Ban đầu Tưởng Đông Hà định sẽ rời London trước khi kỳ nghỉ kết thúc, thế mà một cú điện thoại bất ngờ từ cha mẹ đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của hắn. Không chỉ phải về nước sớm, hắn còn phải bay thẳng về thành phố Yến.
Lúc hắn nghe máy, Nghê Tuyết đang ngồi ngay bên cạnh.
Khi Tưởng Đông Hà cúp máy, nét mặt hắn bỗng nghiêm lại khiến Nghê Tuyết không khỏi lo lắng: “Có chuyện gì à?”
“Tôi phải về sớm,” Tưởng Đông Hà thở dài: “Cha tôi bị gãy chân rồi.”
Nghe đến đó, Nghê Tuyết lập tức nhíu mày, giọng cũng trở nên lo lắng: “Sao lại thế?”
“Mùa đông đường trơn, cha tôi đi không cẩn thận bị trượt ngã, giờ đang nằm viện.” Hắn đáp: “Ông bảo không nghiêm trọng lắm, nhưng mẹ nghe thì có vẻ sốt ruột. Cho chắc ăn thì tôi về thăm một chuyến, tiện thể đưa hai người đi khám tổng quát luôn.”
Chuyện gãy xương với người lớn tuổi đâu có đơn giản, người già xương giòn mà, trượt ngã là dễ gặp chuyện. Nghê Tuyết gật đầu: “Ừm, vậy anh về nhanh đi, cũng phải đi cẩn thận đấy nhé.”
Tưởng Đông Hà lập tức đổi vé rồi bắt tay vào thu xếp hành lý. Thật ra hắn vốn chẳng đem theo gì nhiều, nên chỉ tầm mươi phút là gọn gàng xong xuôi.
Hắn ngồi xổm trên sàn gài chốt vali. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu xuống đỉnh đầu hắn, sáng rực cả một vùng tóc.
Nghê Tuyết bất chợt nhận ra hôm nay lại là một ngày nắng hiếm hoi của London.
Cậu liền không nhịn được gọi: “Tưởng Đông Hà, anh ra cái ghế cạnh cửa sổ ngồi một chút đi.”
“Hửm?” Hắn bước lại rồi ngồi xuống ghế.
“Tôi muốn chụp cho anh một tấm hình.”
Tưởng Đông Hà vừa mới rửa mặt xong, người còn phảng phất mùi sảng khoái của buổi sáng. Hắn mặc áo ba lỗ trắng bằng cotton đơn giản, là kiểu áo mà ai mặc vào cũng dễ bị chê là quê mùa, ấy vậy mà mặc lên người hắn lại thành ra có gu. Tưởng Đông Hà quá hợp với kiểu áo sát nách như thế, vừa khoe ra phần vai cổ đầy đẹp mắt, lại để lộ bắp tay chắc gọn, cơ bắp đủ đầy mà không hề thô kệch, làn da màu nâu sậm khỏe mạnh mang lại cho toàn bộ người hắn một vẻ hoang dã khó thuần phục.
Hắn đồng ý ngay: “Được, em chụp đi.”
Tưởng Đông Hà rất ít khi chụp ảnh. Trong điện thoại hắn không có tấm selfie nào, ảnh hắn nhiều nhất lại toàn do người khác lén chụp rồi giữ trong máy họ.
Nhưng hắn cũng không né ống kính, gặp camera thì cứ để tự nhiên, không cười không diễn. Gương mặt trầm tĩnh như thế lại hợp với khí chất của hắn, trông cực kỳ ngầu.
“Không cần tạo dáng gì đâu, tự nhiên thôi là được.” Nghê Tuyết dẫn dắt hắn: “Nhìn ra ngoài cửa sổ đi, đúng rồi, nghiêng nhẹ đầu một chút cho nắng chiếu tới anh.”
