Tô Linh Nguyệt rất hài lòng, lúc buông Quý Tri Ý ra, nụ cười vẫn còn đọng trên môi, nhìn Quý Tri Ý rồi hỏi: "Đau không?"
Thật ra chỉ cắn nhẹ thôi cũng không đau, nhưng Quý Tri Ý bị cắn bất ngờ nên mới phát ra âm thanh, cô nhìn Tô Linh Nguyệt rồi nói: "Đau thì mấy người có bù đắp cho tôi không?"
Tô Linh Nguyệt nói: "Có chứ." Cô giơ cổ tay ra: "Cho mấy người cắn lại một cái nè."
Quý Tri Ý:...
Tô Linh Nguyệt thấy vậy thì cười, vừa định rút tay lại, Quý Tri Ý đã nắm lấy cổ tay cô cúi đầu cắn một cái, để lại dấu răng nông. Tô Linh Nguyệt hơi ngạc nhiên: "Mấy người cắn thật à!"
Quý Tri Ý nói: "Mấy người đã yêu cầu rồi, sao tôi có thể không đáp ứng được?"
Tô Linh Nguyệt:...
Đôi khi cô phát hiện, thật ra Quý Tri Ý rất khéo ăn nói.
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không lạ, nếu cô ấy không khéo nói, thì làm sao Ý Lâm phát triển nhanh như vậy được?
Giao tiếp cũng là một môn nghệ thuật.
Chỉ là thành tích của mình trong môn nghệ thuật này hơi kém.
Tô Linh Nguyệt rất tự biết mình, cô xoa xoa cổ tay, nói: "Để lại dấu rồi nè, tối nay làm sao mặc lễ phục đây."
Quý Tri Ý hỏi: "Sợ bị người khác nhìn thấy à?"
Tô Linh Nguyệt hỏi lại: "Mấy người không sợ à?"
Quý Tri Ý thản nhiên: "Tôi không sợ."
Tô Linh Nguyệt nhìn cô hai giây rồi dựa vào cánh tay cô, lướt ánh mắt từ trên mặt chuyển xuống cổ, lại hỏi: "Thật sự không sợ?"
Quý Tri Ý chưa kịp mở miệng.
Tô Linh Nguyệt đã dựa sát vào cổ cô ấy, hơi thở nhẹ nhàng hòa quyện với mùi hương của Tô Linh Nguyệt, cổ Quý Tri Ý khẽ giật, như thể đang mời gọi Tô Linh Nguyệt làm gì đó, cô chỉ nhìn vài giây rồi ngồi về lại bên cạnh, nói: "Mấy người không sợ còn tôi thì sợ đấy."
Quý Tri Ý nghiêng đầu: "Sợ cái gì?"
Giọng nói hơi trầm.
Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi sợ phá hỏng hình tượng của mấy người."
Quý Tri Ý nói: "Tôi..."
Chuông cửa vang lên.
Quý Tri Ý và Tô Linh Nguyệt nhìn nhau, Tô Linh Nguyệt hỏi: "Ai vậy?"
Quý Tri Ý lắc đầu.
Nhưng ai cũng có khả năng, lần này những người đến đây đều là người quen, Tô Linh Nguyệt chỉnh lại quần áo của Quý Tri Ý, lấy son môi từ trong túi xách ra thoa lại cho Quý Tri Ý, sau đó đi ra cửa nhìn qua mắt mèo, là một người phụ nữ với lớp trang điểm xinh đẹp.
Nhưng chưa gặp bao giờ.
Đoán chừng là người Quý Tri Ý quen biết khi làm việc, Tô Linh Nguyệt mở cửa, ngay lập tức nghe được một câu: "Tri Ý!"
Cô đứng lại.
Người phụ nữ đối diện cũng thấy cô, ngây ra một lúc: "Cô là ai?"
Tô Linh Nguyệt lên tiếng: "Xin chào, tôi là trợ lý của Quý tổng, Tô Linh Nguyệt."
Đôi mắt của người phụ nữ đối diện sáng lên: "Là cô à! Tôi biết, tôi đã nghe nói về cô rồi."
