Bệnh Tiểu Thư

Chương 48: Mãi mãi đứng về phía cậu



Sau hôm đó, Nghê Tuyết cũng rời khỏi căn hộ mà cậu và Tưởng Đông Hà cùng thuê. Cậu chỉ để lại chiếc chìa khóa của mình, không mang theo gì ngoài vài bộ quần áo để thay và đồ dùng cần thiết.

Chương trình trao đổi du học diễn ra vào tháng chín, giờ đã là cuối xuân đầu hè, chỉ cách nhau vài tháng. Hơn nữa, việc tìm nhà ngắn hạn cũng chẳng dễ dàng. Trước khi Nghê Tuyết tìm được chỗ ở mới, cậu tạm trú tại nhà Bang Nghiêu. Hai người sống chung rất hòa hợp, Nghê Tuyết vì muốn tiết kiệm thêm tiền nên ngày nào cũng ra ngoài từ sáng sớm đến tối muộn mới về, còn Bang Nghiêu thì thường xuyên thức đêm. Ngoại trừ những tiết học bắt buộc, họ gần như chẳng gặp mặt nhau.

Sau khi Nghê Tuyết dọn đi, Tưởng Đông Hà cũng không liên lạc lại với cậu.

Câu chất vấn của Nghê Tuyết hôm đó khiến Tưởng Đông Hà cứng họng. Hắn không thể phủ nhận rằng nụ hôn của Nghê Tuyết đã khiến hắn cảm thấy rung động, nhưng hắn thật sự không biết phải đáp lại thế nào.

Sau một khoảng lặng kéo dài, Tưởng Đông Hà chỉ khẽ gọi tên Nghê Tuyết.

Tưởng Đông Hà vẫn ở ký túc xá trường, đến khi hắn phát hiện Nghê Tuyết đã rời khỏi căn hộ thì cũng đã là vài ngày sau. Thật ra trong lòng hắn đã có linh cảm trước đó rồi, vì hắn nhớ Nghê Tuyết từng nói rằng nếu cậu buồn, cậu sẽ không tiếp tục thích hắn nữa. Việc rời đi chỉ là điều tất yếu thôi.

Căn hộ vốn chẳng rộng rãi gì, vậy mà khi Tưởng Đông Hà đứng một mình trong phòng khách, hắn lại cảm thấy nó trở nên trống trải vô cùng.

Mỗi căn phòng đều có dấu vết cuộc sống chung của họ. Trong tủ lạnh còn có nước ép và sữa mà Nghê Tuyết thích, trong phòng tắm vẫn còn dầu gội và sữa tắm họ từng dùng chung, trên bàn trà ở phòng khách còn chậu cây nhỏ mà Nghê Tuyết từng chăm sóc——đó là món quà khuyến mãi khi họ đi siêu thị cùng nhau lần trước. Tưởng Đông Hà tiến lại gần, phát hiện từ khi Nghê Tuyết rời đi thì chậu cây cũng đã héo tàn.

Những thứ này đều được Nghê Tuyết để lại cả ở đây, cùng với những kỷ niệm chung của họ bị niêm phong, trở thành một đoạn quá khứ mà khi nhắc đến cần phải thay đổi thì quá khứ.

Trong thời gian này, Triệu Lạc đã hoàn thành file PDF bóc phốt các hành vi của Lương Thần Tùng, gồm tài liệu do ba cô gái khác nhau tổng hợp.

Người *****ên tố cáo Lương Thần Tùng đã ép buộc cô ấy quan hệ dù đã bị phản kháng; người thứ hai tố rằng anh ta trong khi đang yêu vẫn thường xuyên quấy rối các cô gái khác, thậm chí có hành vi vi phạm pháp luật; người thứ ba thì tiết lộ Lương Thần Tùng khiến cô ấy mang thai ngoài ý muốn mà không hề đưa ra bất kỳ khoản hỗ trợ tài chính nào.

Cả ba đều giấu kín thông tin cá nhân, chỉ liệt kê các bằng chứng rành rành rồi được Triệu Lạc phân loại và sắp xếp cẩn thận. Toàn bộ file được viết một cách dễ hiểu, rõ ràng và khách quan, ai đọc vào cũng có thể ‘ăn quả dưa’ này một cách dễ dàng.

