Trong quán đang bật bài rock của Grunge với nhịp mạnh và tiếng trống rền vang, tiếng Tưởng Đông Hà nói chỉ đủ cho Nghê Tuyết nghe.
Nghe xong, Nghê Tuyết chỉ nhếch mép cười rồi nhớ lại câu ‘Con người ta rồi cũng sẽ thay đổi’ mà Tưởng Đông Hà từng nói.
… Cũng có thể không phải là trai thẳng ư?
Nghê Tuyết không đặt nhiều niềm tin vào hắn lắm, những gì Tưởng Đông Hà vừa nói thì còn phải kiểm chứng thêm.
Nghê Tuyết kéo thêm hai chiếc ghế, rồi cùng ngồi xuống với Tưởng Đông Hà.
“Dẫn thêm người theo, không phiền chứ?” Nghê Tuyết giới thiệu Tưởng Đông Hà với Lâm Bạch và Khôi Sơn. “Đây là Tưởng Đông Hà, bạn học cũ của em, lần này đến London công tác nên em mời anh ấy uống một ly.”
Tưởng Đông Hà chẳng nói gì, chỉ ngồi nghe nhưng thầm nghĩ——thiệt là, y như quay về thời khởi đầu——Trước đây mỗi lần giới thiệu nhau, cả hai sẽ bảo là bạn học, bạn cùng phòng, bạn bè. Giờ thì Nghê Tuyết cắt gọn chỉ còn ‘bạn học cũ.’
Nghê Tuyết tiếp tục giới thiệu: “Người có hình xăm là Lâm Bạch, chủ quán này. Anh cứ nói tiếng Trung với chị ấy thoải mái; còn người đưa cho anh tờ giấy ghi số là Khôi Sơn, anh chàng lai Anh–Nhật, làm nghề vẽ tranh minh họa. Ba người bọn tôi hay tụ tập uống rượu cùng nhau.”
Tưởng Đông Hà lập tức nhận ra trọng điểm câu nói: “Giờ tửu lượng của em giỏi rồi hả?”
“Đương nhiên.” Nghê Tuyết cười, “Tôi luyện lâu rồi.”
Lúc này, Lâm Bạch hỏi Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà: “Hai người cậu muốn uống gì?”
Nghê Tuyết lắc đầu: “Đang uống thuốc nên không uống rượu, cho em nước ép đi. Hôm nay đến chỉ để tán gẫu với mọi người thôi.”
Dạo này giấc ngủ của Nghê Tuyết cực kỳ kém, cậu lại phải dùng thuốc an thần. Thời gian đầu sang Anh, cậu còn bị mất ngủ nặng đến mức phụ thuộc vào thuốc. Sau này ổn hơn cậu mới dừng lại.
Tưởng Đông Hà quay sang hỏi: “Uống thuốc gì thế?”
Nghê Tuyết không muốn nói nhiều bèn lảng tránh: “Thuốc cảm thôi.”
Nếu truy đến tận cùng, Nghê Tuyết nghĩ, có thể là vì cậu vẫn còn so đo với Tưởng Đông Hà.
Cậu muốn khi đứng trước Tưởng Đông Hà, mình phải luôn chỉn chu và đầy kiêu hãnh, không bộc lộ những mặt yếu đuối hay không hoàn hảo của mình.
“Ok thôi.” Lâm Bạch nhún vai rồi quay sang Tưởng Đông Hà: “Còn cậu uống gì?”
“Gì cũng được.” Tưởng Đông Hà đáp.
“Để tôi pha cho anh một ly nhé?” Nghê Tuyết đứng dậy. “Dù hôm nay không thể thể hiện tửu lượng của mình, nhưng để tôi trổ tài pha chế cho anh xem vậy.”
Nghệ thuật pha chế của cậu là do Lâm Bạch dạy, mà Nghê Tuyết thấy uống rượu thật ra chán lắm, pha chế thì thú vị hơn nhiều. Các loại chất lỏng kết hợp rồi tự tay điều chỉnh liều lượng cho hợp ý mình. Ngon hay không thì kệ, chỉ cần uống trôi được là ổn.
Kể từ khi gặp lại nhau, Tưởng Đông Hà cứ thấy như mọi thứ đều nhắc nhở hắn rằng Nghê Tuyết đã thay đổi rất nhiều. Nghê Tuyết bây giờ đã có thể trở thành một đàn anh mẫu mực trước thực tập sinh, cũng có thể là bartender thu hút nhất trong quán rượu. Tưởng Đông Hà âm thầm nhận ra rằng, có lẽ hắn cần nhìn nhận Nghê Tuyết một cách toàn diện hơn… mặc dù khách quan hoàn toàn thì có vẻ là điều bất khả thi với hắn.
Hắn mỉm cười dịu dàng: “Vậy thì em cứ pha theo ý em muốn đi.”