Tô Linh Nguyệt:...
Mình vẫn rất nổi tiếng.
Người phụ nữ nói: "Cô từng bắt nạt Tri Ý hồi đi học."
Tô Linh Nguyệt:...
Danh tiếng này thà không có còn hơn!
Quý Tri Ý từ trong phòng đi ra, thấy người phụ nữ thì dừng lại: "Chị Mao?"
À...
Tô Linh Nguyệt lại nhìn người phụ nữ kia.
Hóa ra đây là chị Mao.
Nhớ lại những gì Trương Nhàn từng nói, trong lòng Tô Linh Nguyệt không khỏi vang lên tiếng chuông cảnh báo, lần này cô cẩn thận đánh gia Mao Tĩnh An, dáng người cao ráo, mái tóc xoăn dài màu nâu, rất hợp với nét đặc trưng của một người con lai, đồng tử sâu thẳm màu xanh nhạt, trông có chút giống nữ chính nước ngoài trong phim hoạt hình mà Tô Linh Nguyệt đã xem hồi nhỏ.
Rất đẹp.
Quý Tri Ý giới thiệu: "Đây là Mao Tĩnh An, đại diện của Lucky."
Tô Linh Nguyệt khẽ gật đầu: "Chào cô Mao."
Mao Tĩnh An nói: "Đây là trợ lý của em nhỉ? Chị đã nghe nói rồi." Cô nói với Tô Linh Nguyệt: "Có thể phiền cô rót giúp tôi một ly nước không?"
Tô Linh Nguyệt cụp mắt: "Được, đợi một chút."
Quý Tri Ý hỏi Mao Tĩnh An: "Sao chị lại đến đây?"
Mao Tĩnh An nói: "Cô của chị bảo chị qua đây xem."
Lần này Aron không chỉ mời các thương hiệu trong nước mà còn mới các thương hiệu nước ngoài, Lucky là một trong số đó. Mao Tĩnh An nghe nói Quý Tri Ý cũng sẽ tham gia, nên Mao Tĩnh An tự đề cử mình, chủ động nhận việc vặt này với cô của mình.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy Quý Tri Ý là trong cuộc gọi video vào dịp Tết, chúc nhau vài câu rồi tắt máy.
Cũng từng liên lạc với Quý Tri Ý trong một chuyến vè nước công tác, nhưng hoặc là cô ấy đang đi công tác hoặc không có thời gian.
Nên đã lâu rồi Mao Tĩnh An chưa gặp Quý Tri Ý.
Cô nhìn Quý Tri Ý, khỏe khoắn tươi tắn, thần thái ung dung và điềm tĩnh, vẫn là Quý Tri Ý như ngày nào, cô nói: "Gần đây có vẻ em bận lắm nhỉ?"
Quý Tri Ý lấy lại tinh thần, nói: "Cũng bình thường."
Mao Tĩnh An giẫm cao gót bước vào: "Bình thường? Mà mỗi lần gọi điện cho em đều không có thời gian nghe máy, còn nói không bận." Cô nhìn quanh một lượt: "Giống phòng của chị quá."
Quý Tri Ý trả lời cô: "Phòng nào cũng giống nhau."
Mao Tĩnh An đi ra ban công, kéo rèm nhìn ra ngoài và nói: "Vẫn khác mà, cảnh ở chỗ em đẹp hơn một chút."
Quý Tri Ý nói: "Vị trí khác nhau, tất nhiên, cảnh cũng khác nhau."
Mao Tĩnh An dang rộng hai tay: "Chị thích chỗ em hơn."
Cô nhìn về phía Quý Tri Ý: "Hay là tối nay chị cũng ở đây nhé?"
Tô Linh Nguyệt đang bưng nước cho hai người, nghe thấy như vậy thì đông cứng cả người, cô nhìn Quý Tri Ý, rồi bình tĩnh bưng ly nước đưa cho hai người, Mao Tĩnh An rất lịch sự: "Cảm ơn."
Nói xong, cô ấy nhìn Quý Tri Ý: "Được không?"
