, cùng lắm... cùng lắm cô sẽ không vui trong một thời gian ngắn vì Quý Tri Ý không tin mình thôi.
Là con người thì ai cũng sẽ không vui khi không được tin tưởng nhỉ?
Cô nghĩ như vậy, cảm thấy sự không vui của mình là chính đáng.
Ngay cả khi đến xưởng gia công, cũng không trả lời tin nhắn của Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý nhìn điện thoại, giám đốc nhân sự trước mặt gọi một tiếng: "Quý tổng?"
Cô sực tỉnh nói: "Được rồi, anh để kế hoạch đó đi, tôi sẽ xem xét chi tiết sau."
Giám đốc nhân sự đặt tài liệu lên bàn, thấy Quý Tri Ý vẫn đang xem điện thoại, như thể đang chờ đợi tin tức nào đó, anh không dám hỏi thêm, xoay người rời khỏi văn phòng, Quý Tri Ý cầm điện thoại, nhấp vào trang trò chuyện với Tô Linh Nguyệt, câu hỏi cô đã đến chưa, vẫn chưa có trả lời.
Nhưng Trương Nhàn lại trả lời cô: [Xem nè.]
Còn chụp một tấm ảnh.
Trong tấm ảnh Tô Linh Nguyệt đứng bên cạnh cô, hai người chuẩn bị vào xưởng gia công, đang thay quần áo, cô trả lời lại rồi đặt điện thoại xuống.
Tô Linh Nguyệt không thường xuyên đến xưởng gia công, trước kia cô thường cãi nhau với cha, lần cãi nhau dữ dội nhất là cha cô nói cuộc sống không cần lo cơm ăn áo mặc của con không phải là thứ cha cho con à, không có nhà họ Tô con chẳng là cái thá gì hết, còn để cô đến làm việc trong xưởng gia công, cô không hề quan tâm, ngày hôm sau liền chuẩn bị đến xưởng gia công, sau đó lại được cha cô mời về.
Sau khi bước vào, cô thấy xưởng gia công vẫn chưa hoạt động, các công nhân đang vận chuyển hàng hóa, tò mò hỏi: "Vẫn chưa mở cửa sao?"
Trương Nhàn đi tới chỗ máy móc nói: "Chưa mở."
Tô Linh Nguyệt nói: "Không bật máy?"
Trương Nhàn nói: "Không bật, chúng ta đến kiểm hàng."
Tô Linh Nguyệt càng thêm bối rối.
Cô đi đến bên cạnh khu hàng hóa, nhìn xuống mã số, sau đó nhìn Trương Nhàn: "Đây là nguyên liệu loại hai loại ba?"
Lâu rồi Tô Khải không dùng nguyên liệu loại hai loại ba, hiện tại đều là nguyên liệu loại một, sao Ý Lâm còn sử dụng nguyên liệu loại này? Cô nhớ các đơn đặt hàng đều là nguyên liệu loại một.
Chẳng lẽ Ý Lâm muốn làm hàng kém chất lượng?
Trương Nhàn nói: "Là loại hai loại ba đó."
Tô Linh Nguyệt chậm chạp nói: "Ý Lâm...?"
"Không phải cho Ý Lâm." Trương Nhàn nói: "Cô nghĩ đi đâu vậy?"
Tô Linh Nguyệt gật đầu.
Cô nói, "Ai dùng nó?"
Trương Nhàn lắc đầu: "Tôi cũng không biết Quý tổng gom nhiều loại hai loại ba như vậy làm gì nữa."
Còn thu gom với số lượng lớn, bây giờ đều để các nhà máy của người khác tăng ca làm, sau khi làm xong thì giao qua đây, nhưng bọn họ lại không sử dụng nó mà chỉ chất đống ở đây, mỗi ngày cô đều phải đến kiểm kho.
Tô Linh Nguyệt nhìn những nguyên liệu thô này, có chút không hiểu được.
Tuy nhiên, với cách làm việc của Quý Tri Ý, cô luôn nhìn một bước đi ba bước, mọi người đều nghĩ rằng cô ấy đang tranh giành Dương Chi Chi với Tô Khải, không ai ngờ rằng cô ấy sẽ dùng Lâm Phỉ để lừa Tô Khải, bây giờ ngay cả khi Chu Thời Vũ có phản ứng thì cũng đã quá muộn.
Cô tỉnh táo lại, hỏi Trương Nhàn: "Chỉ kiểm kho thôi à?"
Trương Nhàn nói: "Cô đếm bên kia đi, bên đó ít hơn."
