Trương Đình líu lưỡi khi nghe giọng điệu càng nói càng thái quá của mọi người, sao giống như Quý Tri Ý quan tâm tới cô lắm vậy? Mấy ngày nay cô tăng ca ở công ty, cũng chưa thấy Quý Tri Ý nói nửa câu quan tâm cô!
Cô xua tay: "Mấy người có thể đáng tin hơn chút được không?"
Thư ký Lý hỏi cô: "Rất đáng tin luôn á, việc này chỉ có cô và trợ lý Tô phụ trách, không phải cô, chẳng lẽ là trợ lý Tô à?"
Bàn tròn im lặng một lúc.
Tô Linh Nguyệt cúi đầu.
Tại sao không thể là cô chứ?
Người bên cạnh thư ký Lý cười gượng: "Vậy vẫn là thư ký Trương thì tương đối đáng tin hơn."
Trương Đình muốn nói gì đó, nhưng lại kiềm chế.
Quý Tri Ý quan tâm đến Tô Linh Nguyệt?
Không dày vò đã cảm ơn trời đất rồi, lần trước còn muốn sa thải người ta, sao có thể quan tâm được.
Có vẻ như là cô thì đáng tin hơn một chút.
Chỉ là luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm?
Trương Đình vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng thì Ngô Mỹ Nghiên đã bước vào, thấy đồ ăn vẫn chưa lên thì hỏi: "Sao không gọi món vậy?"
Mọi người đều nhìn Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt nói: "Gọi vài món rồi, mọi người xem thêm đi."
Thực đơn được truyền qua truyền lại, Tô Linh Nguyệt gọi tất cả các món ăn đặc trưng của nhà hàng, phần ăn vừa đủ, mọi người không gọi thêm gì, cứ như vậy là được, Ngô Mỹ Nghiên hỏi Trương Đình: "Đã đăng thông báo hủy bỏ team building chưa?"
Trương Đình nói: "Chuyện như thế sao làm khó được em, xong rồi chị."
"Bây giờ trong ngoài phòng thiết kế không còn là người nữa nhỉ?", thư ký bên cạnh nói, "Đáng đời, ai bảo Trần Chi Dao bẫy trợ lý Tô."
Tô Linh Nguyệt nhìn thư ký đang nói.
Còn trẻ, đoán là vừa tốt nghiệp đại học, tính cách rất thẳng thắn, khi cô mới tới phòng thư ký, cô ấy còn đứng trong phòng trà hỏi các tiền bối có định làm khó mình không.
Bây giờ cô ấy lại đang bênh vực mình.
Trái tim Tô Linh Nguyệt dần ấm lên, ngoại trừ Quý Tri Ý, dường như các cô ấy cũng tin vào lời nói của mình, tin Trần Chi Dao đang nói dối.
Có chút giống ngày xưa.
Mọi người sẽ đứng về phía cô và nói thay cho cô.
Nhưng cũng không giống lúc trước.
Bây giờ cô không có nhà họ Tô, cũng không có điều kiện bẩm sinh khiến người ta cho rằng cô đúng.
Cái họ tin tưởng là con người cô.
Không biết nên nói là trước đây đã thất bại quá nhiều, hay là phản ứng quá chậm, bởi vì rất lâu, rất lâu rồi không được ai tin tưởng, cho nên cô cũng dần dần từ bỏ bản thân và sống như người chết.
Nói đến đây, hẳn là cô nên cảm ơn Trần Chi Dao.
Nếu không phải vì cô ta, bản thân cũng sẽ không cảm động vì được tin tưởng, sẽ không bị kích thích đến nổi phản ứng chậm chạp, và sẽ không ngày càng giống một người bình thường.
Cô cúi đầu mỉm cười.
Mọi người cũng mỉm cười.
Tô Linh Nguyệt chớp chớp mắt, hốc mắt nóng lên, cô cầm ly lên nói: "Lấy trà thay rượu, cảm ơn."
Đến phòng thư ký đã lâu, số lần cô chủ động có thể đếm trên đầu ngón tay, thấy Tô Linh Nguyệt cầm ly đứng dậy, bàn tròn yên tĩnh vài giây, Ngô Mỹ Nghiên cũng nhanh chóng đứng dậy: "Sự việc lần này coi như là lời nhắc nhở cho mọi người, sau này chúng ta không ngừng cố gắng!"
