Bệnh Tiểu Thư

Chương 60: Đồ chơi dỗ em



Từ hôm đó trở đi, sáng nào Tưởng Đông Hà cũng gọi video cho Nghê Tuyết, đều đặn nửa tiếng một lần.

Hắn phát hiện kiểu gọi này hợp với hắn hơn hẳn: vừa được nhìn mặt nói chuyện với Nghê Tuyết, lại không phải vắt óc suy nghĩ hôm nay nên gửi hình gì, kèm chú thích ra sao cho cậu.

Hắn không dám chắc việc này có giúp cậu ngủ ngon hơn không, nhưng ít nhất, về mặt cảm xúc thì ổn áp. Bởi theo quan sát suốt thời gian qua, cứ lúc nào gọi video với hắn là tinh thần của Nghê Tuyết lại tốt hơn hẳn.

Thế nên trước khi ngủ, Nghê Tuyết sẽ vui vẻ lên chút, còn hắn cũng có tâm trạng tốt mà đi làm. Một mũi tên trúng hẳn hai đích.

Chỉ 30 phút thôi, nhưng lại trở thành một góc an toàn chung trong ngày của cả hai.

Cho dù chẳng ai nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau qua màn hình, thì lòng cũng tự khắc bình ổn lại.

Một sáng nọ, Tưởng Đông Hà theo thường lệ gửi lời mời gọi video ngay khi ngủ dậy.

Dưới ánh nhìn của Nghê Tuyết, hắn nhanh nhẹn rửa mặt đánh răng, sau đó tự làm cho mình một phần ăn sáng đơn giản.

Vừa ăn, hắn vừa trò chuyện lặt vặt với cậu. Ăn xong, hắn đem bát đũa bỏ vào bồn rồi chuẩn bị chọn quần áo đi làm. Bình thường trang phục công sở của hắn kiểu nửa nghiêm túc nửa thường nhật, chỉ cần sơ mi đứng dáng với quần dài là đủ, khỏi phải nghĩ nhiều, lục đại đại trong tủ lôi ra một set là đi được ngay. Nhưng hôm nay có cuộc họp, lãnh đạo yêu cầu cả đám mặc chỉnh tề, thành ra hắn mới nhìn kỹ một chút.

Tưởng Đông Hà thuộc kiểu đàn ông điển hình gu thẳng đuột. Hồi còn sống chung với Nghê Tuyết, tuy hắn nhìn ra được Nghê Tuyết ăn mặc rất đẹp, vừa thoải mái vừa bắt mắt, nhưng hắn không thể đoán nổi cậu đã tinh chỉnh chỗ nào.

Dù vậy, thẩm mỹ của hắn cũng không quá tệ. Dễ hiểu thôi, vì tủ đồ của hắn ngoài đen, trắng, xám ra thì chẳng còn màu gì khác. Nhìn đơn giản vậy nhưng phối sao cũng không sợ lệch.

Tưởng Đông Hà mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong, đang định với tay lấy bộ vest đen cài một hàng nút thì Nghê Tuyết từ đầu bên kia lên tiếng: “Tưởng Đông Hà, không mấy anh thử cái bên cạnh thử xem?”

“Hửm?” Hắn quay đầu nhìn, phát hiện cạnh bộ đen còn treo một bộ vest xám đậm cài hai hàng nút, được đặt hơi sâu bên trong. Hắn không ngờ thế mà Nghê Tuyết cũng nhìn ra được. Tưởng Đông Hà xoay điện thoại chĩa camera về phía bộ xám đậm kia, “Cái này hả?”

   Nghê Tuyết gật đầu: “Ừm, anh thử đi.”

Trong mắt Tưởng Đông Hà, mấy bộ đồ này chẳng khác gì nhau. Nhưng nếu Nghê Tuyết đã nói thế thì hắn mặc luôn không hỏi nhiều. Sau khi sửa sơ tay với cổ áo, hắn đứng trước ống kính hỏi cậu: “Cái này có gì đặc biệt hơn?”

“Vest một hàng nút thì linh hoạt, đi làm hay đi chơi đều ổn, còn hai hàng thì nghiêm túc hơn, nhìn cũng khí thế hơn nhiều.” Nghê Tuyết vừa nói vừa nhìn hắn qua màn hình, “Với cả… vest hai hàng nút nhìn sẽ nở ngực hơn.”

Tưởng Đông Hà không hiểu: “Cần gì khí thế mạnh mẽ như vậy, chỉ là họp thôi mà, có phải muốn hạ bệ sếp để mình lên đâu.”

