Bệnh Tiểu Thư

Chương 28: Quan hệ giữa cậu với Nghê Tuyết là sao vậy?



Tối đó mọi người không chơi muộn lắm, dù sao sáng hôm sau cũng phải dậy sớm để leo núi nên ăn khuya xong ai nấy về phòng nghỉ ngơi ngay.

Tầng hai biệt thự có năm phòng, Cảnh Duệ và Lã Dặc Dương quyết định ở chung, còn lại mỗi người một phòng.

Sau cả ngày dài di chuyển và vui chơi, về đến phòng là Nghê Tuyết cũng thấy mệt nên nằm xuống giường một chút là cơn buồn ngủ ập tới, mắt nặng trĩu, ngủ lúc nào không hay mà chẳng thèm tắt đèn.

Vì đi ngủ sớm thế nên đến đêm cậu tỉnh giấc là chuyện bình thường, nhất là hôm nay đã uống không ít nước ngọt và nước trái cây. Cậu nằm yên một lát nhưng rốt cuộc không chịu nổi, đành dụi mắt còn ngái ngủ bước vào nhà vệ sinh trong phòng.

Biệt thự ở vùng ngoại ô này cách âm không tốt lắm, mà phòng của Nghê Tuyết lại nằm cuối lối đi. Vừa đi vệ sinh xong xuôi thì cậu nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện ngoài hành lang.

Là giọng của Triệu Lạc và Lý Kim Thư, nhưng chỉ nghe được mấy đoạn rời rạc.

Triệu Lạc: “Mình nghĩ… mình thật sự thích cậu ấy rồi… từ… bắt đầu… đây là lần *****ên mình thích…”

Lý Kim Thư: “Nhưng mà… mình cảm giác cậu ấy và… không giống nhau lắm… hay là… cậu cứ…”

Triệu Lạc: “Thật hả? Mình thấy… đâu có… nhỡ đâu bạn…”

Lý Kim Thư: “Ừa, cũng có thể là mình nghĩ quá nhiều, mai mình thử hỏi cậu ấy xem sao.”

Câu cuối cùng thì Nghê Tuyết nghe rõ mồn một. Vì lúc Lý Kim Thư nói câu ấy, cô bạn và Triệu Lạc vừa đi ngang qua cửa phòng cậu.

Dù chỉ nghe vài câu mà không đầu không đuôi thì cũng đoán được phần nào, chắc Triệu Lạc thích ai đó rồi, mà Lý Kim Thư thì không được yên tâm cho lắm.

Cậu không muốn nghe lén, càng không định đào sâu chuyện riêng của người khác nên chỉ lẳng lặng rửa tay rồi tắt đèn, sau đó quay lại giường ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, Cảnh Duệ và Lã Dặc Dương thay nhau lái xe đưa cả bọn tới chân núi cắm trại. Hôm nay thời gian đi xe ngắn hơn hôm trước, chỉ khoảng hai tiếng là xe dừng lại ở một khoảng đất rộng. Nếu hôm qua chỉ là vùng ven thành phố, thì hôm nay đúng nghĩa là vùng ngoại ô hoang vắng. Gần đó có một làng nhỏ nhưng chưa phát triển du lịch, nơi này rất ít người biết, chẳng mấy khi có du khách ghé qua.

Lúc này trời thu mát mẻ, bầu trời trong xanh không một gợn mây, không khí tinh khiết trải dài khắp vòm trời này, núi non trùng điệp, không gian yên tĩnh, ngắm cảnh thôi cũng thấy lòng nhẹ nhõm hẳn ra.

   Mọi người xuống xe, Cảnh Duệ, Lã Dặc Dương và Triệu Lạc bắt đầu chuẩn bị đồ nướng ngoài trời, Nghê Tuyết cũng lại phụ giúp.

Giữa lúc này, Lý Kim Thư đi ngang qua Tưởng Đông Hà rồi gọi hắn lại.

Cả hai đứng cách xa mấy người còn lại, Lý Kim Thư nhìn hắn một lúc rồi như tiện miệng hỏi: “À này, Tưởng Đông Hà, mình có cô bạn cùng phòng cũng theo dõi kênh của bọn mình, cậu ấy từng thấy cậu trên trang tỏ tình khi học quân sự, bảo mình hỏi giùm là cậu có bạn gái chưa? Nếu có rồi thì cậu ấy sẽ bớt mơ mộng.”

“Chưa có.”

“Ồ, thế thì chắc cậu ấy còn mơ mộng dài dài,” Lý Kim Thư nhún vai, “Thế cho mình hỏi chút về mẫu người lý tưởng của cậu nhé?”

“Thật ra tôi chưa nghĩ đến chuyện đó bao giờ.” Tưởng Đông Hà cười, không ngại ngần, “Tôi bận lắm, thời gian rảnh cũng đi làm thêm, có yêu thì cũng khó mà chăm chút cho người ta chu đáo. Mà như thế thì không công bằng cho người ấy. Còn mẫu người lý tưởng thì… có thể nói chuyện hợp tính là được rồi.”