   Triệu Lạc định chờ một thời cơ thích hợp để đăng tải file này lên mạng xã hội, nhưng chưa kịp làm gì thì một sự việc khác đã ập đến bất ngờ.

Hồi trước trường của họ có một diễn đàn ẩn danh riêng cho sinh viên, nhiều người thích lên đó trò chuyện linh tinh. Sau này một cựu sinh viên tốt nghiệp đã tự phát triển một nền tảng ẩn danh mới, cho phép mọi người đăng bài thoải mái hơn, đăng nhập cũng dễ dàng, nhanh chóng được ưa chuộng. Lượt truy cập và số lượng người dùng hoạt động hàng ngày rất ấn tượng, dần dần thay thế diễn đàn cũ.

Nền tảng này có đủ thứ nội dung từ tâm sự, tìm người, tổ chức nhóm, tìm đồ thất lạc cho đến mấy chuyện ngồi lê đôi mách trong trường.

Vào một tối Chủ Nhật khoảng tám giờ, đột nhiên trên nền tảng này xuất hiện một bài đăng gây xôn xao

[Có cô gái nào thích Tưởng Đông Hà khoa Mạch tích hợp lớp 1 năm 20XX không? Khuyên các bạn bỏ cuộc sớm đi nhé, người ta căn bản không thích con gái đâu à.]

Click vào xem thì thấy bên trong chỉ có hai bức ảnh.

Tưởng Đông Hà đang khoác vai một chàng trai khác, hai người tựa đầu khá gần nhau. Mặt chàng trai kia thì mờ tịt nhưng góc nghiêng của Tưởng Đông Hà lại rất rõ. Dù tư thế trong hình có vẻ thân thiết nhưng chỉ là đứng gần nhau, vẫn nằm trong giới hạn của tình bạn. Tuy nhiên, người chụp lại cố ý lấy được cả phần nền phía sau——

Đó là tên của một quán bar gay nổi tiếng trong khu vực, kèm theo logo cầu vồng bên cạnh.

Do tiêu đề bài viết ghi rõ tên tuổi, lại thêm việc Tưởng Đông Hà vốn dĩ rất nổi tiếng trên confession tỏ tình của trường nên lại càng hút nhiều người tò mò click vào xem, khiến lượt xem và bình luận tăng vọt, nhanh chóng chiếm vị trí top đầu của nền tảng vào tối cuối tuần.

Triệu Lạc vốn đã dự định đăng PDF lên nền tảng này, nên cô bạn lập tức chú ý đến bài đăng hot đó. Có lẽ những người khác không nhận ra người trong ảnh là ai, nhưng cô là bạn của Tưởng Đông Hà, chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra người kia chính là Nghê Tuyết.

Nhưng Triệu Lạc còn chưa kịp nghĩ sâu xa về mối quan hệ giữa hai người này thì cô đã lập tức gọi điện cho Tưởng Đông Hà.

“Cái tên Lương Thần Tùng này đúng là đồ cặn bã mà, chuyện xấu gì cũng làm được…” Triệu Lạc vừa nhăn mặt vừa nói, “Mình đã gửi PDF cho bạn rồi đúng không? Nhanh tay đăng nó lên nền tảng của trường đi, càng sớm càng tốt!”

Mặc dù Tưởng Đông Hà hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng nghe giọng điệu gấp gáp của Triệu Lạc, hắn cũng mở nền tảng ra xem thử.

Ngón tay hắn lướt trên màn hình rồi đột nhiên khựng lại.

   Hắn nhìn thấy mấy tấm ảnh được chụp từ mấy tháng trước, vào cái hôm hắn đến quán bar đón Nghê Tuyết say mèm. Nếu tính theo thời gian thì lúc đó Lương Thần Tùng cũng đã tham gia nhóm rồi. Nếu mục đích của anh ta là nhắm vào Tưởng Đông Hà thì việc bắt gặp cảnh đó, chụp ảnh, rồi đăng bài bôi nhọ cũng chẳng có gì bất ngờ.

Theo lời dặn của Triệu Lạc, Tưởng Đông Hà ấn vào ‘Tạo chủ đề mới,’ nhìn lại tên file PDF là ’20XX lớp Tài chính 2, bóc phốt Lương Thần Tùng,’ hắn lấy luôn cái tiêu đề đó làm tên bài đăng. Sau đó hắn đính kèm file rồi bấm đăng bài.