Cậu vẫn dùng chiếc máy ảnh polaroid quen thuộc, trước đó đã lấy giấy ảnh từ tủ lạnh ra để nó ấm lên, rồi thì giơ máy lên ngắm Tưởng Đông Hà rồi bấm chụp.
Sau khi ảnh hiện rõ, cậu đưa cho Tưởng Đông Hà xem. Trong ảnh là một người đàn ông hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, đường xương hàm và sống mũi rõ ràng sắc nét, cánh tay buông nhẹ lên bàn, những đường gân dưới da như ẩn như hiện.
Tưởng Đông Hà nhìn một hồi vẫn không thấy có gì đặc biệt, nhưng thấy Nghê Tuyết siêu hài lòng với tấm ảnh thì cũng gật gù khen không tệ. Hắn hỏi: “Nhưng sao tự nhiên em lại muốn chụp hình cho tôi thế?
“Giờ tôi chưa nói anh đâu, sau này anh sẽ biết.” Nghê Tuyết lấp lửng.
Lần này cậu không tiễn Tưởng Đông Hà ra sân bay. Trước khi đi, cả hai đứng ở cửa, Tưởng Đông Hà tay kéo vali. Nhân lúc Nghê Tuyết không chú ý, hắn khẽ hôn lên má cậu một cái.
Cái hôn ấy rất nhẹ, mà cũng rất kiềm chế.
Đây là lần thứ hai trong mấy ngày qua Tưởng Đông Hà hôn cậu. Lần trước là hôn nhẹ lên tóc. Lần nào cũng có chừng mực, không khiến Nghê Tuyết thấy khó xử.
Nghê Tuyết đưa tay sờ lên chỗ vừa bị hôn, cảm thấy da mặt mình đang âm ấm: “Tôi còn chưa đồng ý mà.”
Tưởng Đông Hà khẽ nhếch khóe môi, nụ cười này khác hẳn với kiểu đàng hoàng thường ngày, trông trêu chọc nghịch ngợm: “Vậy để tôi báo trước suất hôn lần sau nhé.”
Ánh mắt hắn khẽ liếc xuống môi Nghê Tuyết, ý đồ rõ rành rành.
Ánh nhìn phiêu đãng ấy bỗng dưng lại nặng như có lực. Nghê Tuyết cảm nhận được tầm ngắm của Tưởng Đông Hà, liền đưa tay đẩy vai hắn: “Được rồi, đi mau đi. Về thành phố Yến nhớ xem tình hình bác trai bác gái thế nào, cũng phải nói với tôi một tiếng đấy nhé, không thì tôi bên này sẽ lo lắng đó.”
Tưởng Đông Hà nói “Được”, rồi quay người đi xuống tầng, lên xe ra sân bay.
Tưởng Đông Hà bay thẳng đến thủ đô trước nhưng không ra khỏi sân bay, chỉ quá cảnh vài tiếng rồi lại lên chuyến khác bay về thẳng thành phố Yến.
Trải qua gần như trọn một ngày di chuyển, hắn cuối cùng cũng đặt chân về thành phố Yến. Vừa bước ra khỏi sân bay, hắn bắt ngay một chiếc taxi rồi đọc tên bệnh viện nơi cha Tưởng đang nằm điều trị.
Đã ba ngày trôi qua từ lúc cha Tưởng bị gãy chân. Bác sĩ chẩn đoán gãy xương chày và xương mác bên trái, hiện tại đã phẫu thuật, cố định bằng một tấm thép và mấy cái đinh vít.
Khi Tưởng Đông Hà đến nơi, cha hắn đang nằm nghỉ trên giường bệnh, chân quấn mấy lớp băng trắng, còn mẹ Tưởng thì ngồi bên cạnh trông nom. Chính bà là người *****ên nhìn thấy hắn bước vào phòng.
“Ôi, còn kéo theo cả vali nữa, mới đáp máy bay là chạy thẳng đến đây à?” Mẹ Tưởng vừa nói vừa đón lấy hành lý trong tay hắn, tiện tay kéo thêm cái ghế đặt xuống cạnh giường cho hắn ngồi.
