Tô Linh Nguyệt cảm thấy mình ngày càng thấy sắc nảy lòng tham.
Đúng là sắc đẹp có sát thương rất lớn, lần đầu tiên Tô Linh Nguyệt trải nghiệm 'mỹ nhân kế' thời xưa nói, nếu đối phương phái Quý Tri Ý tới, chẳng phải cô sẽ trúng chiêu 100% sao?
Vẻ mặt Tô Linh Nguyệt nghiêm túc.
Một mình tưởng tượng trong đầu, biểu cảm đa dạng, Quý Tri Ý không tắt đèn trong xe, thích thú nhìn biểu cảm thay đổi của cô.
Điện thoại đổ chuông cắt ngang sự im lặng.
Tô Linh Nguyệt sững sốt, cầm điện thoại lên nhìn xem, mới nhớ ra mình đã quên cái gì.
Giọng nói của Ngô Mỹ Nghiên ở đầu bên kia điện thoại có chút lo lắng: "Trợ lý Tô, em ở đâu vậy?"
Cô quên mất tiệc liên hoan rồi!
Tô Linh Nguyệt tạm dừng vài giây, nhìn Quý Tri Ý, nói: "Tôi về công ty rồi."
Ngô Mỹ Nghiên khó hiểu: "Hả?"
"Có chút chuyện cần xử lý."
Ngô Mỹ Nghiên hỏi: "Quý tổng kêu em đi à?"
Tô Linh Nguyệt nhắm mắt nói dối: "Vâng."
Ngô Mỹ Nghiên thở dài: "Vậy thì đi đường cẩn thận, nếu có vấn đề gì thì cứ gọi điện cho bọn chị nha."
Tô Linh Nguyệt ừm một tiếng, cúp điện thoại.
Quý Tri Ý ở bên cạnh cười khẽ.
Tô Linh Nguyệt cảm thấy tai mình tê dại, cô quay đầu giải thích: "Là thư ký Ngô."
Quý Tri Ý nói: "Tôi nghe thấy."
Tiếng điện thoại lớn vậy sao?
Hay hai người ngồi quá gần?
Tô Linh Nguyệt muốn tránh sang một bên, nhưng cô vừa mới nâng mông lên thì mất thăng bằng, nghiêng cả người về phía Quý Tri Ý, nửa cái mông của cô ngồi trên chân Quý Tri Ý.
Nửa người cô cũng hướng về phía Quý Tri Ý.
Cái...
Tình huống... này...
Cô...
Tô Linh Nguyệt cắn môi, vừa định mở miệng, Quý Tri Ý đã đặt tay lên vai cô, đổi thành tư thế ôm cô, đầu óc Tô Linh Nguyệt ong ong, quay đầu nhìn về phía bàn tay đó.
Trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn bạc, mu bàn tay được ánh đèn chiếu sáng, dường như có thể nhìn thấy các mạch máu.
Tay cũng đẹp như vậy sao?
Tô Linh Nguyệt sực tỉnh, ngập ngừng hỏi: "Quý tổng, cô ôm tôi làm gì?"
Quý Tri Ý:...
Cô hỏi lại: "Không phải trợ lý Tô để cảm ơn tối nay tôi đã giải vây, chủ động nhào vào lòng tôi à?"
Là vậy à?
Vậy thì cô hiểu lầm rồi.
Tô Linh Nguyệt vội vàng thoát khỏi vòng tay của Quý Tri Ý, không hiểu sao mặt hơi nóng, cô nói: "Tôi ngồi không vững thôi."
Đương nhiên Quý Tri Ý biết.
Cô cũng chỉ.
Không kiềm được.
Nhân cơ hội này, cô gật đầu: "Vậy trợ lý Tô sẽ cảm ơn tôi như thế nào?"
Còn muốn cảm ơn à?
Khi cầm chai đập vỡ đầu Chu Diễn Tô Linh Nguyệt không đau đầu, má cô bị miểng chai sượt qua da cũng không đau, nhưng bây giờ lại thấy đau đầu, cô nói: "Đợi Dương Chi Chi cảm ơn tôi thế nào, tôi sẽ cảm ơn cô như thế."
Quý Tri Ý mỉm cười: "Tôi giải vây cho trợ lý Tô, chứ không phải cho cô Dương."