Bài đăng chỉ có duy nhất file PDF, không kèm theo bất kỳ chữ nào khác, cũng không nhắc đến hai tấm hình chụp hắn——Hắn thấy chẳng cần phải tự biện hộ làm gì. Đúng là hắn có đi quán bar đó, càng cố giải thích thì lại càng dễ gây hiểu lầm. Một hai tấm hình thì chứng minh được gì? Mà người trong ảnh chỉ có hắn, chẳng rõ mặt Nghê Tuyết nên hắn chẳng bận tâm. Hắn chỉ không muốn Nghê Tuyết bị kéo vào mớ rắc rối này thôi.

Sau khi đăng xong, Tưởng Đông Hà vừa mới tải lại trang thì thấy một bài khác vừa được đăng lên gần như cùng lúc.

[Người ta đâu cần rảnh đến mức này.]

1L: Người còn lại trong ảnh là tôi, Nghê Tuyết lớp Ngôn ngữ Anh 1 khóa 20XX đây. Về chuyện tính hướng của tôi ấy, chẳng có gì cần che giấu cả. Đúng là tôi có ghé quán bar đó, đây là hóa đơn thanh toán này. Rồi sao? Là người trưởng thành, tôi có quyền đi đâu mình muốn ngoài giờ học, mà nơi đó cũng kinh doanh hợp pháp, không vi phạm nội quy trường hay pháp luật. Hôm đó chỉ đơn giản là uống chút rượu, uống nhiều quá nên gọi bạn đến đón, thế thôi. Không biết ai chụp hình nhưng nói thật, ảnh chụp đẹp lắm, chỉ tiếc là người chụp quá rảnh rỗi, chuyện bé như hạt mè mà cũng phải tốn công đăng lên phá đám cuối tuần quý giá của người khác. Thôi, mọi người giải tán đi, mai thứ hai rồi, ai có tiết sáng thì lo đi ngủ sớm đi.

Thật ra Nghê Tuyết không hay xem mấy trang mạng trường lắm. Lần này cậu cũng chỉ biết chuyện nhờ Bang Nghiêu nhắc thôi——Lúc đó Nghê Tuyết đã dọn về căn hộ mới thuê rồi. Bang Nghiêu gọi điện hỏi: “Nghê Tuyết, cậu xem tin nhắn mình gửi chưa? Chuyện gì thế này? Mình nhìn ra ngay trong ảnh là cậu và Tưởng Đông Hà mà, đúng hôm mình dẫn cậu đến quán bar đấy đúng không? Tuy không chụp rõ mặt cậu nhưng lại thấy rõ Tưởng Đông Hà… Tiêu đề còn ghi rõ tên cậu ấy nữa, chắc ai đó cố ý hãm hại cậu ấy rồi?”

Vừa nghe Bang Nghiêu nói, Nghê Tuyết vừa lướt nhanh qua mấy bài đăng, chỉ thấy trong lòng sôi sục bừng bừng. Nếu bài đăng ghi ‘Nghê Tuyết không thích con gái,’ cậu chắc chắn sẽ nhận luôn khỏi tốn nước bọt. Nhưng đằng này, Tưởng Đông Hà chỉ đơn thuần đến đón cậu mà lại bị đồn đoán, bị vặn vẹo sự thật, bị kéo vào đủ loại bình luận ác ý. Nhìn thấy những lời xúc phạm vô căn cứ đó, Nghê Tuyết chỉ cảm thấy bực bội.

Sau khi đăng bài phản bác, cậu không xem thêm bình luận nào nữa. Vài người nhắn tin qua WeChat hỏi thăm nhưng cậu cũng chẳng trả lời.

Thật ra cậu cũng không rõ đầu đuôi sự việc ra sao.

   Nghê Tuyết không biết ai đã làm chuyện này, có lẽ là người có thù với Tưởng Đông Hà. Hắn chưa bao giờ kể với cậu, nhưng cậu đã thấy thì nhất định không thể làm ngơ.

Ba bài đăng cùng lúc leo lên top bảng xếp hạng của nền tảng, thu hút sự chú ý cực lớn.

Mười phút sau, bài của Nghê Tuyết và bài bóc phốt Tưởng Đông Hà đều bị admin xóa sạch, chỉ còn lại file PDF về Lương Thần Tùng. Lượt tải xuống vẫn tiếp tục tăng chóng mặt.