Những người khác cũng lần lượt đứng dậy, đồ ăn vẫn chưa lên chỉ một ấm trà cũng uống rất vui vẻ.
Ngô Mỹ Nghiên nhìn Tô Linh Nguyệt.
Từ khi đến phòng thư ký, thái độ của cô luôn thờ ơ lạnh nhạt, như thể có một rào cản với mọi người và mọi thứ, như một vực sâu vô hình không thể vượt qua, khiến cô trông có cảm giác rất khó tiếp cận.
Cũng không phải lạnh lùng kiêu ngạo.
Mà là dửng dưng.
Kiểu dửng dưng không có ham muốn cũng chẳng có đòi hỏi gì.
Chửi cô, đổ oan cho cô cũng không thể khiến tâm trạng cô dậy sóng.
Nhưng bây giờ thì khác.
Ngô Mỹ Nghiên không phải là người có khả năng nhìn thấu con người, nhưng ở bên cạnh các lãnh đạo trong một thời gian dài chị cũng đã rèn luyện được cách nhìn người, chị nhạy bén nhận ra những thay đổi tinh tế của Tô Linh Nguyệt, vẫn là cười, kiệm lời và trầm tĩnh như lúc trước, nhưng thái độ của cô đã thay đổi.
Sẵn lòng gần gũi với người khác.
Giống như loài nhím lúc đầu bất chấp xù lông, bây giờ cuối cùng cũng bằng lòng để lộ cái bụng phẳng lì của nó, sẵn sàng cho bạn chạm vào.
Ngô Mỹ Nghiên thật sự duỗi tay ra.
Lơ lửng giữa không khí làm chị bật cười.
Mình đang nghĩ lung tung gì vậy?
Tô Linh Nguyệt không chú ý đến Ngô Mỹ Nghiên, đầu óc cô đang đặt trên điện thoại, trước khi ăn cô báo cáo hành trình cho Quý Tri Ý, đây là chuyện cô chưa từng làm, có cảm giác khó tả, cam tâm tình nguyện bị trói buộc.
Ngay cả khi, giờ ăn một món nào đó thấy ngon, cũng muốn gửi cho Quý Tri Ý.
Cô cố chịu đựng suốt bữa trưa không rời khỏi chỗ ngồi, nghe mọi người tán gẫu: "Mọi người nghe nói chưa, có tin nội bộ của công ty giải trí Lâm Vũ nói là nghệ sĩ của họ đều không muốn hợp tác với Tô Khải."
"Lâm Vũ? Đó không phải là công ty quản lý của Dương Chi Chi à?"
"Còn sao được nữa, chắc chắn là đắc tội với Dương Chi Chi rồi."
"Dương Chi Chi có bản lĩnh lớn vậy à?"
"Mấy chuyện khác thì không biết, nhưng quản lý của Dương Chi Chi bị sa thải rồi, liệu có liên quan gì đến chuyện này không ta?"
Mọi người đều nhìn Tô Linh Nguyệt: "Trợ lý Tô, cô tiếp xúc nhiều với Dương Chi Chi, vậy cô có biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Tô Linh Nguyệt nhẹ lắc đầu khi thấy mọi người đều nhìn mình.
Mọi người đều thở dài: "Đây không phải là kết thúc của Tô Khải à?"
"Sao được, méo mó có hơn không, còn có thể cầm cự được thêm một lúc nữa." Sau khi thư ký Lý nói xong, cô ấy nhìn Tô Linh Nguyệt, ra hiệu cho mọi người đừng nói về Tô Khải nữa, nhưng Tô Linh Nguyệt lại bình tĩnh ăn sườn bò non và nói: "Kết thúc cũng tốt mà."
Mọi người không thể phân biệt được cô là nói thật hay giả, đành cười gượng.
Chỉ có Tô Linh Nguyệt mới biết câu này là lời nói thật của mình.
Cô vẫn luôn mong chờ Tô Khải kết thúc, trước kia cô đã từng muốn hợp tác với người khác để lật đổ Tô Khải, bị mắng là đồ điên, còn có người nói cô cố tình dùng lý do lật đổ Tô Khải để giành được sự tín nhiệm của các công ty khác rồi đánh cắp tài liệu.
