Bệnh Tiểu Thư

Chương 6: Ông xã, anh nói gì đi moà



Thật ra ID WeChat trước đây của Nghê Tuyết không phải như bây giờ.

Sau khi lên cấp ba cậu mới đổi tên thành ‘Bé mèo Tart su kem’. Lúc đó cậu chơi một trò chơi xong chọn nhân vật nữ. Vì nạp không ít tiền nên trong server mà cậu chơi nên cậu nổi tiếng như một phú bà nhỏ. Thành ra có không ít người muốn kết bạn với cậu. Để phù hợp với hình tượng nhân vật này Nghê Tuyết đã đổi tên ID thành như vậy và chọn kỹ một ảnh đại diện vô cùng đáng yêu.

Sau này dù không còn chơi game đó nên cậu cũng lười thay đổi ID.

Nghê Tuyết tìm thấy Tưởng Đông Hà trong nhóm lớp cấp ba bèn nhấn thêm hắn vào danh bạ.

Hồi học cấp ba, bên cạnh cậu luôn có nhiều người vây quanh, sẽ không ngoa khi nói rằng cậu luôn được bao quanh bởi sự chú ý. Mỗi lần đến sinh nhật, cậu thường mời gần nửa lớp đến chung vui. Thế nhưng Tưởng Đông Hà là một trong số ít những người không có trong danh sách bạn bè của cậu.

Ai ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng cậu và Tưởng Đông Hà cũng có ngày này.

ID WeChat của Tưởng Đông Hà rất đơn giản, chỉ có một chữ ‘Tưởng’ mà thôi. Ảnh đại diện của hắn là mặt nước tối màu lấp lánh ánh sáng.

Chẳng bao lâu, Tưởng Đông Hà chấp nhận yêu cầu kết bạn của Nghê Tuyết.

[Bé mèo Tart su kem: Tôi là Nghê Tuyết.]

[Tưởng: Đoán ra được.]

[Bé mèo Tart su kem: Cậu họp lớp xong chưa?]

[Tưởng: Ừ.]

[Bé mèo Tart su kem: Cậu có thể đến đón tôi được không? Tôi đang ở Quảng trường Trung tâm.]

[Tưởng: Có việc gì?]

[Bé mèo Tart su kem: …Bị trật chân rồi.]

Tưởng Đông Hà nhìn màn hình điện thoại rồi chìm vào im lặng. Không thể không nói, Nghê Tuyết thật sự giỏi tạo ra bất ngờ cho người khác. Chỉ mới không gặp có một lúc thôi mà cậu đã có thể gây rắc rối rồi. Đúng là ngốc hết chỗ nói.

  Ảnh đại diện của cậu là hình một con mèo trắng đang thò đầu ra từ túi khoai tây chiên, đôi mắt to tròn ngây ngô lộ rõ vẻ ngốc nghếch trong sáng.

Y chang chính chủ của nó vậy.

Thấy Tưởng Đông Hà mãi không trả lời, Nghê Tuyết tiện tay gửi một bức ảnh động từ bộ sưu tập sticker của mình.

[Bé mèo Tart su kem: Ông xã, anh nói gì đi moà.jpg]

Gửi xong cậu mới nhận ra nó sai sai.

Bình thường cậu hay đùa giỡn với người khác, không giữ phép tắc, pha đủ loại trò.

Nhưng lần này người bên kia là Tưởng Đông Hà đó.

Là Tưởng Đông Hà không thân thiết gì với cậu, mối quan hệ siêu tệ, tư tưởng cổ hủ, chưa kể hành vi còn giáo điều nữa.

Gọi như vậy e là quá hiện đại đối với Tưởng Đông Hà rồi.

Chưa đầy hai phút sau, Nghê Tuyết vội vàng rút lại tin nhắn.

Nhưng vô tình lúc đó Tưởng Đông Hà lại đang nhìn điện thoại, chứng kiến toàn bộ quá trình từ khi Nghê Tuyết gửi tin đến lúc thu hồi.

Tưởng Đông Hà: “…?”

[Bé mèo Tart su kem: T^T]

[Tưởng: Chờ chút, tôi qua.]

Quảng trường Trung tâm cách ký túc xá khu Tây không xa, chỉ cách tầm năm phút đi bộ.

Khi còn một đoạn ngắn nữa Tưởng Đông Hà đã thấy Nghê Tuyết ngồi trên băng ghế dài.

Trong tay cậu vẫn ôm bộ đồng phục quân sự vừa nhận từ buổi họp lớp. Một cô gái đi ngang qua dừng lại hỏi chuyện cậu, có vẻ như là muốn xin số liên lạc của Nghê Tuyết. Cậu ngẩng đầu lên mỉm cười với cô, đôi mắt cong cong. Không biết cậu đã nói gì mà cô gái tỏ vẻ thất vọng rồi rời đi.

Tưởng Đông Hà bước đến gần, chưa kịp hỏi chuyện gì đã thấy Nghê Tuyết hít hít mũi, lên tiếng trước: “Trên người cậu có mùi thuốc lá.”

Nghê Tuyết nói thêm: “Tôi ghét mùi này.”

  Nghe cậu nói ghét, Tưởng Đông Hà ngược lại càng thấy thú vị. Hắn bước thêm vài bước đến gần hơn, cố tình trêu cậu: “Đúng vậy, tôi vừa hút đấy.”

“Á?” Câu trả lời của Tưởng Đông Hà khiến Nghê Tuyết bất ngờ, trong chốc lát cậu ngẩn người: “Hóa ra cậu hút thuốc sao…”

“Không được à?” Tưởng Đông Hà hỏi ngược lại.

Hắn nhận ra rằng mỗi khi Nghê Tuyết ngạc nhiên, cậu thường vô thức trố mắt ra.