Hướng bàn tán của mọi người lập tức đổi chiều, ai nấy đều xôn xao bàn luận.

Nửa tiếng trôi qua, Nghê Tuyết nhận được cuộc gọi. Lần này, màn hình hiển thị tên người gọi là Tưởng Đông Hà.

Điện thoại vừa kết nối, cả hai đầu dây đều im lặng, không ai mở lời cả. Lúc Nghê Tuyết gõ bài đăng kia mắt không hề chớp, nhưng giờ đây lòng cậu lại dâng lên chút bối rối.

Cuối cùng, cậu là người phá vỡ sự im lặng trước, nhưng chẳng biết nên nói gì, chỉ khẽ gọi tên Tưởng Đông Hà…

Tưởng Đông Hà hỏi: “Nghê Tuyết, cậu đang ở đâu? Gặp nhau một chút được không?”

“Ừm, được thôi.” Nghê Tuyết trả lời rồi đưa ra tên của công viên gần khu chung cư, “Gặp ở đó đi.”

Cúp máy xong, Nghê Tuyết đi thẳng đến công viên đó. Dù đã đi ngang qua nơi này nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cậu dừng lại để vào xem. Ngồi xuống chiếc ghế dài bên bờ hồ nhân tạo, cậu cảm nhận gió đêm mơn man mái tóc.

Thôi thì gặp một lần cũng tốt, cậu nghĩ. Giữa cậu và Tưởng Đông Hà vẫn còn thiếu một lời tạm biệt đúng nghĩa——lẽ ra nó đã phải xảy ra trong lần gặp trước, nhưng kết thúc lại quá tồi tệ.

Có tiếng bước chân từ xa vọng lại, Nghê Tuyết ngẩng lên, thấy Tưởng Đông Hà đang tiến lại gần.

Tưởng Đông Hà ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Chuyện xảy ra hôm nay là do một kẻ có xích mích với tôi gây ra. Nhưng giờ đã giải quyết xong cả rồi, cậu đừng lo,” Tưởng Đông Hà lên tiếng, “Tôi không ngờ cậu lại đứng ra giải thích.”

“Chẳng có gì to tát cả. Tôi chỉ không chịu nổi mấy kẻ dựng chuyện nhảm nhí thôi. Với lại tôi đã đăng ký chương trình trao đổi rồi, năm học tới sẽ không còn ở trường nên ai muốn nói gì thì kệ họ.” Nghê Tuyết nói, “Thật ra lần trước tôi đã định nói với cậu rồi, chỉ là chưa kịp thôi.”

Tưởng Đông Hà ngừng một lát, hỏi: “Cậu sẽ đi trao đổi ở đâu?”

“Đại học Durham.”

“Ừm, một cơ hội học tập tuyệt vời đấy, trường đó cũng rất đẹp.” Tưởng Đông Hà mỉm cười nhẹ, “Chúc mừng cậu.”

   Nghê Tuyết cũng cố gắng nở nụ cười đáp lại, nhưng nhận ra mình chẳng thể cười nổi.

Phía xa xa mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh trăng cô độc giữa bầu trời đêm. Hai người lặng lẽ nhìn mặt nước, chẳng ai nói lời nào, rồi gần như đồng thời quay sang nhìn vào mắt nhau.

“Nghê Tuyết, ra nước ngoài nhớ ăn uống đầy đủ, đừng kén chọn, nghỉ ngơi cho tốt, đừng tự gây áp lực cho mình. Cậu lúc nào cũng rất giỏi.” Tưởng Đông Hà quen tay đưa lên định xoa đầu cậu như thói quen. Nhưng rồi hắn chợt nhận ra cử chỉ ấy giờ đã không còn phù hợp nữa, thế nên từ từ hạ tay xuống rồi khẽ nói, “Nói chung là hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”

“…Ừm.” Nghê Tuyết gật đầu, “Tưởng Đông Hà, tôi đi trước đây.”

Nghê Tuyết đứng dậy rời khỏi công viên trước Tưởng Đông Hà.

Gió đêm thổi mạnh làm mắt cậu đỏ hoe, cay xè. Cậu đưa tay lên chạm nhẹ, bất giác thấy những giọt nước mắt lạnh buốt rơi trên gò má.