Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 78: Đẹp



Quý Tri Ý uống hết nửa ly trà, nhân lúc có một vị khách mới vào phòng tiếp khách thì tranh thủ nói với sếp Tề rằng mình muốn về nghỉ ngơi. Sếp Tề thấy cô mệt mỏi, quan tâm hỏi: "Có cần tôi cho người mang ít tinh dầu giúp dễ ngủ đến không?"

Cô mỉm cười từ chối: "Cảm ơn sếp Tề, không cần đâu, tối gặp lại."

Sếp Tề gật đầu: "Tối gặp."

Quý Tri Ý gật đầu chào với vị sếp đi ngang qua kia, rồi rời khỏi phòng tiếp khách. Đây là khu vực được khách sạn đặc biệt thiết kế, thường dùng để bàn chuyện làm ăn, không gian rộng, có đốt trầm hương nên bầu không khí thoải mái. Vị sếp kia đi vào, thấy sếp Tề thì hỏi: "Vừa nói chuyện gì với Quý Tri Ý thế?"

Có thể thấy quan hệ khá thân thiết với sếp Tề.

Sếp Tề cười, rót cho anh ta một tách trà: "Nói chuyện cơ mật của công ty thôi."

Vị sếp ấy cười: "Cô nghe chuyện của cô ấy với Tô Khải chưa?"

Sếp Tề quay đầu lại: "Chuyện gì?"

Sếp kia nói: "Còn chuyện gì nữa, chuyện sản phẩm mới bị sao chép đó."

Thật ra, người sáng suốt đều biết chuyện này cũng sẽ không quá ồn ào. Đầu tiên, không đủ yếu tố cấu thành sao chép, thứ hai, hai bên đều tung ra sản phẩm mới cùng lúc, quy trình gần như đồng bộ, chỉ là Tô Khải ra trước một ngày. Nếu Ý Lâm muốn sao chép, cũng không ngu ngốc đến mức chọn cùng thời gian. Cho nên, rất rõ ràng, bên trong có vấn đề.

Sếp Tề nói: "Cứ chờ xem."

Sếp kia hỏi: "Chờ gì?"

Sếp Tề nhìn theo hướng Quý Tri Ý đã ra khỏi hành lang: "Chờ một vở kịch hay sắp diễn ra."

Vị sếp kia nhìn theo ánh mắt cô ấy nhìn về phía thang máy, kể từ khi có Ý Lâm, kịch hay thường xuyên diễn ra, chỉ là hầu như Ý Lâm chưa từng thất bại. Cho nên, mọi người đều đặt nhiều kỳ vọng vào Ý Lâm trong lần tranh giành hạn ngạch của Bảo Thuận này.

Dù cho mấy ngày trước Ý Lâm còn vướng vào vụ lùm xùm sao chép.

Quý Tri Ý bước vào thang máy, nhân viên hướng dẫn giúp cô chọn tầng. Đột nhiên cô hỏi: "Xin hỏi, cô có thấy cô Tô không?"

Thực ra cô cũng không ôm hy vọng gì, hay nói cách khác, cô chỉ nóng lòng muốn nhắc đến Tô Linh Nguyệt.

Nào ngờ đối phương lại biết thật.

Nhân viên hướng dẫn cười: "Tổng giám đốc Quý, là trợ lý của cô, cô Tô Linh Nguyệt phải không?"

Có vẻ như khách sạn đã tiến hành đào tạo trước triển lãm mùa thu. Quý Tri Ý gật đầu.

Nhân viên hướng dẫn nói: "Cô Tô đã xuống lầu rồi."

Quý Tri Ý nhíu mày: "Xuống lầu? Khi nào vậy?"

Nhân viên hướng dẫn nói: "Khoảng nửa tiếng trước."

Nửa tiếng trước?

Không phải cô ấy vừa mới ngủ dậy sao?

Quý Tri Ý mỉm cười: "Cảm ơn, xuống tầng trệt giúp tôi."

Thang máy dừng ở tầng một, cô vừa định gọi điện cho Tô Linh Nguyệt thì thấy hai người đang đi vào cửa, Tô Linh Nguyệt và Mao Tĩnh An, sao họ lại đi cùng nhau? Quý Tri Ý im lặng vài giây, đứng ở cửa thang máy. Tô Linh Nguyệt thấy cô, phản ứng đầu tiên là vui mừng, sau đó là hờn dỗi.