Tô Linh Nguyệt cảm thấy cô đang làm khó người ta.
Bản thân mình tiền không có, quyền lực cũng không, vì vậy đành mặc kệ: "Vậy cô muốn gì?"
Quý Tri Ý nói: "Tôi muốn cô..." Ba chữ này khiến Tô Linh Nguyệt mở to mắt, Quý Tri Ý nói tiếp: "Ăn tối với tôi, tôi vẫn chưa ăn."
Nói chuyện đừng có tạm dừng như vậy!
Tô Linh Nguyệt cắn môi.
Che giấu nhịp tim đập loạn sau khi nghe ba chữ đầu tiên.
Cô nói, "Vậy tôi mời cô ăn tối."
Quý Tri Ý nói: "Mời tôi thì chẳng chân thành gì cả, cô nấu đi."
Mình nấu?
Cô bắt đầu nghĩ xem nên cho ớt xanh vào thịt băm trước hay cho thịt băm trước ớt xanh sau, nấu thêm món canh trứng? Được rồi! Cũng chỉ một món một canh thôi mà!
Tô Linh Nguyệt ngẫm nghĩ hai giây: "Được."
Cảm giác như nghiến răng mà nói.
Quý Tri Ý ngồi bên cạnh cô với vẻ mặt vui sướng.
Nói là nấu cơm tối cho cô ấy ăn, nhưng lại không đi siêu thị. Khi về đến cửa nhà, Tô Linh Nguyệt mới nghĩ xem trong tủ lạnh của Quý Tri Ý có gì, cô chỉ mở ra để uống nước, không hề để ý đồ ăn bên trong nên thật sự không biết, nhưng mà đã tới bước này rồi đành phải đi một bước tính một bước vậy.
Xe dừng lại trước cửa chung cư, Tô Linh Nguyệt xuống xe trước, nghe tiếng giày cao gót vang lên phía sau, có cảm giác khẩn trương da đầu tê dại.
Lỡ như nấu không hấp dẫn.
Lỡ như nấu không ngon.
Tô Linh Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy mình có gánh nặng như vậy.
Trước đây, dù sao cũng chỉ gọi món, không ngon cũng không phải lỗi của cô, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy có chút thiếu tự tin.
Biết trước thì hồi đó đã học Sở Di thêm hai món rồi.
Giờ hối hận đã quá muộn.
Tô Linh Nguyệt bước nhanh vào nhà, Rắc rối ngồi xổm ở cửa, ngẩng đầu kêu không ngừng, như thể trách cô sao về nhà muộn như vậy, Tô Linh Nguyệt không khỏi nhìn nó, cúi xuống ôm lên, hôn trán nó, Rắc rối ngừng kêu, cọ cọ vào má cô khò khè.
Cô cũng muốn cọ cọ.
Cô cũng muốn nhắm mắt ngủ.
Tô Linh Nguyệt cắn môi, đành phải buông Rắc rối xuống, nhìn Quý Tri Ý, hy vọng sau khi vào cửa cô sẽ đổi ý, hào phóng nói: "Tôi chỉ đùa thôi."
Quý Tri Ý vẫn không bị lay động, ngồi lên ghế sofa, bật TV giống như đang yên lặng chờ đợi.
Tô Linh Nguyệt hít sâu, đi vào phòng bếp.
Cô bắt đầu tìm kiếm các món nấu từ đồ ăn trong tủ lạnh, thật sự có rất nhiều công thức nấu ăn, Tô Linh Nguyệt mừng rỡ, đặt điện thoại lên bàn, mở loa, phối hợp với chương trình nấu ăn trong điện thoại, giống như hoàn thành công việc. Quý Tri Ý quay đầu lại thấy cô đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào điện thoại, cau mày, như thể đang đối mặt với chuyện sống còn gì đó.
Quý Tri Ý chống cằm, nghiêng người, cứ thế ngắm Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt ngẩng đầu lên trong lúc video tạm dừng, va phải ánh mắt của Quý Tri Ý.
Chỉ một dáng ngồi chống cằm đơn giản như vậy đã mang lại cho cô cảm giác vô cùng quyến rũ.
Tô Linh Nguyệt chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ thứ cô uống hôm nay là rượu giả.