Trong một chốc, Nghê Tuyết thật sự muốn phớt lờ hắn luôn. Người đâu mà vẫn chưa thông? Lúc gửi clip dụ dỗ cậu thì tích cực lắm mà?

Cậu hít sâu một hơi, dịu giọng kiên nhẫn: “Ý chính nằm ở vế sau câu vừa rồi đó.”

Lúc này hắn mới vỡ lẽ.

Có vẻ như mỹ nhân kế đúng là một chiêu thức không bao giờ lỗi thời. Triệu Lạc đúng là một người bạn đáng tin cậy.

Áo vest xong rồi, còn thiếu cà vạt. Tưởng Đông Hà mở ngăn kéo dưới tủ quần áo, hỏi ý kiến cậu: “Em xem cà vạt giúp tôi nhé?”

Toàn mấy màu nhã nhặn trầm ổn, Nghê Tuyết liếc một lượt rồi chỉ: “Cái xanh đậm có sọc chéo ấy, màu đó làm sáng cả bộ đồ đấy.”

Tưởng Đông Hà rút chiếc đó ra rồi thắt nút Kelvin cho gọn.

Nhìn hắn thuần thục thắt cà vạt trước ống kính, Nghê Tuyết mới thật sự cảm nhận rõ: năm năm trôi qua, từ một chàng sinh viên còn non nớt, Tưởng Đông Hà đã thành một người đàn ông chững chạc thật rồi.

Thật ra trong tủ của cậu cũng có không ít bộ vest, đầy đủ cả phụ kiện như cà vạt, kẹp, khuy tay áo… Thường thì lúc rảnh rỗi, Nghê Tuyết sẽ dạo trung tâm thương mại, nếu nhìn thấy món nào hợp với Tưởng Đông Hà, cậu sẽ mua ngay. Dù biết chưa chắc có dịp đích thân tặng hắn.

Đôi khi bạn bè đến chơi, thấy mấy bộ đồ này sẽ không khỏi ngạc nhiên: “Mấy cái này không giống phong cách của cậu gì hết, với lại cũng chưa thấy cậu mặc bao giờ.”

Nghê Tuyết không phủ nhận: “Không phải tôi mua cho mình.”

Thấy cậu không nói thêm gì nữa, mà bạn bè cậu cũng không tiện hỏi tiếp.

   Sau khi làm xong mọi thứ, Tưởng Đông Hà chuẩn bị ra khỏi nhà. Trước khi đi, hắn cầm lấy lọ nước hoa đặt trên kệ xịt một chút lên mặt trong cổ tay.

Dĩ nhiên Nghê Tuyết nhận ra ngay chai nước hoa ấy.

Là Penhaligon’s Terrible Teddy.

Sao Tưởng Đông Hà lại có lọ nước hoa này…? Cậu nhớ lúc mua lọ này, trong đầu cậu nghĩ đến hắn, nhưng đồng thời cũng thấy Tưởng Đông Hà không giống kiểu đàn ông sẽ chủ động đi mua nước hoa. Cậu liếc nhìn chiếc kệ hắn để đồ, ngoài lọ nước hoa ra thì toàn là chìa khóa, ví đựng thẻ, mấy món lặt vặt linh tinh thôi.

Lẽ nào đúng là trùng hợp tới vậy?

“Ngủ đi, ngủ ngon.” Tưởng Đông Hà nhìn cậu mỉm cười, cúp máy rồi quay người ra cửa đi làm.

Người ta vẫn bảo: “Người gặp chuyện vui, tinh thần phơi phới”, Hoàng Anh nghĩ câu này đúng thật chẳng sai chút nào.

Từ ngày anh Tưởng của bọn cô về nước sau chuyến công tác ở Anh, trạng thái của hắn đã thay đổi rõ rệt đến mức có thể thấy bằng mắt thường.

Trước đây, Hoàng Anh luôn hơi sợ Tưởng Đông Hà, kiểu giống như học sinh sợ giáo viên chủ nhiệm ấy.

Dù hai người cùng vào công ty một đợt, nhưng nói chuyện thì chẳng mấy khi, cô cũng hiếm khi dám chủ động bắt chuyện với hắn, vì chỉ cần nhìn thấy gương mặt nghiêm túc lạnh lùng đó là cô đã thấy chột dạ rồi.

Cho đến khi đi công tác cùng nhau sang London, Hoàng Anh mới dần thay đổi cái nhìn về hắn.

Đặc biệt là hôm nay, cô nhận ra tâm trạng của Tưởng Đông Hà hình như tốt một cách bất thường.