Đôi mắt sắc bén ở khóe mắt, nhưng lại được nối bởi một đường cong mềm mại trông thật sự hơi giống mèo.

Nghê Tuyết vẫn nhớ trường Trung học Minh Nhã có ba quy định nghiêm ngặt: không hút thuốc, không đánh nhau và không yêu sớm. Nhìn lại, Tưởng Đông Hà đã vi phạm hai trong số đó rồi, còn cậu chưa hề phạm lỗi nào. Ai tuân thủ nội quy trường hơn thì rõ ràng quá mà.

Mùi thuốc lá đã nhạt dần, nếu không phải khứu giác Nghê Tuyết quá nhạy như vậy thì gần như không thể ngửi thấy nữa.

Nhưng Tưởng Đông Hà đứng rất gần, mùi thuốc còn phảng phất trộn lẫn với hương nước giặt quần áo tạo thành một cảm giác khó tả.

Nghê Tuyết không thể lờ đi được, cậu nhăn mày, biểu cảm khó chịu rồi cuối cùng thở dài: “Thôi đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe.”

Tưởng Đông Hà khẽ nhếch môi, không nói gì thêm. Hắn quay lại vấn đề chính, nhìn vào mắt cá chân Nghê Tuyết: “Nói đi, bị trật chân là thế nào?”

“Lúc đi xuống cầu thang, tôi mải nhìn điện thoại, không để ý dưới chân nên trượt ngã…” Nghê Tuyết càng kể càng thấy chột dạ, vì việc này thực sự làm cậu trông không được thông minh lắm. Cùng lúc đó, mắt cá chân cũng bắt đầu đau nhức lại, Nghê Tuyết xắn quần lên thì thấy chỗ đó đã sưng to lên rồi.

Tưởng Đông Hà im lặng một lúc rồi nhận xét thẳng thắn: “Nghê Tuyết, có phải tiểu não cậu phát triển chưa hoàn thiện không?”

“Tưởng Đông Hà, tôi không thể leo lên giường ký túc xá được nữa, nên không thể ở lại đó được.” Nghê Tuyết nhìn hắn, ngập ngừng nói tiếp, “Vậy… tôi có thể ở chỗ cậu thêm một đêm nữa không?”

Đúng là được lần đầu, thì sẽ dễ hơn vào lần sau mà. Lần đầu khi cậu mở lời nhờ vả Tưởng Đông Hà, Nghê Tuyết cảm thấy mất mặt vô cùng, nhờ hắn giúp đỡ thì thà nuốt kim còn dễ chịu hơn. Nhưng đến lần thứ hai, cậu đã thấy tự nhiên hơn rất nhiều. Dù gì kết quả cũng chỉ có hai, đồng ý hoặc không, nên hỏi trước cái đã rồi tính sau.

   Tưởng Đông Hà bèn vạch trần cậu: “E rằng không chỉ là một đêm thôi đâu.”

Hắn bắt đầu thấy nhức nhức cái đầu. Xem ra Nghê Tuyết có ý định đu bám hắn rồi——người duy nhất mà cậu quen biết và có phòng ở đủ chỗ cho cậu. Thật là một lựa chọn quá hoàn hảo.

Nhưng để Nghê Tuyết ở lại đây cũng có thể là một cơ hội với Tưởng Đông Hà.

Hắn từng gặp đủ hạng người trên đời rồi, tuy không ưa Nghê Tuyết lắm nhưng cũng nhận ra cậu bản chất không phải là người xấu, chỉ là do thiếu sự chỉ dẫn đúng đắn nên mới trở nên kiêu ngạo quá mức mà thôi.

Trước đây, hắn từng nghĩ rằng, với những người như Nghê Tuyết, chỉ có cách để cậu tự mình chịu đựng một trận đòn nghiêm túc thì mới hiểu ra vấn đề.

Dù vậy, Tưởng Đông Hà cũng không trả lời ngay, chỉ bảo sẽ suy nghĩ thêm. Trước mắt, hắn vẫn còn nhiều chuyện cần giải quyết. Hắn quay sang nói với Nghê Tuyết: “Cậu cần đến phòng y tế của trường để kiểm tra chân.”

Nghê Tuyết hỏi với giọng đáng thương: “Cậu đi cùng tôi nhé?”

“Rồi rồi rồi.” Tưởng Đông Hà cố kìm nén ý nghĩa muốn đánh người, cằn nhằn: “Đi thôi, tổ tiên của tôi ơi.”

Vì phải dìu theo một người bị thương, nên họ đi khá chậm trên đường đến phòng y tế.

Tưởng Đông Hà vốn quen đi nhanh, sải bước dài khiến dần dần hắn bỏ lại Nghê Tuyết một đoạn xa phía sau. Cậu đành phải gọi hắn lại: “Cậu đi chậm lại đi, tôi theo không kịp.”

…Đúng là giống như đi với một ông cố tổ thật mà. Tưởng Đông Hà thở dài trong lòng và cố tình điều chỉnh tốc độ bước chân chậm lại.

Trên đường đi, Nghê Tuyết chủ động bắt chuyện: “Vừa nãy trong buổi họp lớp, có phần bầu ban cán sự đó, nhiều người đăng ký lắm.”

“Ừ, lớp tôi cũng có.”

“Cậu vẫn làm lớp trưởng à?” Nghê Tuyết hỏi.

“Không, làm đủ rồi, phiền lắm.” Tưởng Đông Hà trả lời dứt khoát. Nghe xong, Nghê Tuyết có cảm giác như Tưởng Đông Hà đang ngầm ám chỉ điều gì đó.

Cậu hơi khó chịu, nhưng lại không thể phản bác được.