Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 74: Lôi kéo



Tô Linh Nguyệt hờn dỗi giống như một quả pháo lép, chưa kịp nổ đã bị Quý Tri Ý dập tắt, cô nghe Quý Tri Ý nói xong liền bỏ điện thoại ra khỏi tai, thấy micro ở bên dưới thì mặt không đỏ tim không đập nhanh đáp: "À."

Có vẻ như hoàn toàn không để tâm đến chuyện xấu hổ này.

Sau khi trả lời xong, cô thấy việc tìm lý do để ra ngoài lần nữa thì quá lộ liễu, bèn dứt khoát ngồi lại xuống ghế, Quý Tri Ý buông cô ra: "Sao vậy?"

Quý Tri Ý nghiêng người về phía cô hỏi, ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại hơn nhiều so với lúc hỏi Tạ Lan.

Mình thật là vô vị.

Những chuyện như này cũng đem ra so sánh.

Tô Linh Nguyệt tự khinh bỉ mình trong lòng, nhưng tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều: "Không sao cả."

Quý Tri Ý nói: "Vậy vừa rồi Linh Nguyệt làm sao vậy?"

Tô Linh Nguyệt nghiêm túc: "Vừa nãy thật sự có cuộc gọi đến, mấy người tin không?"

Quý Tri Ý nhìn sắc mặt của cô rồi gật đầu, nghiêm túc nói: "Tôi tin."

Một câu nói vô lý như thế mà Quý Tri Ý cũng tin, trái tim Tô Linh Nguyệt bỗng chốc đập loạn không kiểm soát được, nhảy múa vui vẻ.

Ai nói Quý Tri Ý không biết dỗ dành người khác chứ!

Rất giỏi là đằng khác!

Tô Linh Nguyệt chớp chớp mắt, đối mặt với Quý Tri Ý nghiêm túc như vậy, vậy mà mình lại có chút không chống đỡ nổi.

Cửa bị đẩy ra, Tạ Lan bước vào, mang theo ba ly cà phê, đưa cho mỗi người một ly, lúc ngồi xuống bên cạnh Tô Linh Nguyệt nói: "Lâu rồi không đi công tác, vẫn còn hơi căng thẳng."

Quý Tri Ý nói: "Cô Tạ, đừng căng thẳng, cô luôn làm rất tốt."

Mắt Tạ Lan sáng lên, nhấp một ngụm cà phê, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.

Tô Linh Nguyệt vẫn còn đắm chìm trong cuộc đối thoại ngây thơ với Quý Tri Ý vừa rồi, điện thoại rung lên, cô cúi đầu nhìn thì thấy đó là điện thoại của Sở Di, liền nói hai người một tiếng rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng chờ.

Vừa ra khỏi cửa đã gặp người quen.

Chu Thời Vũ.

Thật ra Tô Linh Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ gặp Chu Thời Vũ từ lâu, nhưng lúc thật sự gặp mặt thì lại bất ngờ không kịp đề phòng, vẫn đứng sững sờ tại chỗ hai giây. Chu Thời Vũ mặc một chiếc váy dài màu be, khoác thêm áo khoác, tóc dài uốn lọn, đeo kính râm đen.

Sắc mặt không được tốt lắm, nhìn cả người trông có vẻ tiều tụy hơn trước.

Không biết có đúng như lời đồn của mấy tài khoản marketing, chồng chết làm bà ta đau buồn, hay là vì mấy chuyện rắc rối trong công ty gần đây.

Tô Linh Nguyệt không quan tâm, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, khi nhìn thấy bà ta, cô vẫn có thể mỉm cười chào hỏi: "Chào Chu tổng."

Rõ ràng là một trợ lý đạt tiêu chuẩn.

Chu Thời Vũ nhìn cô qua kính râm.

Tô Linh Nguyệt có chút khác so với trước kia, có thể coi như bà ta đã nhìn Tô Linh Nguyệt lớn lên, mặc dù mỗi lần gặp mặt đều căng thẳng, nhưng bà ta rất quen thuộc với một số thói quen nhỏ của Tô Linh Nguyệt.

Trầm mặc ít lời, vô dục vô cầu.