Rõ ràng hắn không như Đỗ Tư Nguyên, ngày nào cũng toe toét cười như đứa trẻ mới mọc răng sữa, nhưng không hiểu sao hôm nay cô vẫn cảm thấy Tưởng Đông Hà sáng bừng cả lên.

Hôm nay Tưởng Đông Hà mặc bộ vest xám đậm hai hàng cúc. Ừm, đúng là cực kỳ bảnh bao, chẳng hổ danh gương mặt vàng gánh visual cho cả công ty.

Buổi họp kéo dài cả buổi sáng, tận bốn tiếng đồng hồ, Hoàng Anh ngồi nghe mà sắp gật gù mơ ngủ. May mà thỉnh thoảng lại liếc trộm trai đẹp như nạp pin cho mắt, đỡ mệt hẳn.

   Họp hành xong là đến giờ nghỉ trưa, Hoàng Anh gọi đồ ăn ngoài, cô xách túi lên tầng rồi về lại chỗ ngồi.

Cả bộ phận làm việc chung trong một văn phòng lớn, bàn làm việc của Tưởng Đông Hà nằm ngay sau cô. Khi hắn đi ăn về ngang qua chỗ cô, bỗng dưng lần *****ên mở miệng hỏi một câu cực bất ngờ: “Hoàng Anh, dạo này cô có làm đồ thủ công đúng không?”

“Dạ, đúng thế ạ. Gần đây em đang chơi móc len, làm mấy món linh tinh cho vui á.” Hoàng Anh đặt bộ kim chỉ xuống, rồi đưa cho Tưởng Đông Hà xem, “Sắp sinh nhật bạn trai em rồi, em định tự tay làm quà cho ảnh. Nhưng em sợ tay nghề chưa tới nên làm trước vài món nhỏ nhỏ để thử thôi à.”

Cô chỉ vào mặt bàn mời Tưởng Đông Hà ngó qua, “Anh nhìn xem, kiểu như lót ly, mũ, túi tote này nọ ấy, làm chơi thôi mà tiện phết.”

Tưởng Đông Hà cúi người nhìn kỹ mấy món đồ đó, quả thật có vài cái còn hơi vụng về, chắc là tác phẩm từ hồi mới học. Nhưng về sau thì thấy rõ kỹ năng được nâng lên đáng kể, đường móc tinh tế hơn hẳn, tay nghề ngày càng khéo. Những món đồ này màu sắc nhẹ nhàng nhìn rất dễ thương.

Hắn mỉm cười nói: “Tự tay làm quà thật sự rất có ý nghĩa.”

“Há há cảm ơn anh Tưởng nha.” Hoàng Anh thấy Tưởng Đông Hà có vẻ hứng thú thật, nên thử dò hỏi, “Anh Tưởng, anh có muốn thử làm không? Dễ học lắm, bộ nguyên liệu cũng rẻ nữa.”

Tưởng Đông Hà: “Được, có dịp thì thử xem sao.”

Hai người cứ vậy tán gẫu thêm vài câu. Đột nhiên, Tưởng Đông Hà như sực nhớ ra điều gì, nghiêm túc quay sang hỏi: “À đúng rồi, cô có biết… khi mất ngủ thì nên làm gì không?”

Hoàng Anh tròn mắt: “Anh Tưởng, anh ngủ không được à?”

“Không phải tôi, là bạn tôi.” Tưởng Đông Hà đáp.

Thế nhưng bằng trực giác phụ nữ nhạy bén của mình, Hoàng Anh lập tức đoán được người bạn kia là ai: là chàng trai mà cô từng gặp ở khách sạn bên London. Tóc xoăn nhẹ, dáng cao ráo, nước da trắng, ngũ quan lại có nét lai Tây, hình như tên là… Nghê Tuyết nhỉ?

“Cách thông thường thì chắc là nên vận động nhiều vào ban ngày, tối thì ngâm chân nước nóng ạ…” Hoàng Anh ngẫm nghĩ, rồi bất chợt đổi tông: “Nhưng em thấy anh thử tặng người ấy một món đồ chơi ngủ ngon xem? Dạo này tụi trẻ tụi em ai cũng quan tâm tới mấy thứ chữa lành cảm xúc á. Cột sống áp lực mà, tối đến nằm xuống là dễ thấy cô đơn nhất. Có một con thú nhồi bông dễ thương đặt bên gối như có người nằm cạnh, cũng thấy an lòng hơn đó.”