Quầy bar tổ ong Nakajima nằm ngay gần đó nên từ chỗ ngồi của Tưởng Đông Hà có thể quan sát rõ từng động tác của Nghê Tuyết. Hắn uống khá tốt nhưng lại chẳng rành rẽ gì về pha chế. Mấy cái chai lọ và dụng cụ kia làm gì thì hắn chịu, nhưng điều đó không ngăn được việc hắn thưởng thức sự điêu luyện trong động tác của Nghê Tuyết. Ngón tay cậu thon dài, khớp xương không lộ rõ, khi dùng sức, mu bàn tay chỉ hơi nổi gân xanh. Nghê Tuyết thực hiện từng bước một cách đều đặn. Sau hơn chục phút, cậu cầm một ly rượu quay lại chỗ Tưởng Đông Hà.
Ly rượu chứa chất lỏng màu cam ánh lên dưới ánh đèn, Tưởng Đông Hà tò mò hỏi đó là gì, Nghê Tuyết liền đáp: “Vodka Amaretto Sour*”
*
Tối đó, cả nhóm ngồi lại quán bar uống rượu đến khuya. Khôi Sơn uống vào vài ly rồi đột nhiên cảm hứng bùng nổ, trong trạng thái lâng lâng liền rút cuốn sổ phác họa ra vẽ hăng say. Nghê Tuyết đã quá quen với mấy trò này nên cậu chỉ nhâm nhi nước trái cây qua ống hút một cách nhàn nhã. Lâm Bạch thì bận bịu lo chuyện kinh doanh nên chỉ uống được chút ít, rồi lại quay về quầy bar. Chỉ còn mỗi Tưởng Đông Hà một ly nối tiếp một ly, đến cuối cùng có mình hắn là bí tỉ.
Tưởng Đông Hà cảm thấy đầu óc mình choáng váng, mọi thứ trước mắt nhòe đi như có bóng đè. Hắn chống một tay lên đầu, miệng lẩm bẩm: “Nghê Tuyết, hình như tôi… hơi quá chén rồi.”
Dưới ánh đèn mờ mờ trong quán bar, Nghê Tuyết không nhận ra Tưởng Đông Hà có gì khác thường, ánh mắt cậu đầy nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải tửu lượng của anh tốt lắm sao?”
“Ừm…?” Tưởng Đông Hà tựa hồ phải dừng lại nghĩ ngợi một chốc rồi mới chậm chạp đáp: “Hôm nay rượu mạnh quá…”
Nghê Tuyết đưa một ngón tay chạm thử lên má hắn, quả thật là hơi nóng.
Lâm Bạch nhận thấy tình hình bên này bèn bước lại gần, nói: “Cũng khuya rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi nào.”
Chỗ ở của Khôi Sơn khá gần quán bar, nên cậu bạn chỉ cần đi bộ là về được. Còn Tưởng Đông Hà thì… Nghê Tuyết vỗ vai hắn, hỏi: “Anh ở khách sạn nào?”
Tưởng Đông Hà nói tên khách sạn.
Khách sạn này cũng không xa quán bar của Lâm Bạch lắm, đi bộ tầm mười lăm phút là tới, còn gần hơn so với khoảng cách từ quán bar về đến căn hộ của Nghê Tuyết nữa. Nhưng khách sạn và căn hộ lại nằm ở hai hướng khác nhau.
Nhìn Tưởng Đông Hà vừa say vừa gặp xui bị mất ví, Nghê Tuyết thật sự không yên tâm để người đàn ông này đi về một mình. Thế là cậu quay sang hỏi Tưởng Đông Hà: “Anh đi được không? Tôi đưa anh về.”
Bên ngoài không biết từ khi nào đã bắt đầu mưa. Trong quán của Lâm Bạch có trữ sẵn rất nhiều ô, chị thản nhiên đưa cho Nghê Tuyết một cái rồi bảo: “Lần sau đến nhớ trả lại chị nhé.”
Nghê Tuyết bung chiếc ô trong suốt ra, cùng Tưởng Đông Hà bước vào màn mưa đêm của London.
Dọc đường đi, Tưởng Đông Hà im lặng, chẳng cư xử gì khác lạ. Nghê Tuyết bắt đầu nghi ngờ việc hắn có say thật hay không. Để kiểm tra, cậu bảo hắn: “Tưởng Đông Hà, anh đi thẳng một đường cho tôi xem nào.”
Nghe xong, Tưởng Đông Hà ngoan ngoãn bước về phía trước vài bước.
Một đường thẳng chuẩn chỉnh.
“Anh thực sự không giả vờ say đấy chứ?” Nghê Tuyết nhíu mày, nói thẳng thừng: “Anh từng có tiền án ở chỗ tôi rồi đó nhé.”
Cả hai đều biết Nghê Tuyết đang nhắc đến chuyện gì.
Vào đêm Giao thừa vài năm trước, Tưởng Đông Hà giả say giả ngủ, để mặc cho Nghê Tuyết lén hôn lên môi hắn.