Giống như một người kín tiếng, nói gì cũng không thể kích thích được cô, đôi mắt ấy luôn bình tĩnh nhìn bất cứ ai.

Trong mắt không có chút ánh sáng nào.

Bây giờ... có ánh sáng rồi.

Mặc dù vẫn là ngoài cười trong không cười, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đó đã khác với trước kia.

Chu Thời Vũ nhíu mày.

Tô Linh Nguyệt chào xong, lướt qua bà ta.

Chu Thời Vũ nhìn bóng lưng cô, trầm mặc hai giây rồi bước vào phòng chờ.

Quý Tri Ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Thời Vũ, tay cầm cà phê khựng lại, không động đậy, Chu Thời Vũ chủ động chào hỏi cô: "Quý tổng, thật trùng hợp."

Tạ Lan đứng dậy.

Quý Tri Ý mỉm cười: "Chu tổng? Đúng là trùng hợp thật."

Chu Thời Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, giả vờ như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì, cười nói vui vẻ.

Khi Tô Linh Nguyệt quay lại phòng chờ, cô nghe thấy Chu Thời Vũ nói: "Linh Nguyệt nhà chúng tôi không làm phiền Quý tổng nhiều chứ?"

Vừa bước vào đã buồn nôn.

Sớm biết vậy thì vừa nãy đã ở ngoài luôn rồi.

Quý Tri Ý nói: "Chu tổng đang nói đến trợ lý Tô sao?"

Một câu khiến gương mặt Chu Thời Vũ có chút co rút.

Bà còn có thể nói đến ai nữa?

Không phải là Tô Linh Nguyệt sao.

Quý Tri Ý cố ý hỏi như vậy, là muốn chọc tức mình?

Tuy nhiên, chỉ một câu như vậy cũng không đủ để bà ta phản ứng, vẫn bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy."

Quý Tri Ý nói: "Trợ lý Tô làm việc rất cẩn thận, giúp tôi không ít."

Chu Thời Vũ nhướng mày.

Phải không?

Sao lại không giống với những gì bà ta nghe được.

Không phải nói Quý Tri Ý rất ghét Tô Linh Nguyệt, hận thấu xương, ngày nào cũng nhốt trong văn phòng tra tấn, ngay cả Chu Diễn cũng báo cáo như vậy.

Con heo đó.

Chu Thời Vũ nghiến răng cười.

Bà ta quay đầu lại, nhìn thấy Tô Linh Nguyệt thì nói: "Linh Nguyệt, dì muốn nói chuyện với con."

Tô Linh Nguyệt nói: "Bà muốn nói gì?"

Chu Thời Vũ nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Tô Linh Nguyệt nói: Nói ngay đây đi, Chu tổng, bà là sếp của Tô Khải, còn tôi là trợ lý của Ý Lâm, nói chuyện riêng e là không hợp lý đâu?"

Chu Thời Vũ nói: "Dì muốn nói với con về chuyện của cha con."

Tô Linh Nguyệt không lay động: "Không phải ông ta đã chết rồi sao, còn có chuyện gì để nói nữa?"

Như thể đang nói về một người qua đường không liên quan.

Chu Thời Vũ bị thái độ của cô chọc tức, lại không thể làm gì.

Bà ta nói, "Ông ấy có thứ muốn giao cho con."

Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi không biết..."

Chu Thời Vũ nói: "Là chìa khóa nhà cũ."

Tô Linh Nguyệt lập tức im bặt, nhìn về phía Chu Thời Vũ, Chu Thời Vũ vẫn bình tĩnh thong dong, dường như chắc chắn điều kiện này sẽ khiến Tô Linh Nguyệt động lòng, quả nhiên Tô Linh Nguyệt trầm mặc hai giây, Chu Thời Vũ nói: "Muốn nói chuyện không?"

Hai người bước ra khỏi phòng chờ.

Tô Linh Nguyệt ngồi một bên ghế, Chu Thời Vũ ngồi bên cạnh, thư ký và trợ lý đứng xung quanh.