“Vậy hen,” Lý Kim Thư cũng cười, “Cậu với Nghê Tuyết thân nhau như vậy, thế cậu có biết cậu ấy đã có một nửa kia chưa?”

Với Tưởng Đông Hà thì Lý Kim Thư hỏi về ‘bạn gái’, còn khi nói đến Nghê Tuyết thì cô bạn lại hỏi ‘một nửa kia.’

Tưởng Đông Hà nghĩ lại, hắn và Nghê Tuyết thân thiết… thật à? Cảm giác bây giờ là như vậy nhỉ.

Trong mắt mọi người, hai đứa đã trở thành kiểu hiểu nhau nhất.

Cả hai ở cùng nhà, thói quen của đối phương thì thuộc nằm lòng, chỉ cần một đứa động tay động chân là đứa kia đã nhận ra ngay. Còn về chuyện Nghê Tuyết có người yêu không, thì chắc chắn là chưa rồi. Tính của cậu mà có yêu đương gì thì bạn bè xung quanh biết ngay; thêm nữa, Tưởng Đông Hà cũng không tưởng tượng nổi người yêu của Nghê Tuyết sẽ là kiểu người như thế nào.

Tưởng Đông Hà đáp: “Như tôi biết thì chưa có đâu.”

“Câu hỏi cuối không phải ai nhờ đâu, mà là mình tò mò muốn hỏi,” Lý Kim Thư đắn đo một chút rồi nói, “Cậu và Nghê Tuyết là quan hệ gì thế? Cậu ấy… rất quấn quít cậu.”

Đến đây là Lý Kim Thư cảm thấy mình đã hỏi đủ rồi. Bạn thân của cô từ bé đến lớn thì thích thầm Tưởng Đông Hà, còn ‘bạn’ của Tưởng Đông Hà lại dành cho hắn những tình cảm không mấy trong sáng.

Người ngoài thường sáng suốt hơn, nhưng cô bạn cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của ai.

   Quan hệ nào rồi cũng nên tự nhiên mà đến, chứ không phải bị thúc ép mà thành, như vậy mới bền lâu mà không phải khó xử. Có lẽ là vì cô nghĩ hơi tiêu cực, nhưng với cô, mọi việc từ trước khi bắt đầu đã nên có một kết thúc đẹp sẵn rồi.

Tưởng Đông Hà thấy câu hỏi này hơi lạ, nhưng lạ chỗ nào thì hắn không nói được. Hắn trả lời rất thẳng: “Bạn cấp ba, bạn cùng phòng, bạn bè.”

Ba từ đều thể hiện một quan hệ cứ thế tiến dần.

Cũng đúng như Lý Kim Thư đoán, Tưởng Đông Hà thật sự chẳng rõ gì cả. Cô bạn gật đầu rồi cũng dừng câu chuyện: “Thôi nào, bọn mình qua phụ họ chút đi.”

Chuyến đi lần này nhóm mang đủ thứ, ai cũng xắn tay làm việc nên bày biện đồ nướng và nồi niêu nhanh gọn, làm xong mấy bước chuẩn bị ban đầu thì chỉ còn lại nấu đồ ăn. Đến phần này, các nhóm thay phiên nhau làm, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà nướng một lúc rồi đến lượt Cảnh Duệ và Lã Dặc Dương.

Trước giờ Nghê Tuyết chưa từng làm mấy việc này, nhưng được Tưởng Đông Hà chỉ vài câu thì cũng bắt đầu thấy hay hay, chỉ hơi phiền vì khói dầu hơi sặc. Tuy vậy, làm chưa bao lâu là cậu lại muốn trốn việc, không nói một lời mà chỉ chớp mắt nhìn Tưởng Đông Hà, tiếc là hắn chọn cách phớt lờ cậu.

Sau khi có người đổi ca, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà tạm rảnh, chỉ còn đợi đồ ăn chín. Nghê Tuyết ngắm cảnh thêm một lát, cả năm nay cứ luẩn quẩn trong thành phố, giờ được thả mình giữa núi non hồ nước thì cậu bất giác thấy thoải mái vô cùng.

Cậu ngồi xổm bên bờ hồ một lúc, còn Tưởng Đông Hà thì đứng bên cạnh, hai đứa im lặng, không ai phá đi cảm giác yên bình đang có lúc này.

Một lúc sau, Nghê Tuyết đứng dậy rồi quay qua Tưởng Đông Hà: “Cho tôi mượn điện thoại cậu một chút.”

“Hả?” Dù không hiểu cậu định làm gì, nhưng Tưởng Đông Hà vẫn đưa điện thoại cho cậu.

Đây là cái điện thoại mới mà Nghê Tuyết dùng khoản tiền *****ên tự kiếm được để mua cho Tưởng Đông Hà, còn ép hắn phải nhận. Xài được mấy ngày rồi, Tưởng Đông Hà cũng bắt đầu thấy quen tay.