Cô cúi đầu cố che giấu cảm xúc vì nhìn thấy Quý Tri Ý.

Mao Tĩnh An quay đầu cũng thấy Quý Tri Ý, mỉm cười: "Tri Ý? Sao em lại ra đây?"

Quý Tri Ý nhìn người bên cạnh cô ấy, nói: "Em tìm trợ lý Tô để lấy tài liệu."

Mao Tĩnh An gật đầu: "Đúng rồi, nãy chị có qua siêu thị bên kia, đem ít đồ ăn vặt về cho em nè."

Nói rồi đưa túi đồ cho Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý hỏi: "Là đồ ngọt à?"

Mao Tĩnh An nhìn đồ ăn vặt: "Là đồ ngọt đó."

Quý Tri Ý nói: "Vậy em không ăn được, chị Mao ăn đi."

Mao Tĩnh An khó hiểu: "Sao lại không ăn được?"

Quý Tri Ý nói: "Em bị đau răng, bác sĩ bảo không được ăn đồ ngọt."

Mao Tĩnh An tin thật: "Đã uống thuốc chưa?"

Tô Linh Nguyệt nghe Quý Tri Ý nói chuyện.

Thì ra cô ấy cũng biết nói dối.

Có chút buồn cười.

Cô khẽ ho: "Quý tổng, tài liệu đã sửa xong rồi, ở phòng tôi, lát nữa tôi sẽ mang lên cho cô."

Quý Tri Ý nói: "Không cần phiền phức, tôi đến phòng cô lấy."

Nói rồi cùng nhau vào thang máy, khi đến tầng của Tô Linh Nguyệt, Quý Tri Ý theo cô ra khỏi thang máy, chào tạm biệt Mao Tĩnh An, sau đó hai người đứng trước cửa, Tô Linh Nguyệt mở cửa.

Các thư ký đi ngang qua nhìn thấy họ, ngạc nhiên vội chào: "Chào Quý tổng."

Quý Tri Ý lịch sự gật đầu chào lại với họ.

Sau đó vào phòng.

Rèm cửa đang đóng nhưng ánh sáng vẫn lọt qua, chỉ là phòng hơi tối, Tô Linh Nguyệt bật đèn, đi vào trong, sau đó lục lọi trong tủ.

Quý Tri Ý khó hiểu: "Đang làm gì vậy?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Tìm sữa."

Quý Tri Ý càng khó hiểu: "Sữa?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Đúng vậy, nghe cô Mao nói trước đây Quý tổng rất thích uống sữa, tôi tìm xem ở đây có không."

Quý Tri Ý:...

Cô cũng không ngốc. Sao không nghe ra sự châm chọc này.

Cô nhức đầu: "Đừng tìm nữa, tôi không thích uống sữa."

Tô Linh Nguyệt nói: "À... ở chỗ cô Mao thì thích uống, đến chỗ tôi lại không thích uống nhỉ."

Quý Tri Ý:...

Cô đứng dậy bước đến gần Tô Linh Nguyệt, định nắm tay cô ấy nhưng bị né tránh, xụ mặt ngồi xuống ghế sofa.

Nói là ghế đôi nhưng thực ra rất nhỏ, cả hai phải ngồi sát vào nhau, trong phòng ngoài ghế sofa chỉ còn một chiếc giường, không có lấy một cái ghế dư thừa, Quý Tri Ý muốn ngồi cạnh cô, Tô Linh Nguyệt liền dịch vào giữa, chiếm hết ghế sofa.

Quý Tri Ý nhìn hành động của cô, thấy buồn cười: "Không cho tôi ngồi à?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Phòng tôi nhỏ, không có chỗ cho Quý tổng ngồi đâu."

Quý Tri Ý:...

Cô không nói gì.

Tô Linh Nguyệt nói: "Quý tổng cần tài liệu gì? À, hay là tôi gọi bác sĩ cho Quý tổng?"

Quý Tri Ý nhíu mày: "Gọi bác sĩ làm gì?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Đau răng mà."