Tô Linh Nguyệt:...
Cô luôn nói thật, nhưng không ai tin.
Cũng không đúng.
Quý Tri Ý tin cô.
Tô Linh Nguyệt cúi đầu cười nhẹ, trong mắt tràn đầy niềm vui, thư ký bên cạnh trêu ghẹo: "Trợ lý Tô, cô đang nghĩ thế?"
Cô quay đầu lại, thấy mọi người đều đang nhìn mình, nhún vai: "Không có gì."
Cô thư ký bên cạnh cười ha ha: "Cười ngọt quá nha."
Tô Linh Nguyệt sờ sờ mặt mình: "Có không?"
Những người khác chen vào: "Hồi sáng đã muốn nói rồi, trợ lý Tô, đừng nói cô đang yêu nha?"
Tô Linh Nguyệt nghẹn: "Sao cô nghĩ tôi đang yêu?"
"Rất đơn giản mà, bình thường người ta hạnh phúc như vậy hoặc là được thăng chức phát tài hoặc là gia đình êm ấm." Tô Linh Nguyệt không có khả năng được thăng chức phát tài, cô bị Quý Tri Ý chèn ép gắt gao, thỉnh thoảng còn bị gọi vào quở trách, gia đình êm ấm với người nhà càng nực cười, ai không biết cô và mẹ kế Chu Thời Vũ thường xuyên cãi nhau, sau khi cha cô qua đời thì xé mặt không qua lại.
Vậy thì chỉ còn lại yêu đương thôi.
Hợp lý, có cơ sở.
Tô Linh Nguyệt không ngờ chỉ từ một nụ cười mà bọn họ lại có thể suy đoán nhiều như vậy.
Cô bỗng hiểu ra gật gật đầu.
Những người khác đều hứng thú: "Phải không vậy trợ lý Tô?"
Tô Linh Nguyệt không giấu diếm: "Coi như là vậy đi."
Mọi người ồ lên một tiếng thật dài, tới gần hơn để nhiều chuyện: "Phải trong công ty chúng ta không?"
Trương Đình gõ đầu người nọ: "Ngốc à, chắc chắn không phải cùng công ty, cô nghĩ trợ lý Tô có thể nói chuyện với ai trong công ty?"
Người bị gõ đầu nói: "Đúng ha, tôi chưa từng thấy trợ lý Tô thân thiết với ai ở công ty cả."
Tô Linh Nguyệt cúi đầu, nuốt lại câu đồng nghiệp trong công ty, mỉm cười.
Mọi người hiểu ý, bắt đầu nói đùa bỏ qua vấn đề này.
Tuy nhiên, ngẫu nhiên vẫn có đề tài về Tô Linh Nguyệt, tò mò đối tượng của cô là ai, thậm chí Trương Đình còn có một ý tưởng đi vào lòng đất: "Xem buổi tối ai đến đón trợ lý Tô không phải sẽ biết ngay à?"
Mọi người vỗ tay: "Đúng ha! Có lý!"
Tô Linh Nguyệt:...
Có lý cũng vô dụng.
Buổi tối cô đi với Quý Tri Ý.
Đang nghĩ thì điện thoại rung lên, thừa dịp mọi người đang thảo luận sôi nổi, Tô Linh Nguyệt nhìn xuống màn hình.
Quý Tri Ý hỏi cô: [Ăn xong chưa?]
Cô trả lời: [Còn mất một lúc nữa.]
Quý Tri Ý nhìn bữa ăn trước mặt đã lạnh, không thèm ăn lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng ăn hai miếng, đêm qua ngủ không được bao nhiêu, nghỉ trưa bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cô cân nhắc có thể Tô Linh Nguyệt sẽ không về sớm, vì vậy cô đứng dậy quay lại phòng nghỉ.
Phòng nghỉ yên tĩnh và cách âm, cho nên đứng bên cửa sổ chỉ thấy chiếc xe đang chạy dưới lầu, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, Quý Tri Ý đi đến bên giường và nằm xuống, tay đặt trên trán, không ngủ ngon nên có hơi đau đầu, nhắm mắt lại thì đỡ hơn nhiều.
Mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Cô mơ thấy Tô Linh Nguyệt luôn quay lưng lại với mình.
Cô muốn bước đến kéo Tô Linh Nguyệt, nhưng giữa cô và Tô Linh Nguyệt luôn có một khoảng cách, cho dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể chạm vào Tô Linh Nguyệt, cố gắng gọi tên cô ấy, nhưng Tô Linh Nguyệt vẫn luôn nói chuyện với người trước mặt hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của mình.
Thậm chí một cái quay đầu cũng không dành cho cô.
Quý Tri Ý cau mày.
Một ngón tay chỉ vào giữa lông mày cô, sau khi Tô Linh Nguyệt ăn xong trở về thì phát hiện Quý Tri Ý không có ở đó, đang định gọi điện thoại thì nhớ Trương Nhàn từng nói chất lượng giấc ngủ của cô không tốt, nghĩ có phải cô tranh thủ thời gian nghỉ trưa để ngủ một giấc hay không, nên đến phòng nghỉ xem thử thì thật sự ở đó.
Cô đẩy cửa bước vào, thấy Quý Tri Ý đang nằm nghiêng ngủ.
Tô Linh Nguyệt nhoài người ở bên giường, nhìn đường nét khuôn mặt của Quý Tri Ý, một nửa ẩn trong chiếc gối mềm mại, một nửa bị mái tóc che khuất, cô vuốt lại tóc cho Quý Tri Ý, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Sau khi ngủ say, Quý Tri Ý mất đi vẻ nghiêm túc thường ngày, dịu dàng hơn rất nhiều, ngón tay Tô Linh Nguyệt chạm vào trán, giữa hai hàng lông mày, dọc theo sống mũi đến đôi môi mỏng của cô.
Chính khuôn mặt này khiến cô có hứng thú.
Tô Linh Nguyệt mấp máy môi, bỗng thấy Quý Tri Ý đang nhắm mắt nhíu mày, giống như đang nằm mơ.
Đang mơ thấy điều gì không vui sao?
Cô duỗi ngón tay ra không hề suy nghĩ mà chạm vào giữa hai hàng lông mày của Quý Tri Ý.
Hai hàng lông mày căng thẳng từ từ thả lỏng.
Đôi mắt chậm rãi mở ra.
Vừa mở mắt ra thấy Tô Linh Nguyệt đang ngồi xổm ở bên giường, nằm nhoài bên giường nhìn mình, bóng dáng trước mặt chồng chéo lên giấc mơ, hình bóng cho dù cô đuổi theo như thế nào cũng không thể chạm vào trong giấc mơ giờ phút này cách cô chưa đầy một cánh tay.
Tô Linh Nguyệt cố ý đi vào nhà vệ sinh trang điểm lại trước khi vào đây, gương mặt xinh đẹp, trang điểm tinh tế, môi mỏng tô son nhạt, trông trẻ trung và tươi sáng với lớp trang điểm.
Quý Tri Ý cảm giác thời gian như con thoi.
Quay lại dưới gốc cây nhiều năm trước, cô gái đứng dưới gốc cây đang mỉm cười với cô.
Trái tim như bị ai đó bóp mạnh, ngừng đập trong giây lát.
Sau đó đột nhiên buông tay.
Đập nhanh dữ dội.
Tô Linh Nguyệt thấy Quý Tri Ý mở mắt ra cả buổi mà không lên tiếng, cứ như vậy nhìn chằm chằm mình, đang bối rối định nói: "Quý Tri Ý, cô..."
Cổ bị người ôm lấy, đầu buộc phải nghiêng về phía trước, Quý Tri Ý chống khuỷu tay nâng nửa người dậy, đến gần hơn, khoảng khắc khi Tô Linh Nguyệt gọi tên mình, đôi môi mỏng dán lên khóe môi Tô Linh Nguyệt.
Cô nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy, vẻ mặt thành kính mà trang trọng.
Tô Linh Nguyệt lập tức biến thành con rối, không thể động đậy.
Ngơ ngác.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Linh Nguyệt: Mấy người làm gì vậy?
Quý Tri Ý: Hôn em.
Tô Linh Nguyệt: Không hôn kiểu Pháp mà kêu là hôn á?
Quý Tri Ý:...
***