Bên đây có rất nhiều mẫu mã và sản phẩm linh tinh, cô muốn tự mình làm, Tô Linh Nguyệt gật đầu, nhận lấy hóa đơn hàng hóa trong tay Trương Nhàn bắt đầu đối soát, Trương Nhàn ở bên cạnh nhìn cô nghiêm túc làm việc thật sự rất ra dáng, khó mà so sánh với Tô đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh trong lời đồn.
Đột nhiên cô có chút tò mò, chẳng lẽ Tô Linh Nguyệt thật sự chửi Quý Tri Ý là ăn xin à?
Sao không thể tưởng tượng ra được nhỉ?
Cô vừa định hỏi, chuông điện thoại cắt ngang, Trương Nhàn đi qua một bên trả lời điện thoại, lần đầu tiên Tô Linh Nguyệt kiểm kê những nguyên liệu thô này, không quen với các mẫu mã và chất liệu, phải mất rất nhiều thời gian để tìm, sau khi nghe điện thoại xong Trương Nhàn đi qua mà cô chỉ mới kiểm được một phần năm, Trương Nhàn không làm phiền cô, hai người lặng lẽ bắt đầu làm việc.
Gần đến giờ tan làm, cô nhận được cuộc gọi từ trợ lý của Dương Chi Chi, nói về bữa tối với giọng điệu nhẹ nhàng, những việc như vậy trước đây là cô làm, giờ cô có cảm giác vô lý như sông có khúc người có lúc.
Có điều, được người ta đối xử cung kính với mình sao mà không vui chứ?
Tâm trạng buồn bực của Tô Linh Nguyệt cải thiện đôi chút, nói: "Quý tổng đã biết rồi, hẹn tối gặp lại."
Bên kia cúp điện thoại, Trương Nhàn hỏi: "Kiểm tra xong chưa?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Vẫn còn hơn một nửa."
Trương Nhàn nhìn đồng hồ: "Hôm nay trễ rồi, về công ty tôi còn có cuộc họp, cô có việc gì cần làm không?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Buổi tối phải gặp cô Dương."
"Dương Chi Chi à." Trương Nhàn vừa đi vừa nói: "Bây giờ đến lượt cô ấy gấp nhỉ?"
Tô Linh Nguyệt nghĩ đến thái độ của trợ lý vừa rồi, gật đầu: "Ừm."
Trương Nhàn thay quần áo, đợi Tô Linh Nguyệt, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài, bận rộn cả buổi chiều, cô hơi khát, đến trước quầy căn tin ở cửa xưởng gia công mua nước, thấy một loại nước ngọt quen thuộc, cô tiện tay cầm lên.
Trương Nhàn đi tới: "Sao cô lại có khẩu vị giống cậu ấy vậy, cái này ngon lắm à?"
Tô Linh Nguyệt đã cầm rồi ngại đổi lại, cô trả tiền rồi nói: "Ngon lắm."
Trương Nhàn nói: "Tôi thấy bình thường." Cô quay đầu lại nói: "Ở nước ngoài cậu ấy cũng thích uống cái này, cô không biết đâu, cậu ấy keo kiệt lắm, tôi muốn uống cũng không cho!"
Tô Linh Nguyệt nghĩ, có à?
Lần trước ăn cơm còn cho mình nửa chai.
Cô nói: "Không keo kiệt đâu?"
Trương Nhàn quay đầu lại.
Tô Linh Nguyệt bình tĩnh: "Tôi cảm thấy cô ấy rất hào phóng."
Trương Nhàn:...
Gặp quỷ rồi.
Vậy mà Tô Linh Nguyệt lại nói giúp Quý Tri Ý?
Tô Linh Nguyệt phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của cô, lên xe đạp ga thẳng đến công ty, nghĩ đến bữa cơm tối nay, cô cũng muốn quay về thay quần áo, Quý Tri Ý thấy cô quay lại thì ấn phím nội bộ, Tô Linh Nguyệt còn chưa đặt mông xuống đã nhận được điện thoại.
Quý Tri Ý nói: "Vào đây."
Cô:...
Lắp Radar à?
Cô oán thầm, hít thật sâu rồi bước vào văn phòng.
Quý Tri Ý hỏi: "Chiều nay thế nào?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Vẫn đang học."
Nói xong cô ngửi ngửi, nói: "Quý tổng, tôi về trước thay quần áo được không?"
Quý Tri Ý thấy thế liếc nhìn cô một cái, đoán Tô Linh Nguyệt đang đổ mồ hôi, lớp trang điểm cũng không tinh tế như buổi sáng, cô gật đầu, Tô Linh Nguyệt xoay người rời đi, Quý Tri Ý nói: "Đừng về công ty, trực tiếp đến Hào Thái đi."