Nhưng có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình như vậy, không biết thì còn tạm, mà biết rồi thì cứ thấy không được tự nhiên.
Tô Linh Nguyệt bị phân tâm, lúc nấu thì tay chạm vào mép nồi, nóng đến nỗi cô lập tức rụt tay lại!
Đang phẩy phẩy tay thì bị người ta cầm lấy.
Quý Tri Ý yên lặng kéo tay cô đến vòi nước, không nói một lời mở vòi nước ra, làn da lập tức đỏ lên, hiện rõ dấu, gương mặt Quý Tri Ý trông có vẻ không vui.
Tô Linh Nguyệt lên tiếng: "Xin lỗi."
Cô thành thật nói: "Tôi nấu ăn không giỏi lắm."
Quý Tri Ý nói: "Có thể thấy được."
Tô Linh Nguyệt cắn môi, tay vẫn bị Quý Tri Ý nắm chặt, không hiểu sao lại nghĩ đến lúc ở trong phòng riêng cô cũng kéo cổ tay mình như vậy, không cho mình nhặt chiếc ly vỡ kia.
Cô quay đầu lại.
Biểu cảm của Quý Tri Ý vẫn hờ hững, cúi đầu cẩn thận rửa sạch làn da đỏ ửng của mình, bỗng dưng Tô Linh Nguyệt gọi: "Quý Tri Ý."
Quý Tri Ý đang nắm tay cô khẽ khựng lại.
Quay đầu.
Tô Linh Nguyệt bị cô nhìn không hiểu sao, phản ứng chậm: "Sao?"
Giọng Quý Tri Ý hơi thấp: "Cô vừa gọi tôi là gì?"
Vừa rồi mình gọi gì?
Tô Linh Nguyệt nói: "Gọi tên cô đó."
Cô cắn môi: "Không được gọi à?"
Quý Tri Ý hoàn hồn nói: "Không có."
Nói xong cô buông Tô Linh Nguyệt ra, nói: "Cô ngồi sang một bên đi."
Tô Linh Nguyệt ò một tiếng, ngồi xuống ghế bên cạnh, Quý Tri Ý nhìn mấy món cô vừa chuẩn bị, quay đầu nhìn Tô Linh Nguyệt, thu dọn tất cả rồi cho vào tủ lạnh, Tô Linh Nguyệt:...
Cô nói: "Cô không ăn tối à?"
"Ăn mì." Quý Tri Ý hỏi: "Cô ăn không?"
Một bữa tối ngon lành, biến thành mì.
Sự tương phản có phần thê thảm.
Nhưng mấy món cô làm chưa chắc ngon bằng mì của Quý Tri Ý, cô gật đầu.
Quý Tri Ý đun nước sôi và chiên trứng trước, Tô Linh Nguyệt nhìn dáng vẻ bận rộn của cô hỏi: "Lúc ở nước ngoài cô đều tự nấu ăn à?"
Tô Linh Nguyệt không phát hiện cách xưng hô của mình, có chút khác biệt.
Từ Quý tổng.
Đến Quý Tri Ý.
Rồi không gọi tên.
Quý Tri Ý nhận ra, cô nhếch môi, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, vừa ngọt vừa đắng, cô im lặng hai giây rồi nói: "Ừm, ở nước ngoài tôi toàn tự nấu ăn."
"Không đặt đồ ăn ngoài à?" Tô Linh Nguyệt cũng từng ra nước ngoài, nhưng cô sống trong khách sạn, có người sắp xếp mọi thứ từ đồ ăn, quần áo, nhà ở, phương tiện đi lại đến hành trình du lịch, nên hiếm khi vào bếp.
Quý Tri Ý nói: "Lúc bận thì ăn ngoài."
Khi Tô Linh Nguyệt nghe cô nói bận.
Lại có chút chua xót và khó chịu.
Thật kỳ lạ, lúc mình tự đặt đồ ăn ngoài vui biết bao, nghe Quý Tri Ý nói ăn ngoài lại khiến cô cảm thấy đau lòng.
Xác nhận là không sai rồi.
Tối nay cô thật sự uống phải rượu giả.
Tô Linh Nguyệt xoa đầu, nghe thấy Quý Tri Ý nói: "Lại đây."