Chu Thời Vũ vuốt lại tóc, nói: "Con biết tính cha con rồi đó, ông ấy chỉ có một đứa con là con, trước khi chết điều ông ấy mong muốn nhất là thấy con thành gia lập nghiệp, dù cách làm của ông ấy quá cực đoan nhưng ông ấy cũng là vì muốn tốt cho con."

Tô Linh Nguyệt quay đầu lại: "Bà hiểu cha tôi thật đấy."

Ngoài cười nhưng trong không cười.

Chu Thời Vũ không quan tâm đến thái độ của cô.

Nghe cô nói thì trầm mặc.

Bà ta biết rất rõ người đàn ông đó, từ khi còn trẻ đã rất hiểu, nên mới theo ông ta mà không cần danh phận, lợi dụng sự áy náy của ông, khiến nhà họ Tô rối tung lên. Bà ta tưởng khi người phụ nữ đó chết, bà ta sẽ kết hôn với người đàn ông đó như mong muốn, vào nhà họ Tô, sau đó sinh một đứa con, vậy thì sản nghiệp nhà họ Tô sẽ đều là của bà ta.

Nhưng không ngờ người đàn ông đó, không thể sinh con.

Vì lý do này, ông ta càng cảm thấy có lỗi với bà ta hơn, bà ta cũng rộng lượng, đối xử tốt với con gái ông ta. Đàn ông đôi khi là như thế, tự phụ, kiêu ngạo, chỉ cần vài thủ đoạn nhỏ chia rẽ tình cảm cha con của họ, Tô Linh Nguyệt đã bị đày vào lãnh cung.

Nhưng... dù sao đó cũng là con gái của ông ta, hơn nữa còn là đứa con gái duy nhất, thương yêu và sự áy náy dù nhiều đến đâu cũng không bằng đứa con gái duy nhất đó.

Bà ta nhận ra điều này và muốn dùng Chu Diễn để lôi kéo Tô Linh Nguyệt.

Nhưng Tô Linh Nguyệt chướng mắt Chu Diễn.

Không sao.

Chỉ cần cha cô để ý là được.

Những trò vặt vãnh như dị ứng rồi cứu người lặp đi lặp lại, Chu Diễn làm vài lần, cha cô tự nhiên chú ý đến anh ta, biết anh ta có ý với Tô Linh Nguyệt, càng có lòng mai mối.

Đương nhiên, Tô Linh Nguyệt có thể từ chối, nhưng tính cô mạnh mẽ, cố tình dùng cách cực đoan nhất để từ chối.

Con người của cha cô, ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt sĩ diện, bị công khai khiêu khích vài lần, không thể giữ thể diện, hiển nhiên cách làm càng cực đoan hơn, dùng di chúc và Tô Khải để ép buộc Tô Linh Nguyệt.

Đương nhiên, ông cũng chỉ muốn kích thích Tô Linh Nguyệt, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Di chúc có hiệu lực.

Chu Thời Vũ có được Tô Khải.

Kết quả vất vả nửa đời người của bà ta đều đã nằm trong tay, vốn dĩ phải rất vui mừng, nhưng theo sự đổi chủ của Tô Khải, đối thủ cạnh tranh nhân cơ hội tấn công, Tô Khải hiện giờ không còn như xưa.

Đặc biệt là một nửa đã rơi vào tay Ý Lâm.

Bà ta nhất định phải nắm chặt nửa còn lại.

Nghĩ đến đây, Chu Thời Vũ điều chỉnh sắc mặt rồi nói với Tô Linh Nguyệt: "Nếu cha con biết bây giờ con sống như vậy, ông ấy sẽ không cam lòng."

Tô Linh Nguyệt quay đầu nhìn Chu Thời Vũ.

Trong ấn tượng, người này chỉ nói lời hay với cha cô, hai người gặp nhau sẽ không có sắc mặt tốt, tất nhiên không có lời hay.

Lời này nếu do bất kỳ ai khác nói đều không gượng gạo.

Nhưng từ miệng bà ta nói ra, từng lời từng chữ đều khiến Tô Linh Nguyệt cảm thấy rùng mình.

Cô lắc đầu: "Ông ta có không cam lòng hay không, không liên quan gì đến tôi, nói đi, rốt cuộc bà muốn gì?"

