Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 50: Phòng vip



Tô Linh Nguyệt nằm sấp trên giường liếc nhìn cuốn sách bị cô ném đi, cô quay đầu đi, vẫn cảm thấy rất kỳ lạ chuyện mình có ham muốn với Quý Tri Ý.

Tại sao lại là Quý Tri Ý?

Cô ấy có gì khác biệt à?

À đúng rồi.

Cô ấy khác với những người kia, cô ấy nói sẽ lật đổ Tô Khải.

Tô Linh Nguyệt thừa nhận, những lời này khiến trái tim cô rung động, cảm nhận được một số thay đổi của bản thân trong khoảng thời gian này, cô bắt đầu mong chờ, có cảm xúc, bắt đầu chủ động muốn làm tốt một việc gì đó.

Câu này của Quý Tri Ý cũng không tính là một lời hứa hẹn, nó giống như những viên sỏi rơi vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng của cô, những gợn sóng nhấp nhô trông thì không mạnh nhưng lại khiến cơn sóng trong lòng cô cuồn cuộn.

Lúc trước, cô từng nghĩ đến việc hợp tác với người khác, nhưng những người đó nghĩ rằng cô bị điên và tất nhiên có một vài người sẵn sàng hợp tác, nhưng còn muốn có chút phần thưởng, lần lượt nhét thẻ phòng vào lòng bàn tay cô, nói sẽ đợi cô.

Cô phát hiện thì ra so với việc nhìn Tô Khải sụp đổ.

Cô càng ghét những người này hơn.

Quý Tri Ý, hình như có điều gì đó khác biệt.

Có lẽ chính sự khác biệt này khiến cô có cảm giác khác hẳn.

Vả lại, cảm xúc của cô gần đây đã dần dần trở lại, có ham muốn có lẽ cũng là chuyện bình thường, còn về phần đối tượng là Quý Tri Ý, tám phần là vì vừa rồi cứ luôn nói dối với Sở Di chuyện giường chiếu của hai người thôi.

Nhập vai quá mức thôi.

Nghĩ đến đây, Tô Linh Nguyệt xuống giường, cả người bình tĩnh hơn rất nhiều, cô cầm sách lên tiếp tục nằm úp sấp trên giường, lật từng trang từng trang một. Những câu chữ này từ trong mắt truyền đến tâm trí cô, cô bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh, có lẽ vì tâm trạng đã bình tĩnh, và cô cũng hiểu được ham muốn của cô đối với Quý Tri Ý vừa rồi là vì nhập vai quá mức, nên hình ảnh lần này không phải là cô và Quý Tri Ý.

Tô Linh Nguyệt thở phào, sau khi đọc xong thì đặt cuốn tiểu thuyết xuống, quay đầu đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Sở Di tò mò: "Cậu dọn quần áo xong chưa?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Chưa."

Nói xong cô nhìn Sở Di đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa thì đi tới bên cạnh cô nói: "Ôm một cái đi."

Sở Di đang ăn trái cây, xíu chút nữa bị cây tăm chọc luôn vào cằm, trợn mắt há hốc: "Hả?"

Tô Linh Nguyệt bình tĩnh nói: "Đi lâu như vậy, ôm một cái được không?"

"Được chứ."

Chỉ là cứ thấy kỳ quái thế nào.

Từ lúc cô và Tô Linh Nguyệt quen biết đến nay, đừng nói là ôm nhau, nắm tay nhau ngoài đường còn phải đếm trên đầu ngón tay, Tô Linh Nguyệt thoạt nhìn giống mắc chứng sạch sẽ quá mức, không thích người khác chạm vào mình, cho dù Sở Di biết tất cả đều là giả, cậu ấy chỉ là bất cần đời không có cảm xúc, nhưng ở ngoài đường cô vẫn không nắm tay Tô Linh Nguyệt nhiều.

Bây giờ đột nhiên nói muốn ôm.

Làm cô sợ.

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn dang tay ra.

Tô Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào cổ Sở Di, gầy mảnh khảnh, xương quai xanh rõ ràng, cũng rất ưa nhìn, nhưng cô không có cảm giác.

Nghĩ đến đây, cô trực tiếp ôm lại Sở Di.