Quý Tri Ý nói: "Nếu thích thì em có thể nhường phòng này cho chị."
Mao Tĩnh An nói: "Vậy em ở đâu?"
"Thuê một phòng khác." Quý Tri Ý nói: "Em không có yêu cầu gì về phong cảnh."
Mao Tĩnh An nói: "Vậy lãng phí lắm." Cô nhấp một ngụm nước ấm, "Hơn nữa, cũng đâu phải chúng ta chưa từng ngủ chung."
Còn từng ngủ chung?
Tô Linh Nguyệt hít sâu một hơi.
Cô chợt nhớ đến ngày Rắc rối về nhà, cô và Quý Tri Ý cùng nhau tỉnh dậy, biểu cảm không chút xấu hổ kia của Quý Tri Ý rõ ràng không phải là lần đầu tiên!
Cô nói rồi!
Cô nói rồi mà!
Trong lòng Tô Linh Nguyệt vô cùng khó chịu.
Nhìn gì cũng thấy không vừa mắt.
Nghe hai người trò chuyện càng khó nghe hơn.
Cô nói: "Quý tổng, không có việc gì tôi đi trước."
Nghiến răng mà nói.
Giọng nói không thân thiện.
Rất hợp với dáng vẻ cô bị Quý Tri Ý bắt nạt mà không dám phản kháng, chỉ có thể nghiến răng tức giận.
Mao Tĩnh An nhìn dáng vẻ này của cô, nghĩ đến những tin đồn trước đó.
Cũng có vài chỗ giống.
Quý Tri Ý cầm ly lên, ngón tay siết chặt vành cốc, Tô Linh Nguyệt không đợi cô trả lời mà quay người rời đi, Mao Tĩnh An nói: "Cô trợ lý này, là người mẹ mà nuôi của em nói tới đúng không?"
Quý Tri Ý không muốn nói nhiều: "Chị tìm em có việc gì?"
"Còn có chuyện gì nữa." Mao Tĩnh An nói: "Chị muốn làm gì em còn không biết sao."
Quý Tri Ý không hề suy nghĩ: "Không được."
Mao Tĩnh An oán giận: "Tuyệt tình vậy!"
Tô Linh Nguyệt xách túi đứng bên ngoài, bụng đầy lửa giận không có chỗ xả, bực bội khó chịu, cô nhấn nút xuống lầu, tầng này hầu như là trợ lý và thư ký ở, có vài phòng đang mở cửa, lúc Tô Linh Nguyệt đi ngang qua cửa họ thì thấy bên trong có vài người ngồi.
Cô về phòng mình.
Phòng của Tạ Lan ở kế bên phòng cô.
Đến cửa mới nhớ ra cô để lễ phục hết ở chỗ Quý Tri Ý, bao gồm cả của mình.
Nhưng bây giờ cô lại không muốn tìm Quý Tri Ý, đứng ở cửa vài giây, cô mở cửa đi vào.
Cách bố trí của căn phòng này khác hẳn với phòng của Quý Tri Ý, diện tích nhỏ hơn một nửa, cũng có ban công và cửa sổ lồi, cô đi ra ban công, nhớ đến những gì Mao Tĩnh An vừa nói thì quay đầu vào phòng, kéo rèm lại.
Kéo rèm xong, cả phòng tối om.
Cô nằm trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn trần nhà và đèn chùm, tâm trạng bức bối dần dịu đi, lâu rồi cô không bình tĩnh như vậy, kể từ khi cô đồng ý yêu thử với Quý Tri Ý, tâm trạng của cô giống như đi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống, cô thích ở bên Quý Tri Ý, thích trò chuyện với cô ấy, thích nghe cô ấy nói, thích hôn cô ấy.
Cô không biết cách yêu đương, không biết phải làm sao, nhưng vẫn đang cố gắng học.
Cô biết mình không nên tức giận và buồn bã vì một chuyện nhỏ nhặt thế này.
Nhưng cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Bởi vì... cô đang sợ hãi.