Cuối cùng cũng nói được câu dễ nghe.
Tô Linh Nguyệt nói: "Vâng Quý tổng."
Cô về đến nhà cũng không lãng phí thời gian, ôm mèo con không được mấy phút, Rắc rối cứ kêu meo meo tới lui trước mặt cô, dường như phàn nàn cô sao giờ mới về, Tô Linh Nguyệt nghe vậy trong lòng ngứa ngáy, ôm nó lên hôn hôn, hôn cho vừa lòng Rắc rối.
Tiếng meo meo biến mất, Tô Linh Nguyệt cầm đồ ngủ vào phòng tắm, thoải mái tắm rửa, trang điểm, lúc ngồi trước gương nhìn vào người bên trong, luôn cảm thấy mình có chút khác so với trước đây.
Nước da?
Không phải.
Bề ngoài?
Cũng không phải.
Cô nhìn chằm chằm người trong gương một lúc lâu, khi điện thoại reo lên khiến cô giật mình, Tô Linh Nguyệt mới tỉnh táo lại, đó là điện thoại của Quý Tri Ý, hỏi cô đã xong chưa, cô nghĩ đến chuyện của Tạ Lan, giọng điệu uể oải: "Sắp xong rồi."
Quý Tri Ý xoa đầu, nghe giọng cô như mèo cào.
Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi cúp máy đây."
Âm cuối hơi cao vì mất hứng, lộ ra sự lười biếng và thờ ơ, Quý Tri Ý nói: "Ừm."
Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi trong xe, nhìn người đến người đi ở bên ngoài, một lúc sau, cô nhìn thấy Dương Chi Chi và trợ lý đi vào, tài xế nói: "Quý tổng, cô Dương đến rồi."
Cô hắn giọng hờ hững.
Tài xế thấy cô không nhúc nhích cũng không nói gì.
Quý Tri Ý nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua từng giây, cuối cùng cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa.
"Trợ lý Tô." Tô Linh Nguyệt đang chuẩn bị bước vào cửa thì nghe thấy giọng nói này liền quay đầu lại, Quý Tri Ý đang giẫm lên giày cao gót đi tới, cô nói: "Cô không vào trước à?"
Quý Tri Ý nói: "Vừa mới đến, cùng nhau vào đi."
Tô Linh Nguyệt: "Ò."
Cô và Quý Tri Ý cùng nhau bước vào, khi đến cửa phòng riêng, họ nhìn thấy trợ lý của Dương Chi Chi đang đứng, khi thấy các cô mắt trợ lý sáng lên, vội vàng chào hỏi: "Quý tổng, trợ lý Tô."
Cô ấy nói, "Chi Chi đang ở trong."
Quý Tri Ý khẽ gật đầu, bước vào, Dương Chi Chi quay đầu lại, thấy bọn họ đi vào thì đứng dậy, bây giờ đã khác ngày xưa, thái độ của cô cũng thay đổi, trong nụ cười có chút không chắc chắn, sau khi Tô Linh Nguyệt và Quý Tri Ý ngồi xuống, Dương Chi Chi nói: "Quý tổng, tôi..."
"Lên đồ ăn trước đi." Quý Tri Ý ngắt lời cô, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không cho phép xen vào.
Dương Chi Chi gật đầu: "Cũng phải."
Cô gọi nhân viên lên món, cố kiềm chế không nói lời nào, khi phục vụ xong món ăn cuối cùng, Quý Tri Ý nghiêng đầu vẫy tay gọi phục vụ tới, người phục vụ đi đến chỗ cô, Quý Tri Ý thì thầm một câu, người phục vụ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Đợi phục vụ rời đi, Quý Tri Ý nói: "Ở Hào Thái ngoài đồ ăn ra thì rượu cũng không tệ, cô Dương có muốn nếm thử không?"
Dương Chi Chi mỉm cười: "Được chứ."
Khoảng vài phút sau, cửa phòng lại mở ra.
Người phục vụ bước vào với ba ly rượu Thiên Chi.
Dương Chi Chi sửng sốt, nhìn Quý Tri Ý, Quý Tri Ý trông có vẻ bình tĩnh, duỗi tay mời Dương Chi Chi, nói: "Cô Dương, mời."
--------------------
Tô Linh Nguyệt ghi chú:
Hôm nay bớt giận Quý Tri Ý một ngày.
Quý Tri Ý:...
***