Lúc đó, thay vì nói cậu thật sự tin rằng Tưởng Đông Hà say ngủ, Nghê Tuyết thà tự lừa mình rằng hắn không biết gì, như thế cậu sẽ không phải bận lòng suy đoán lung tung.
Nhưng bây giờ Nghê Tuyết chẳng dễ gì tin hắn nữa.
Một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh, Tưởng Đông Hà nhếch môi giải thích: “…Lần này thật sự không phải.”
Nghê Tuyết: “Tôi không tin.”
“Uống say cũng có nhiều mức độ mà, tôi đâu đến mức mất khả năng tự lo, hơn nữa tôi uống rượu rất biết chừng mực.” Nụ cười vẫn không tắt trên môi Tưởng Đông Hà, hắn chớp mắt như tự lẩm bẩm: “Nghê Tuyết không tin tôi nữa, vậy tôi phải làm sao đây.”
Chiếc ô không chắn hết mưa tạt nghiêng tới. Khi cả hai đến trước khách sạn thì quần áo cũng đã ướt lấm tấm nước mưa.
Đã đến đây thì lẽ ra họ nên chào tạm biệt nhau rồi.
Nhưng Tưởng Đông Hà lại lên tiếng trước, hỏi: “Nghê Tuyết, năm năm qua em có bạn trai không?”
Đến lúc này, Nghê Tuyết mới thực sự chắc chắn rằng Tưởng Đông Hà say thật rồi.
Dù từ khi gặp lại, thái độ hắn rất mập mờ khó hiểu, thậm chí còn thẳng thắn nói ‘tôi rất nhớ em,’ nhưng khi tỉnh táo, Tưởng Đông Hà tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.
Nghê Tuyết bật cười: “Có chứ, quen ba người, ai cũng đẹp trai hơn anh, lại còn dịu dàng chu đáo nữa.”
“Thế thì tốt rồi.” Tưởng Đông Hà cũng cười: “Sao lại chia tay?”
Im lặng một lúc lâu, Nghê Tuyết đành đầu hàng, cười khổ: “Gạt anh đấy, không nhận ra à?”
Tưởng Đông Hà: “Tôi biết.”
Nghê Tuyết chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Từ khi đến Anh, vẫn có người từ đủ sắc tộc, độ tuổi chủ động ngỏ lời với cậu. Đôi khi Nghê Tuyết từng thoáng nghĩ: nếu mình thật sự bắt đầu một mối quan hệ với người khác, thì liệu có thể quên được Tưởng Đông Hà không? Nhưng suy nghĩ đó luôn nhanh chóng bị gạt đi——nếu chỉ vì muốn quên một người mà tiến tới với người khác thì đó không chỉ là bất công với người kia mà còn chứng tỏ cậu chẳng thể quên nỗi Tưởng Đông Hà.
Cũng chả sao cả, ‘không quên được Tưởng Đông Hà’ và ‘sống thật tốt cuộc đời của mình’ cũng chẳng mâu thuẫn gì với nhau.
“Nghê Tuyết,” Tưởng Đông Hà khẽ gọi tên cậu, “Ôm một cái được không em?”
Nghê Tuyết khẽ cứng người, một ký ức khác lại hiện về trong đầu——Đã từng có lần, chính cậu cũng nói điều tương tự với Tưởng Đông Hà.
Khi đó, Tưởng Đông Hà thay cậu chịu một cú đập chai rượu. Lúc cả hai vào bệnh viện, Nghê Tuyết nhìn thấy vết thương rỉ máu trên trán hắn mà lòng nặng trĩu. Thế là cậu hỏi Tưởng Đông Hà có thể ôm hắn một cái được không.
Giờ phút này, Nghê Tuyết bất giác muốn chạm vào vết sẹo ấy. Rồi cậu làm thế thật, vết sẹo vẫn còn trên trán Tưởng Đông Hà, thời gian dần trôi mà vết sẹo vẫn chẳng biến mất. Bên cạnh đó, Nghê Tuyết cũng cảm nhận được gò má của hắn thoáng ướt đẫm.
Không rõ là nước mưa hay nước mắt.
…Thì ra Tưởng Đông Hà cũng biết khóc sao?
Nghê Tuyết từ từ tiến đến dang tay ra, cuối cùng cả hai ôm chặt lấy nhau. Nghê Tuyết thấp giọng nói: “Tưởng Đông Hà, giờ anh nên đẩy tôi ra mới phải.”
“Nghê Tuyết à, muộn rồi.” Tưởng Đông Hà lại đáp, “Lên phòng ngồi chơi một lát đi.”
Trong lòng Nghê Tuyết lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo. Cậu tự nhắc nhở mình: Nghê Tuyết, đây chỉ là mánh khoé của Tưởng Đông Hà thôi. Mày là Nghê Tuyết đã trưởng thành rồi, nhất định không được dễ dàng mắc bẫy như vậy nữa.
Mười phút sau, Nghê Tuyết cùng Tưởng Đông Hà xuất hiện trong phòng khách sạn của hắn.