Quý Tri Ý bị cô làm cho á khẩu, miệng lưỡi đúng là sắc bén, có phần giống trước đây. Cô từ từ cố gắng chen vào ngồi xuống bên cạnh Tô Linh Nguyệt và mép ghế, không đủ chỗ nên nửa người cô ngồi lên đùi Tô Linh Nguyệt, tư thế khá là...

Tô Linh Nguyệt có đang giận dỗi cũng không chịu nổi, dịch mông qua một bên, nhường nửa ghế cho Quý Tri Ý ngồi.

Quý Tri Ý ngồi bên cạnh cô, nói: "Cảm ơn."

Còn bày đặt nói khách sáo.

Tô Linh Nguyệt đang hờn dỗi nhưng nghe câu này lại có chút buồn cười.

Cô làm mặt lạnh.

Quý Tri Ý nói: "Sao hai người lại đi với nhau?"

Tô Linh Nguyệt xị mặt trả lời: "Không được à?"

Thái độ thờ ơ: "Cô Mao xinh đẹp vậy mà, tôi muốn đến gần ngắm một chút, nên đi chung."

Quý Tri Ý:...

Giờ thì đến lượt cô xị mặt.

Cô dựa vào người Tô Linh Nguyệt, nhẹ giọng gọi: "Linh nguyệt."

Tô Linh Nguyệt không thể chịu được việc cô ấy gọi tên mình như thế này, cảm giác xa lạ ngăn cách trong tưởng tượng bị xóa tan bởi một tiếng gọi thân mật. Hai người vẫn là người yêu thân mật như trước, nhưng nghĩ đến Mao Tĩnh An, trong lòng Tô Linh Nguyệt vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cô đáp lại tự nhiên: "Sao?"

Quý Tri Ý nói: "Tôi với chị Mao quen nhau lúc học đại học ở nước ngoài."

Còn giới thiệu nữa.

Tô Linh Nguyệt đứng giữa vừa không muốn nghe vừa muốn nghe, không nói chuyện, chỉ ừ một tiếng để biểu thị mình đang nghe. Quý Tri Ý nghiêng đầu nhìn cô làm mặt lạnh, cắn chặt hàm, môi mím chặt, sờ sờ vành tai, phát ra một tiếng nhẹ như không: "Ừm~~~"

Âm thanh như móc câu.

Kéo theo một đoạn quá khứ.

Quý Tri Ý nói: "Chủ tịch của Lucky là cô của chị ấy, lần này chị ấy thay mặt cô mình đến đây."

Điều này thì Tô Linh Nguyệt biết, chủ tịch của Lucky từng có một người con trai, nhưng lúc học cấp ba đã qua đời sau một vụ tai nạn, sau đó bà ấy ly hôn với chồng, không tái hôn. Có tin đồn bà ấy muốn giao công ty cho hai cháu gái.

Khi con trai bà ấy qua đời, Tô Linh Nguyệt đã nghe được nhiều tin tức, nhưng khoảng cách xa xôi, lại không quan tâm, nên không hiểu rõ, khi đó cô còn không biết chủ tịch tên gì, huống chi là hai cháu gái.

Quý Tri Ý tiếp tục: "Có một khoảng thời gian tôi thường xuyên mất ngủ, chị ấy biết được nên bảo tôi đi tìm chị của chị ấy lấy thuốc."

Cô nói: "Chị của chị ấy là bác sĩ, vì mất ngủ không thể uống nhiều cà phê, chị chị ấy bảo tôi uống một chút sữa trước khi ngủ, chị ấy biết nên thỉnh thoảng mang sữa đến cho tôi."

Hai người trở nên thân thiết chỉ vì vậy, sau đó cô vào Lucky, quan hệ với Mao Tĩnh An càng thân hơn, nhưng chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Tô Linh Nguyệt nghe xong cúi đầu, bất ngờ hỏi: "Vậy tại sao hai người lại ngủ cùng nhau?"

Quý Tri Ý giải thích: "Lần đó đi công tác, máy lạnh của phòng chị ấy bị hư."

Tô Linh Nguyệt nói: "Vậy nên hai người ngủ chung?"