   Tưởng Đông Hà nghe rất chăm chú, hắn không ngờ Hoàng Anh lại có năng khiếu thuyết phục như nhân viên bán hàng thực thụ vậy, càng không ngờ lời cô nói lại hợp lý đến thế. Nghê Tuyết mà, cái người mà trước kia đặt ID WeChat là “Bé mèo Tart su kem” chắc chắn sẽ thích mấy thứ nhỏ xíu đáng yêu như này rồi.

Hắn cảm ơn Hoàng Anh, trong đầu dần hình thành một ý tưởng nho nhỏ.

Tan làm, Tưởng Đông Hà ghé vào trung tâm thương mại. Lần trước hắn tới đây là để mua lọ nước hoa Nghê Tuyết từng gợi ý, còn lần này thì hoàn toàn là vì muốn tìm một món đồ chơi giúp cậu ngủ ngon hơn. Lần nào cũng là vì Nghê Tuyết.

Hắn không có mục tiêu cụ thể, cứ thong thả đi dạo quanh. Bỗng ánh mắt hắn bị thu hút bởi một con gấu nâu lông xù cao cỡ người thật đang đứng ở cửa một cửa hàng.

Hắn đứng nhìn con gấu mấy giây rồi bước vào.

Bên trong cửa hàng được trang trí với tông xanh dương mềm mại, sáng sủa. Trên các kệ là vô số thú bông chen chúc nhau, lần *****ên trong đời Tưởng Đông Hà có cảm giác mình bị vây quanh bởi mấy đứa nhồi bông như vậy.

Dù bình thường chẳng có hứng thú với mấy món này, hắn vẫn phải thừa nhận nhìn chúng thật sự rất đáng yêu.

Hắn nhìn thấy một chú gấu nâu nhỏ giống hệt con gấu khổng lồ ngoài cửa. Thế là hắn cầm lên bóp thử một cái, nhận ra tay con gấu mềm đến ngỡ ngàng, khiến người ta chỉ muốn úp mặt vào mà dụi dụi.

Tưởng Đông Hà lấy một chiếc xe đẩy, từ từ bắt đầu hành trình chọn đồ chơi.

Về đến nhà, việc *****ên hắn làm là lên mạng đặt một bộ dụng cụ đan móc, rồi mới gửi tin nhắn cho Nghê Tuyết.

[Tưởng: Cho tôi địa chỉ nhận hàng của em.]

[Bé mèo Canelé: Có chuyện gì thế?]

[Tưởng: Tôi muốn gửi em ít đồ.]

[Bé mèo Canelé: Gì cơ, phiền phức quá vậy, còn phải vượt biển sang nữa.]

Tuy ngoài miệng làu bàu, nhưng Bé mèo Canelé ngay sau đó lại gửi địa chỉ cho hắn.

[Tưởng: Đợi đến lúc em nhận được sẽ biết thôi.]

Khoảng hai tuần sau, Nghê Tuyết nhận được thông báo lấy hàng. Cậu vừa đến nơi đã thấy một cái thùng to khổng lồ.

   Vì không thể bê về nổi, cuối cùng cậu đành đi mượn một cái xe đẩy hàng.

Cậu lôi thùng về tới nhà, vừa mở cửa ra đã bắt đầu khui hộp.

Thật ra từ lúc Tưởng Đông Hà nói sẽ gửi đồ, cậu đã lờ mờ đoán lung tung, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra kiểu người như hắn sẽ gửi cho mình cái gì.

Cho đến khi mở nắp thùng, Nghê Tuyết hoàn toàn chết sững.

Cả một thùng đầy ắp thú nhồi bông của thương hiệu jellycat.

Nhưng… chúng lại có gì đó không giống thú bông bình thường.

Mỗi con đều được mặc một bộ quần áo nhỏ do chính tay đan móc.

Cậu sững như trời trồng, mắt mở to sửng sốt, lần lượt lôi từng bé thú ra khỏi thùng.

Con *****ên là chú gấu Bartholomew (1) mặc một bộ đồ ngủ kẻ caro đỏ trắng liền thân, trên đầu còn đội mũ ngủ cùng màu.

Con thứ hai là thỏ Bunny (2) mặc váy hồng chấm bi, bên người đeo túi chéo hình đầu thỏ nhỏ xíu.

Con thứ ba là chim cánh cụt Peanut (3) đội mũ len xanh họa tiết và quàng một chiếc khăn bông lông mềm mịn.

Con thứ tư là voi Archibald (4) cổ đeo yếm in hình nơ bướm.