Mùi sữa tắm và nước giặt quen thuộc, cảm thấy hơi khô ráo, có chút ấm áp, ngoài ra không có cảm giác gì đặc biệt.

Cô buông Sở Di ra.

Sở Di ngồi thẳng người, không khỏi nhìn Tô Linh Nguyệt, thấy cô vừa ăn trái cây vừa xem TV, vẻ mặt bình tĩnh thờ ơ, trong lòng Sở Di như lửa đốt, cô tò mò gọi: "Linh Nguyệt."

Tô Linh Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Sở Di hỏi: "Sao vừa rồi cậu lại ôm mình?"

Cô vẫn chưa hoàn toàn tin vào cái lý do đi xa lâu quá nên muốn ôm.

Tô Linh Nguyệt không muốn giấu diếm, nói: "Kiểm tra thử."

Sở Di: "Cái gì?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Muốn xem thử mình có ham muốn gì với cậu không."

Suýt chút nữa Sở Di sặc nước miếng.

Cô ho đỏ cả mặt, Tô Linh Nguyệt vẫn nhìn cô, như thể tò mò tại sao cô lại kích động như vậy.

Sở Di cũng cảm thấy mình đang làm hơi lố.

Hai người cũng không phải trẻ vị thành niên, cũng không phải mới lớn, đồng nghiệp bằng tuổi với cô đẻ đến đứa thứ hai rồi, thảo luận về ham muốn không phải là chuyện bình thường sao, cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, xoa dịu cảm xúc rồi hỏi: "Có không?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Không có."

Sở Di:...

Biết vậy không hỏi.

Đau!

Không đúng.

Vốn không nên có ham muốn với cô mà!

Có mới đáng sợ!

Sở Di vỗ vỗ đầu nói: "Sao đột nhiên cậu lại..."

Tô Linh Nguyệt vừa ăn nho vừa nói: "Mình chỉ tò mò chút thôi."

"Tò mò cái gì?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Tò mò tại sao mình lại có ham muốn với một người khác."

Sở Di không hề để ý: "Vậy thì đơn giản mà, là thích đó."

Thích? Cô và Quý Tri Ý mới ở chung bao lâu, thậm chí còn chưa hiểu rõ nhau.

Cô lắc đầu: "Nếu không phải vì thích thì sao?"

Sở Di suy nghĩ một hồi: "Vậy thì là thấy sắc nảy lòng tham."

Cách nói mới mẻ như vậy.

Tô Linh Nguyệt lặp lại: "Thấy sắc nổi lòng tham?"

Sở Di nói: "Ừ, thấy sắc nổi lòng tham, sinh ra ham muốn, lúc trước bọn mình hay đến quán bar đó, không phải có nhiều người thích tình một đêm à?"

Lúc đó, chỉ cần Tô Linh Nguyệt xuất hiện, cơ bản thì mọi ánh mắt đều dán chặt vào cô, liên tục có phục vụ đến tặng rượu, mặc dù cô đều từ chối, nhưng những người đó vẫn cố gắng làm phiền lấy thông tin liên lạc của cô.

Tô Linh Nguyệt cảm thấy phiền phức.

Sau này không đi nhiều nữa.

Sở Di nói: "Lý do đó."

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Hiểu rồi.

Chẳng trách cô có ham muốn với Quý Tri Ý, ngoài cuộc thảo luận tưởng tượng nhập vai hơi lố ra thì có lẽ cũng vì Quý Tri Ý trông rất hợp với thẩm mỹ của mình, nhất là chiếc cổ kia.

Cô thực sự thích dán mắt vào nó.

Tô Linh Nguyệt chậm rãi ăn trái cây, Sở Di vẫn đang nói chuyện bên tai cô, cô nghe được câu có câu không, Sở Di kéo gối của cô: "Hôm nay cậu không về à?"

Cứ như thể nơi đó là ngôi nhà của Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt nói: "Phải về chứ, buổi tối mình còn liên hoan."

Sở Di à một tiếng nói: "Vậy trưa nay ăn ở đây nha? Mình nấu lẩu?"