Cô sợ rằng Quý Tri Ý cũng sẽ giống những người bạn trước kia, vừa đối xử tốt với cô, vừa chê bai cô.
Đó là lý do tại sao cô lại tức giận như vậy khi thấy Quý Tri Ý có một chút biểu hiện khác với ngày thường.
Dù cô biết điều đó là không nên.
Nhưng dù lý trí có biết, cảm xúc cũng không chấp nhận được.
Cho nên sự khó chịu trong lòng không những không tiêu tan mà còn ngày càng tích tụ, thỉnh thoảng cô nhìn điện thoại, vẫn không có tin nhắn từ Quý Tri Ý, chưa nói chuyện xong sao?
Phải rồi, lâu rồi họ không gặp nhau, nói thêm vài câu cũng đúng.
Nói chuyện gì vậy?
Nói những chuyện họ từng ở chung?
Tô Linh Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy mình có tính thích so đo, nhưng cô hiện tại thật keo kiệt, lùi lại ngàn bước mà nói, cho dù họ thật sự từng ngủ chung thì sao, dù chị Mao đó là bạn gái cũ của Quý Tri Ý thì sao?
Hình như không được.
Tô Linh Nguyệt thấy giả thiết này không thể chấp nhận được.
Một khi chấp nhận giả thuyết này, mọi niềm tin dành cho Quý Tri Ý từ trước đến nay sẽ sụp đổ, Quý Tri Ý trong lòng cô sẽ biến thành một người khác.
Người mà cô ghét nhất.
Cô không thể chấp nhận được.
Tô Linh Nguyệt cầm điện thoại, nhìn trang trò chuyện với Quý Tri Ý, vài lần định gõ chữ, rồi lại xóa đi, khi định tắt điện thoại thì thấy tên Trương Nhàn, cô nhấp vào hỏi Trương Nhàn: "Giám đốc Trương, cô có ở đó không?"
Trương Nhàn đang hẹn họp với người của phòng thiết kế, cô vào đây lâu rồi nhưng vẫn giữ thái độ muốn làm gì thì làm, nên mọi người cũng không quá để ý đến cô, không chú ý thì dễ lộ khuyết điểm, Trương Nhàn nhìn bản báo cáo đầy những ghi chú cần chỉnh sửa mà đau đầu.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại rung lên, cô nghiêng đầu.
Không ngờ lại là tin nhắn của Tô Linh Nguyệt.
Hiếm khi Tô Linh Nguyệt chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Cô trả lời: [Sao vậy?]
Tô Linh Nguyệt: [Tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?]
Trương Nhàn: [Chuyện gì?]
Tô Linh Nguyệt: [Quý tổng và cô Mao, có quan hệ gì vậy?]
Khi câu hỏi được gửi đi, trái tim cô đau nhói, dạ dày cũng khó chịu, ngũ tạng lục phủ như bị ai đó khuấy động, khó chịu đến mức cô phải dựa vào tay ghế sofa, mất hết sức lực.
Điện thoại rung lên.
Mọi câu trả lời khả thi đều hiện ra trước mắt cô, cô lấy lại tinh thần và nhìn vào điện thoại.
Trương Nhàn: [Chị Mao?]
Trương Nhàn: [Không lẽ triển lãm mùa thu lần này, chị Mao cũng đi à?]
Tay Tô Linh Nguyệt do dự vài giây rồi trả lời: [Ừm, tôi không rõ quan hệ của họ, sợ sẽ nói sai.]
Cô bây giờ thật hèn.
Lại dùng cách này để lấy thông tin.
Tô Linh Nguyệt gửi xong thì nhìn màn hình.
Cảm thấy bản thân mình gửi tin nhắn như vậy, có chút xa lạ.
Cô nhấp vào điện thoại, Trương Nhàn vẫn chưa trả lời, phía bên kia đang gõ chữ, trong thoáng chốc cô cảm thấy thật khó coi, cảm giác chán ghét bản thân quen thuộc tràn lan khắp dây thần kinh, cô đổi tư thế trên ghế sofa, vứt điện thoại sang một bên.
***