(1), (2), (3), và (4)


 

……

Tổng cộng mười hai con thú bông.

Nghê Tuyết ngồi bệt giữa vòng tròn nhồi bông, bị mấy bé đáng yêu bủa vây kín mít nhìn cứ như đang tham dự một nghi lễ gì đó bí mật.

Quần áo của từng con đều vô cùng tinh xảo. Cậu không rành đồ thủ công nên không biết Tưởng Đông Hà mất bao nhiêu thời gian để đan ra mấy bộ đồ này, chỉ biết tưởng tượng mãi mà cũng chẳng hình dung nổi…

Nhưng kỳ lạ hơn là cậu cũng chẳng tưởng tượng nổi cảnh Tưởng Đông Hà đi mua thú nhồi bông như thế nào.

Hẳn nhân viên thu ngân lúc đó đã nghĩ nhà anh này có đứa nhỏ cực kỳ mê thú nhồi bông nhỉ…

   Nghê Tuyết cầm chú gấu mặc đồ ngủ lên ôm vào tay rồi nhẹ nhàng bóp bóp. Cái cảm giác mềm mại ấy khiến cậu thấy bình yên lạ thường.

Trái tim cậu cũng vì thế mà mềm ra, như một chiếc bánh su đang chảy kem, từ từ, từng chút một xẹp xuống.

Sống mũi cậu bỗng dưng cay xè.

Dưới đáy thùng còn có một tấm thiệp nhỏ, là nét chữ tay quen thuộc và gọn gàng của Tưởng Đông Hà.

——Nghê Tuyết, đột nhiên nhận được món quà thế này, có phải thấy bất ngờ lắm không? Ban đầu tôi chỉ nghe nói ôm con gấu nhỏ này ngủ rất dễ chịu, mềm ấm, sẽ giúp em ngủ nhanh thôi. Dù tôi vốn chẳng hứng thú với mấy thứ kiểu này nhưng vẫn muốn mua một con cho em. Rồi khi đến cửa hàng nhìn quanh, lại thấy mấy con thú khác cũng đáng yêu quá, nên tôi mua luôn cả đám. Nhìn chúng tôi liền nghĩ đến em, cảm giác như em chắc chắn cũng sẽ thích. Giờ thì em ngồi nhìn tụi nó, cứ xem như tôi đang ở đó cùng em đi.

Nghê Tuyết dụi đôi mắt cay cay, sau đó mở điện thoại nhắn tin cho Tưởng Đông Hà.

[Bé mèo Canelé: Tôi nhận được rồi.]

[Bé mèo Canelé: Tưởng Đông Hà, anh bị ngốc hả?]

[Bé mèo Canelé: Anh có biết mấy thứ này là đặc sản của Anh không, cửa hàng *****ên đặt ngay ở London luôn đó?]

Cậu thậm chí không dám nghĩ tiền ship về đến đây là bao nhiêu.

Một lúc sau, Tưởng Đông Hà trả lời.

[Tưởng: …Tôi thật sự không biết.]

[Tưởng: Nhưng chuyện này không giống nhau.]

[Tưởng: Đồ em tự mua thì sao giống đồ Tưởng Đông Hà tặng được?]

Tưởng Đông Hà khẽ cong môi cười. Hắn lại nhớ đến hôm ở tiệm đồ chơi, nhân viên bán hàng còn ngạc nhiên hỏi sao một người lớn như hắn lại mua nhiều thú nhồi bông như thế. Khi ấy hắn chỉ cười bảo, là mua để dỗ người ta vui.

Là người trưởng thành có thu nhập ổn định, hắn hoàn toàn có tự do mua hết mọi thứ mình muốn.

Vài tiếng sau, Tưởng Đông Hà phát hiện Nghê Tuyết vừa cập nhật Instagram.

   Không giống mấy lần trước chỉ chụp ảnh bằng điện thoại, lần này ảnh mới được cậu chụp bằng máy ảnh Polaroid. Màu ảnh hơi ngả vàng, tạo cảm giác hoài cổ như phim cuộn.

Trong ảnh là chú gấu Bartholomew mặc bộ đồ ngủ kẻ đỏ trắng và đội mũ ngủ cùng tông.

Không chỉ vậy, Nghê Tuyết còn đổi luôn ảnh đại diện thành chính bức hình này.

Tưởng Đông Hà kéo xuống đọc dòng mô tả cậu viết bên dưới.

— Đã có một chú gấu nhỏ độc nhất vô nhị.

——————–

Tiến trình theo đuổi bé mèo của anh Tưởng vẫn đang được tải tiếp…