Tô Linh Nguyệt không có ý kiến, cô gật đầu, thấy Sở Di đi đến tủ lạnh chuẩn bị nguyên liệu, cô nhàn rỗi cũng không có việc gì làm liền vào bếp phụ giúp, nghe Sở Di tám chuyện từ tin tức trên mạng đến chuyện trong công ty.

"Mà này Linh Nguyệt, không phải Dương Chi Chi sẽ ký hợp đồng với Ý Lâm à?" Sở Di cắt rau ngẩng đầu lên: "Sao Chu Diễn vẫn đinh ninh có thể ký hợp đồng với cô ấy vậy?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Đâu phải một hai lần hắn khoác lác đâu."

Cũng phải.

Sở Di nói: "Nếu không phải là mụ già đó, Chu Diễn đã bị đày đi từ lâu rồi."

Không có chút năng lực gì.

Mọi thứ đều phụ thuộc vào Chu Thời Vũ.

Tô Linh Nguyệt thật sự không muốn nhắc đến hai người đó, vậy nên cô im lặng rửa rau, Sở Di phát hiện cô không vui nên không nhắc đến nữa, nói: "Vậy buổi tối cậu liên hoan ở đâu?"

"Ngọc Hải, đồng nghiệp đặt trước rồi."

Sở Di nói: "Ngọc Hải à, mình biết nè, lần trước phòng mình cũng liên hoan ở đó, bên trong có phòng KTV, bầu không khí rất tốt, không cần phải đi chỗ khác."

Mọi người thường thích hát karaoke sau khi uống rượu, Ngọc Hải đặc biệt xây dựng địa điểm KTV, nghe nói chi phí đắt đỏ, hiệu quả cách âm không tệ, nhảy múa điên cuồng trong phòng KTV, bên ngoài gần như không nghe thấy gì, đây là lựa chọn hàng đầu để thư giãn sau khi bàn chuyện làm ăn, cho nên Ngọc Hải kinh doanh rất tốt.

Lúc trước vừa khai trương Tô Linh Nguyệt đã đến đó vài lần, cũng thấy không tệ, lần này phòng thư ký quyết định liên hoan ở đây.

Cô gật đầu, nghe Sở Di nói: "Chỉ là đồ uống trong đó rất đắt, nếu không phải được sếp bao, đánh chết mình cũng không vào đâu."

Tô Linh Nguyệt nói: "Lần sau mình nhận lương..."

Lúc này cô mới nhớ tới tiền thưởng, nói: "Trưa cậu còn muốn ăn gì nữa không? Mình đặt thêm một ít nữa."

Thấy Sở Di quay đầu nhìn cô.

Tô Linh Nguyệt nói: "Lần trước mình được thưởng."

Sở Di vỗ tay: "Đúng rồi ha, mình quên luôn rồi, bao nhiêu tiền vậy? Hơn ngàn không?"

Quy mô nhỏ vậy mà.

Tô Linh Nguyệt nói: "Hơn mười ngàn."

Sở Di:...

Cô nói: "Ý Lâm còn tuyển không?"

Tô Linh Nguyệt:...

Sở Di: "Nhưng mà nói nghiêm túc nha, nhiều người ở Tô Khải nghỉ việc rồi."

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Đi đâu?"

Sở Di nói: "Nhiều lắm, nhiều công ty săn trộm lắm, vài người phòng thiết kế cũng đi rồi, có phải Tạ Lan đến chỗ cậu không?"

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Sở Di nói: "Chu Diễn duyệt đơn từ chức, khiến mụ đó tức lắm."

Tô Linh Nguyệt không ngạc nhiên.

Tô Khải mà giao cho Chu Diễn, chẳng khác nào đẩy nhanh sự diệt vong.

Nhưng Chu Thời Vũ thì khác.

Sở Dịch thấy cô im lặng, đổi đề tài: "Phòng mình cũng có vài người đi rồi, lần trước ông Chu còn hỏi mình có muốn đi chung không nữa."

Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên: "Cậu muốn nghỉ việc à?"

"Chưa." Sở Di nói: "Gần đây đang tăng lương, mình định xem thế nào đã."

Vì một nhóm người đã từ chức nên Tô Khải tăng lương và tiền thưởng, những người muốn từ chức cũng rơi vào trạng thái chờ xem, Sở Di còn không ít nợ, cô còn phải đem tiền về cho mẹ dưỡng bệnh nên không dám tùy tiện đổi việc.