Chu Thời Vũ lấy chìa khóa từ trong túi ra.

Nói với cô: "Đây là chìa khóa nhà cũ, nếu con muốn thì lúc nào cũng có thể quay về, dì cũng có thể sang tên nhà cũ cho con."

Tốt bụng như vậy?

Sau khi cha cô chết, lâu như vậy mới đến đóng vai mẹ kế tốt bụng?

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Điều kiện là gì?"

Có đôi khi Chu Thời Vũ rất biết ơn Tô Linh Nguyệt, cô rất thông minh, nếu cô thực sự muốn lấy lòng cha mình, thật sự sẽ rất khó đối phó, bà ta mỉm cười: "Điều kiện rất đơn giản, dì muốn tất cả bản thiết kế tham gia triển lãm mùa thu của Ý Lâm."

Đây là không tin tưởng Tạ Lan?

Tô Linh Nguyệt không ngờ lại là điều kiện này, cô còn tưởng là làm mới chuyện cũ, vẫn muốn nói về chuyện của cô với Chu Diễn như trước.

Nhưng Chu Thời Vũ, không phải Chu Diễn.

Điều kiện này hấp dẫn hơn nhiều so với các điều kiện khác.

Nhà cũ ấy, cô đã sống với mẹ, sau này có Chu Thời Vũ, nhà cũ trở thành nơi trú ẩn của cô, cha cô không muốn mỗi ngày về nhà thấy hai người cãi nhau, nên mua cho Chu Thời Vũ một căn nhà ở trung tâm thành phố, từ đó nhà cũ đã trở thành nhà của một mình cô.

Về ý nghĩa.

Đó là nơi cô thích nhất.

Đó là lý do tại sao cô lại tức giận như vậy sau khi cha cô sang tên cho Chu Thời Vũ, trong mấy tháng liền không nói một lời nào với cha.

Cô còn tưởng mình không còn cách nào bước vào ngôi nhà cũ ấy nữa.

Kết quả là, bây giờ Chu Thời Vũ tặng chìa khóa cho cô.

Tô Linh Nguyệt cúi đầu nhìn chìa khóa.

Chu Thời Vũ nói: "Con yên tâm, chuyện này chỉ có con và dì biết, không có người thứ ba biết. Hơn nữa, bản thiết kế của Ý Lâm và Tô Khải đã gửi đi xét duyệt, dù bây giờ dì có thấy bản thiết kế của Ý Lâm, muốn sao chép cũng không kịp."

Không phải bà ta muốn sao chép.

Bà ta muốn xác nhận.

Xác nhận xem bản thảo thiết kế mà Ý Lâm gửi đi xét duyệt có phải là của Tạ Lan hay không.

Chu Thời Vũ thấy cô không nói gì, nói một cách chân thành sâu sắc: "Linh Nguyệt, dù sao Tô Khải cũng là tâm huyết của cha con, là nhà của con, nếu con thấy ở Ý Lâm không thoải mái, có thể quay về làm đại tiểu thư của con, con có biết bất cứ lúc nào dì cũng luôn hoan nghênh con trở về."

Tô Linh Nguyệt lên tiếng: "Bà hoan nghênh tôi cái gì? Hoan nghênh tôi về xé da đầu bà, hay là phá hoại Tô Khải?"

Sắc mặt Chu Thời Vũ trầm xuống.

Tô Linh Nguyệt nói: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Chu Thời Vũ nói: "Gần đây dì ở nhà cũ, luôn nghĩ đến dáng vẻ của con... khi còn nhỏ"

Tô Linh Nguyệt sa sầm mặt.

Cô ghét nhất là Chu Thời Vũ xuất hiện ở nhà cũ!

Chu Thời Vũ thấy cô tức giận, nói tiếp: "Dì còn nghĩ đến việt sửa sang lại nhà cũ."

Tô Linh Nguyệt hít sâu, mỉm cười: "Cải tạo đi, nhà đó đã cũ rồi, nên cải tạo."

Cô nhìn Chu Thời Vũ: "Hơn nữa, bà đừng luôn nhớ đến dáng vẻ của tôi khi còn nhỏ, hãy nhớ dáng vẻ của bố mẹ tôi đi, họ thích nhà cũ nhất, biết đâu buổi tối ngủ họ còn ở kế bên bà đấy."