“Đông Hà đến rồi à? Hầy, mẹ con đúng là hay chuyện bé xé ra to.” Cha Tưởng cũng lên tiếng: “Gãy xương thôi mà, có gì to tát đâu. Cha còn định không nói cho con biết cơ, thế mà mẹ con lại gọi điện làm con phải về một chuyến, phiền phức lắm chứ có ít gì.”
Tưởng Đông Hà thở dài: ” Cha à, đã phải mổ rồi còn bảo là chuyện nhỏ được à.”
Cả nhà hắn ba người ai nấy đều khỏe mạnh ít bệnh. Đây là lần *****ên có người phải vào viện phẫu thuật.
“Ông đừng có mạnh miệng, mấy hôm nay tối nào chẳng rê.n r.ỉ kêu đau?” Mẹ hắn bĩu môi phản bác: “Bị đau rồi mới nhớ đời, năm sau đông đến liệu mà rút kinh nghiệm.”
Mẹ Tưởng lại quay sang nói với con trai: “Nhưng Đông Hà về cũng hay, mẹ bận trông cha suốt, mấy ngày nay không buôn bán được gì.”
Cha Tưởng lập tức phản bác: “Đông Hà có ở lại được lâu đâu, con nó không làm việc nữa chắc?”
Hai vợ chồng cãi qua cãi lại là chuyện thường ngày, Tưởng Đông Hà đành đứng giữa hoà giải: “Lần trước con nói rồi mà, hai người cứ nghỉ ngơi đi cho khoẻ đi, số tiền con gửi hàng tháng còn nhiều hơn tiền đi bán rau nữa ấy. Nếu sau này cha mẹ chịu, con sẽ đón cha mẹ về thành phố ấm áp hơn sống, khỏi phải chịu lạnh mùa đông thế này.”
“Có làm ra được đồng nào hay đồng ấy chứ. ” Mẹ Tưởng chép miệng: “Với lại tiền con gửi cha mẹ chưa tiêu đồng nào, đều để dành hết cho con. Giờ con còn sống một mình thì đủ, nhưng sau này lấy vợ chẳng cần tiền à? Mua nhà mua xe ở thành phố không tốn hả?”
Tưởng Đông Hà nghe xong thì lặng người.
Hắn không thể mở miệng được. Hắn sẽ không thể cưới vợ sinh con, hay xây dựng một gia đình ba người như cha mẹ kỳ vọng được. Người rất có thể trở thành vợ hắn có khả năng kiếm tiền cũng gần bằng hắn, và dù cả hai có lập nghiệp ở thành phố lớn thì họ vẫn có thể sống rất tốt.
Ít nhất bây giờ hắn vẫn chưa thể nói ra được.
Mỗi lần cha mẹ lảng sang mấy chuyện ấy, Tưởng Đông Hà đều giả vờ như không nghe rồi lái câu chuyện đi hướng khác. Hắn nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Cha mẹ đã ăn tối chưa? Con đi xuống căn tin bệnh viện mua chút gì đó cho.”
“Mua đồ thanh đạm thôi nhé.” Mẹ Tưởng dặn: “Mì nước với cháo trắng là được rồi.”
“Vâng, con biết rồi.” Hắn đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Nhưng thay vì đi thẳng xuống căn tin, hắn lại dựa vào một bức tường trong hành lang hít nhẹ mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, rồi đứng đó nghĩ ngợi rất lâu.
Hắn nghĩ, đợi cha khỏe hẳn rồi, nhất định phải tìm một dịp thích hợp để nói về chuyện này.
Bởi vì cha mẹ sẽ càng ngày càng già đi, cơ thể cũng sẽ dần suy yếu. Nếu nhất định phải đối mặt với cú sốc đó, thì nói sớm còn hơn để sau.
Dù gì đi nữa, một khi đã chọn rồi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.
——————–
Tác giả: Lại ngắn quá xin lỗi mọi người huhuhu.