Quý Tri Ý: "Tôi ngủ trên sofa."

Tô Linh Nguyệt: "À."

Quý Tri Ý:...

À là ý gì?

Không hài lòng với lời giải thích này sao?

Quý Tri Ý vừa định mở miệng.

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Quý Tri Ý suy nghĩ: "Khi mới vào Lucky."

Tô Linh Nguyệt gật đầu: "Mấy người vào Lucky là vì cô ấy sao?"

Quý Tri Ý không hề nghĩ ngợi: "Tất nhiên không rồi."

Tâm trạng Tô Linh Nguyệt dịu đi một chút, nhưng vẫn còn giận.

Không muốn Tô Linh Nguyệt hiểu lầm.

Quý Tri Ý nói: "Khi đó các mối quan hệ của tôi đều ở bên đó."

Nên cô mới chọn Lucky thay vì sang Pháp, không muốn bắt đầu lại từ đầu, cô không thể đợi được thời gian đó, cô muốn trưởng thành nhanh nhất có thể, dù lúc đầu mẹ nuôi của cô không cho cô về nước thành lập Ý Lâm, cô cũng sẽ về.

Bởi vì cô muốn gặp Tô Linh Nguyệt.

Trước khi nhà họ Tô suy kiệt, cô chỉ có thể lén lút dò hỏi tin tức về Tô Linh Nguyệt, hoặc nhìn từ xa trong các buổi tiệc. Hai năm nay, hầu như Tô Linh Nguyệt không tham gia bất kỳ sự kiện nào, ngay cả cơ hội nhìn một lần cũng là điều xa xỉ đối với cô.

Cô cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng.

Đã từng thử thỏa thuận với Tô Khải, đưa Tô Linh Nguyệt vào Ý Lâm, dù lấy lý do trả thù cũng được. Cô chỉ muốn thấy Tô Linh Nguyệt, nhưng kế hoạch chưa kịp bắt đầu đã bị mẹ nuôi ném vào mặt, trách mắng: "Đưa con gái của nhà họ Tô vào Ý Lâm? Là cô điên hay tôi điên?"

Cô không điên.

Còn muốn tìm cách đi đường vòng.

Thì nhà họ Tô gặp chuyện.

Cô nhìn Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt ôm gối ôm, ngón tay nghịch tua rua ở mép gối, cúi đầu, không biết có phải đang nghĩ chuyện gì không. Cô gọi: "Linh nguyệt?"

Tô Linh Nguyệt quay đầu liếc cô một cái, rồi lại quay đầu về, ngón tay vẫn nghịch tua rua gối, giọng thì thầm: "Mấy người có thấy cô Mao đẹp không?"

Quý Tri Ý nghe câu này liền ngừng lại.

Thật lòng mà nói, Mao Tĩnh An rất đẹp, cô gật đầu.

Tô Linh Nguyệt nói: "Tôi cũng thấy cô ấy rất đẹp."

Quý Tri Ý không hiểu cô muốn nói gì, hỏi thẳng cô: "Vậy thì sao?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Vậy tại sao mấy người không thử với cô ấy?"

Quý Tri Ý: "Tại sao tôi phải thử với chị ấy?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Cô ấy đẹp mà!"

Quý Tri Ý tức giận: "Đẹp là tôi phải thử với chị ấy?"

Tô Linh Nguyệt: "Vậy mấy người thử với tôi, không phải vì tôi đẹp sao?"

Quý Tri Ý á khẩu: "Tôi!"

Cô nhìn vào mắt Tô Linh Nguyệt, cảm xúc khác lộ rõ trong ánh mắt, hít sâu, nói thật chậm rãi: "Vậy cũng không thể chỉ dựa vào bề ngoài, chắc chắn còn có yếu tố khác." Nói đến đây, đột nhiên Quý Tri Ý ý thức được điều gì đó, quay đầu nhìn Tô Linh Nguyệt hỏi: "Chẳng lẽ mấy người hẹn hò với tôi chỉ vì gương mặt này?"

Tô Linh Nguyệt:...

Cô chớp chớp chớp chớp mắt.

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Công chúa: Ủa không phải hả?

Quý tổng: Tức chết

Toàn văn hoàn.

***