Một câu nói khiến lỗ chân lông của Chu Thời Vũ dựng đứng.

Bà ta nhíu mày nhìn Tô Linh Nguyệt mềm cứng không ăn.

Tô Linh Nguyệt nói: "Nếu không có việc gì thì tôi về trước, ở ngoài lâu, Quý tổng sẽ không yên tâm."

Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Chu Thời Vũ nhìn theo bóng lưng cô..

Thư ký hỏi: "Sếp Chu, sếp nghi ngờ Tạ Lan sao?"

Chu Thời Vũ nói: "Tôi không nghi ngờ Tạ Lan, tôi chỉ lo lắng về Quý Tri Ý."

Quý Tri Ý này quá thông minh, quá xảo quyệt, chuyện người đại diện trước đó Tô Khải bị cô chơi đùa quay mòng mòng, nếu triển lãm mùa thu lại thất bại, thì Tô Khải muốn vực dậy, sẽ rất khó khăn.

Thư ký nói: "Nhưng cô Tô..."

Tô Linh Nguyệt vẫn mềm cứng không ăn.

Chuyện này thật sự ngoài dự đoán của Chu Thời Vũ.

Bà ta còn tưởng Tô Linh Nguyệt vẫn còn quan tâm đến nhà cũ, sẽ đồng ý với giao dịch này, dù sao cô và Quý Tri Ý cũng không hợp nhau, như vậy vừa có thể lấy lại nhà cũ, vừa có thể trả thù Quý Tri Ý, một mũi tên trúng hai đích.

Không ngờ cô lại từ chối.

Sắc mặt Chu Thời Vũ không tốt lắm, trợ lý đứng ở bên cạnh nghe điện thoại, cúi đầu nói vài câu vào tai Chu Thời Vũ, Chu Thời Vũ trầm mặc vài giây: "Biết rồi."

Bà ta nhìn về phía phòng chờ.

Quý Tri Ý khó đối phó hơn bà ta tưởng tượng.

Tô Linh Nguyệt quay lại phòng chờ, Quý Tri Ý ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi: "Chu tổng đâu?"

Tô Linh Nguyệt trả lời hời hợt: "Bên ngoài."

Tạ Lan liếc mắt nhìn cô, nhấp một ngụm cà phê.

Quý Tri Ý hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Bà ta muốn lôi kéo tôi."

Tạ Lan nghe cô nói thẳng ra như vậy, suýt nữa phun cà phê ra, cô ta bị sặc, ho khan hai tiếng, mặt đỏ lên, Tô Linh Nguyệt thản nhiên lấy khăn giấy ra đưa cho cô ta: "Cô Tạ căng thẳng như vậy làm gì?"

Tạ Lan cứng miệng: "Để trợ lý Tô chê cười rồi."

"Không đến mức cười chê." Tô Linh Nguyệt nói: "Chỉ là cô Tạ căng thẳng như vậy, tôi còn tưởng cô cũng gặp phải mấy chuyện bị người ta lôi kéo như này ấy."

Tạ Lan căng thẳng, ngước lên nhìn Tô Linh Nguyệt, với thái độ như thường lệ: "Trợ lý Tô nghĩ nhiều rồi."

Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi nghĩ nhiều là được rồi, nếu không Ý Lâm mất đi cô Tạ, đó sẽ là một tổn thất lớn."

Không biết có phải lúc nãy ở bên ngoài bị kích thích hay không.

Bây giờ nói chuyện như mang theo thuốc súng.

Quý Tri Ý nghe hai người nói chuyện không lên tiếng, hai tay đan vào nhau đặt trước người, mặt hờ hững, Tạ Lan liếc nhìn sắc mặt của Quý Tri Ý, sau đó nhìn Tô Linh Nguyệt, cười gượng.

Tô Linh Nguyệt mỉm cười ngọt ngào với cô ta.

Tạ Lan:...

Tức muốn nổ phổi!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Tri Ý: Hình như vợ giận rồi.

Tô Linh Nguyệt: Hình như vậy.

Quý Tri Ý:...

***