Cô đứng dậy đi tới, Quý Tri Ý nói: "Lật lại đi."
Lật trứng chiên, Tô Linh Nguyệt cầm cái kẹp trong tay, nhìn Quý Tri Ý, kẹp chặt miếng trứng rồi lật lại, dầu xì xèo, mùi thơm lan tỏa, mặt trứng chuyển sang màu vàng nhạt, cô quay đầu lại, vừa định tự khen mình với Quý Tri Ý, thì thấy Quý Tri Ý đang đứng sau lưng cô, đôi mắt vẫn luôn nhìn mình.
Ánh mắt chạm nhau.
Tô Linh Nguyệt siết chặt cái kẹp.
Quý Tri Ý tiện tay cầm lấy nó từ tay cô, đầu ngón tay chạm vào ngón tay của cô.
Tô Linh Nguyệt rụt tay lại.
Quý Tri Ý gắp trứng chiên ra, đặt lên đĩa, nói với Tô Linh Nguyệt: "Cô chiên thêm một quả nữa đi."
Tô Linh Nguyệt gật đầu, làm theo Quý Tri Ý đập một quả trứng, cho vào nồi, đợi hơi nước ngưng tụ thì lật lại, vẫn làm các bước giống như trước, nhưng cô luôn cảm thấy nó không đẹp bằng cái trước, cô đặt nó vào đĩa khác.
Một lúc sau, Quý Tri Ý nấu xong hai bát mì.
Tô Linh Nguyệt thấy khi cô gắp trứng chiên đã bỏ cái mình làm vào bát của cô, lúc mì được bưng lên, Rắc rối cũng sáp lại, Tô Linh Nguyệt nói nhỏ: "Vậy bây giờ có tính là tôi cảm ơn cô không?"
Quý Tri Ý nói: "Sao tính được?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi chiên trứng cho cô mà!"
Nói rồi, cô ra hiệu quả trứng trong bát của Quý Tri Ý là do mình làm, cô nói: "Bốn bỏ lấy năm, là tôi nấu cho cô rồi."
Quý Tri Ý nhếch môi: "Vậy mì tôi làm thì sao, làm tròn ra không phải cô càng phải cảm ơn tôi à?"
Tô Linh Nguyệt:...
Sao cái người này lại như vậy, một chút cũng không chịu buông tha cho mình.
Cô có chút chán nản.
Đẩy bát đũa ra: "Vậy tôi không ăn nữa."
"Được thôi." Quý Tri Ý nói: "Lát nữa tôi cho mèo ăn."
Tô Linh Nguyệt quay đầu nhìn cô: "Mèo không ăn!"
Quý Tri Ý kêu: "Rắc rối."
Rắc rối lập tức nhảy lên bàn, ngồi xổm bên cạnh bát mì của hai người, Quý Tri Ý gắp một sợi mì, cho vào bát sạch, bé mèo nhìn cô, sau đó nhìn Tô Linh Nguyệt, ăn hết.
Còn liếm miệng.
Có vẻ như muốn ăn nữa.
Đúng là.
Một người một mèo bắt tay ăn hiếp cô à?
Tô Linh Nguyệt đứng dậy chuẩn bị về phòng thì nghe Quý Tri Ý gọi: "Tô Linh Nguyệt."
Giọng nói không lớn, êm dịu rất khác với giọng điệu thường ngày khi gọi trợ lý Tô, dịu dàng hơn rất nhiều.
Tô Linh Nguyệt quay đầu lại, nhìn Quý Tri Ý, hỏi cùng một câu: "Cô vừa gọi tôi là gì?"
Quý Tri Ý cũng trả lời cô: "Tên á, không được gọi à?"
Gọi thì cũng được.
Nhưng mà ai cho gọi hay như vậy chứ?
--------------------
Quý Tri Ý: Cảm ơn tôi sao đây?
Tô Linh Nguyệt: Dương Chi Chi cảm ơn thế nào tôi cảm ơn thế đấy.
Dương Chi Chi: Tô Linh Nguyệt, chúng ta ở bên nhau đi!
Tô Linh Nguyệt:...
***
Mới vào xem lại weibo Rùa, hình Quý tổng với công chúa nè mọi người.