Nghê Tuyết thấy hình nền điện thoại của hắn vẫn là cái hình mặc định, chẳng có gì đặc biệt. Còn mấy app cậu đã tải sẵn cho thì Tưởng Đông Hà vẫn chưa gỡ bỏ, nhưng không biết có mở ra dùng chưa.

Nghê Tuyết mở camera, chuyển sang chế độ selfie rồi gọi Tưởng Đông Hà: “Tưởng Đông Hà, qua đây chụp chung cái nào.”

Trước đây cậu cũng hay chụp ảnh, vì muốn lưu giữ cuộc sống thường ngày nên cũng còn nhiều bức ảnh cũ. Nhưng từ sau khi bố mẹ gặp chuyện, đời sống trắc trở, cậu chẳng còn hứng thú gì để ghi lại nữa. Đến giờ mọi thứ mới dần ổn lại, cậu cũng muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này với Tưởng Đông Hà.

   Trái ngược hẳn với cậu, Tưởng Đông Hà chẳng mấy khi có tâm trạng chụp ảnh. Từ bé đến giờ, ngoài mấy tấm chụp cùng cả lớp hay mấy lần bị chụp trộm thì hắn chẳng có bức nào của riêng mình.

Nhưng Tưởng Đông Hà làm gì cũng dứt khoát, chỉ chụp ảnh thôi mà, có gì đâu. Hắn đi lại gần đứng ngay bên cạnh Nghê Tuyết.

Nhìn vào màn hình điện thoại, Nghê Tuyết lại bảo Tưởng Đông Hà: “Cậu nhích gần một chút nữa đi.”

Tưởng Đông Hà làm theo, hai người cao xấp xỉ nhau, vai chạm vai, trong khung hình hai khuôn mặt trẻ trung nhìn rất mãn nhãn.

Nghê Tuyết giơ tay cầm điện thoại, chụp tấm *****ên.

Sau khi bấm vào album ảnh, Nghê Tuyết ngắm nghía một lúc, hình như vẫn chưa ưng. Cậu quay lại camera rồi bảo, “Mặt nghiêm quá vậy, cậu thử cười một chút xem nào?”

Tưởng Đông Hà: “Sao cậu lắm chuyện thế?”

“Tôi lúc nào chẳng lắm chuyện, cũng có phải ngày một ngày hai đâu, ” Nghê Tuyết chẳng ngại thừa nhận, lại còn vênh mặt tự tin: “Cậu phối hợp nhanh thì mình chụp xong ngay thôi mà.”

… Nghe cũng có lý? Thế là Tưởng Đông Hà thử nhếch miệng cười nhẹ. Nghê Tuyết vẫn giữ nguyên biểu cảm ban đầu, bấm chụp tấm thứ hai.

Tưởng Đông Hà tưởng lần này chắc ổn rồi, ai ngờ lại nghe Nghê Tuyết phán: “Cậu cái người này lạ ghê ta, cười mà trông còn dữ hơn là không cười là sao?… Chụp lại cái nữa đi.”

Tưởng Đông Hà không tin, liếc màn hình: “Không phải nhìn cũng khá vui vẻ đó sao?”

“Đâu mà, cậu giống một tên đặc vụ đang nở nụ cười lạnh trước khi ra tay làm nhiệm vụ ấy.” Nghê Tuyết nhận xét, “Như sắp móc súng ra gi.ết người luôn vậy đó.”

Tưởng Đông Hà bất lực thở dài: “Vậy rốt cuộc là cười hay không cười đây?”

“Cứ tự nhiên đi, đừng cố tạo dáng gì cả.” Nghê Tuyết lần nữa giơ điện thoại xa ra, bảo: “Chụp nhé.”

Cuối cùng cậu ấn nút chụp, ghi lại khoảnh khắc cả hai cùng phong cảnh phía sau.

Trong ảnh, một người đang cười tươi với đôi mắt cong cong, má bên trái hiện lên lúm đồng tiền nhè nhẹ, người kia dù không cười nhưng vẻ mặt trông cũng thư giãn. Hai chàng trai đứng gần nhau, nhìn như là đôi bạn thân thân thiết.

“Ừm, tấm này đẹp đó.” Cuối cùng Nghê Tuyết cũng hài lòng gật đầu, chỉnh chút màu với bộ lọc có sẵn, rồi mở phần cài đặt hình nền, chọn tấm ảnh vừa chụp.

Làm xong, cậu đưa điện thoại lại cho Tưởng Đông Hà.

   “Ồ, thay hình nền mới rồi à?” Tưởng Đông Hà vừa nhìn vừa cười: “Trông cũng đẹp ra phết.”

Khen người khác cũng không quên tiện khen cả mình vào.

Nghê Tuyết cẩn thận dặn: “Hình nền này không được đổi đâu đấy.”

Trừ khi… chúng ta lại chụp thêm ảnh mới.

——————–

Tác giả: Cậu ở bên trái, tôi kề bên phải, bức ảnh *****ên, không dám quá gần nhau ~