Tô Linh Nguyệt cũng biết.

Hai người bận rộn hồi lâu, xem phim xong cũng ăn cơm trưa xong, Sở Di vừa muốn nằm xuống nghỉ ngơi thì nhận được cuộc gọi bị gọi đi tăng ca, Tô Linh Nguyệt ngồi ở nhà một mình, nhìn những cuốn sách Sở Di chất đống sẵn trên bàn trà, cái gì mà bách khoa toàn thư tâm lý trò chơi tình yêu nhìn đã thấy buồn cười, cô tiện tay lấy một cuốn.

Sau khi đọc được hai trang thì buồn ngủ, che mặt.

Nghỉ trưa.

Ngủ thẳng đến ba, bốn giờ, khi điện thoại rung lên cô còn nghĩ mình đang nằm mơ, là nhóm của phòng thư ký thảo luận về các hoạt động buổi tối, Trương Đình hỏi buổi tối mấy giờ, nhắc tên mọi người, thư ký Lý trả lời: [Tùy mọi người, tôi đặt sáu giờ, ăn xong chúng ta hát karaoke luôn.]

Trương Đình: [Vậy sáu giờ, tôi sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng bộ đồ tôi mới mua.]

Cả nhóm bắt đầu ríu rít thảo luận.

Tô Linh Nguyệt đọc tin nhắn rồi lướt qua, đột nhiên cô nhớ đến những nhóm lúc trước, mọi người đều vây quanh cô.

@Linh Nguyệt, váy này đẹp không?

@Linh Nguyệt, nay mấy giờ cậu tới vậy?

@Linh Nguyệt, mình vừa mua một chiếc vòng tay, mình thấy hợp với cậu lắm nè, lát mình đem cho cậu nha.

So với những người trước mặt ngưỡng mộ sau lưng thì châm biếm, cô vẫn thích bầu không khí hiện tại hơn, không có những lời nịnh hót và nhiệt tình giả tạo.

Mặc dù cũng có nhắc tới.

@Trợ lý Tô, sáu giờ tối nha.

Cô trả lời OK, đứng dậy đi về phòng thay quần áo bắt đầu trang điểm, năm giờ chuẩn bị đi Sở Di vẫn chưa về, cô gửi tin nhắn cho Sở Di rồi ra ngoài.

Sợ kẹt xe nên lên đường trước, Ngọc Hải ở bên cạnh Hào Thái, khác với Hào Thái sang trọng, giá cả Ngọc Hải vừa phải và đủ loại nên lượng khách hàng đông, có nhiều người, bọn họ đặt tầng bốn, các tầng một, hai, ba là nơi tiếp khách và bàn chuyện kinh doanh, có phòng KTV trên tầng bốn, giá cả tương đối đắt, nhưng được cái là không cần đổi chỗ, bớt phiền phức, nên vẫn có nhiều người sẵn sàng chi tiền.

Họ đặt phòng riêng số 6, phục vụ dẫn Tô Linh Nguyệt vào, thấy một người đang nghe điện thoại ngoài hành lang ở xa, đối diện với cửa sổ, đầu cúi thấp, mái tóc che mặt, nhưng cô có thể nghe được giọng nói.

Rất quen tai.

Khi Tô Linh Nguyệt đi ngang qua cô ấy thì nhớ ra là trợ lý của Dương Chi Chi.

Trợ lý thấy phía sau có người đi qua, không rời đi, cô quay đầu lại nhìn thấy Tô Linh Nguyệt, vẻ mặt lo lắng không kịp che giấu, lúng túng chào hỏi: "Trợ lý Tô."

Ngón tay cô siết chặt mép điện thoại, cơ thể căng thẳng, như thể gặp phải chuyện gì đó.

Tô Linh Nguyệt đứng lại vài giây.

Trợ lý vẫn không nói gì.

Tô Linh Nguyệt không thích xen vào chuyện người khác, chỉ khẽ gật đầu chào cô, sau đó bước vào phòng riêng số 6.

--------------------

Công chúa: Đã một ngày không gặp, nhớ cổ của Quý Tri Ý quá à.

Quý tổng:...

***