Vài ngày sau, Tưởng Đông Hà nhận được một kiện hàng chuyển phát từ London do Nghê Tuyết gửi về, là hai thùng carton lớn cồng kềnh.
Hắn vác cả hai thùng về nhà, quay sang hỏi Nghê Tuyết có cần giúp mở không. Nghê Tuyết gật đầu: “Ừm, anh mở đi.”
Một thùng trong số đó là mười hai con thú bông jellycat mà Tưởng Đông Hà từng tặng Nghê Tuyết. Chúng từng vượt đại dương sang Anh, rồi giờ đây lại nguyên vẹn trở về. Trên người mỗi bé thú vẫn mặc bộ đồ len do Tưởng Đông Hà tự tay đan, còn Nghê Tuyết thì rất cẩn thận dùng túi nilon bọc riêng từng bé một cách gọn gàng.
Tưởng Đông Hà lấy từng bé ra khỏi túi, không biết có phải do từng được đặt lâu trên gối Nghê Tuyết hay không mà khi đưa lại gần, hắn còn ngửi thấy một mùi hương dịu dịu. Nghê Tuyết bước tới, bắt đầu bày lại đám bạn lên giường, mà chính xác thì đó là chiếc giường trong căn hộ thuê của Tưởng Đông Hà. Tuy vậy, do mười hai bé thú bông quả thực chiếm khá nhiều diện tích, có thể sẽ làm hai người lớn ngủ chật, nên Nghê Tuyết ôm bớt vài bạn ra đặt lên ghế sofa.
Cậu ngắm nghía mấy bé thú trong lòng, bỗng nghiêm túc nói: “Tưởng Đông Hà, em thấy mấy đứa nhỏ này giờ đang mặc đồ mùa đông hết nè, đợi thời tiết ấm hơn, anh có thể đan thêm quần áo xuân hè cho các bạn đó.”
Tưởng Đông Hà im lặng mấy giây rồi mới nói: “Nghê Tuyết, em toàn giao việc cho tôi.”
Nghê Tuyết: “Nhưng chúng dễ thương thật mà.”
Tưởng Đông Hà: “Tôi có thể dạy em, rồi mình cùng đan.”
Nghê Tuyết nghĩ một lúc, thấy cũng không tệ, thế là hừ một tiếng lười biếng đồng ý cho có.
Vẫn còn lại một thùng nữa.
Thùng này to hơn cả thùng trước, Tưởng Đông Hà mở ra thì thấy bên trong là đầy ắp quần áo. Chưa hết, còn có cả mấy món phụ kiện đi kèm: mũ, đồng hồ, kính, khuy măng sét, cà vạt, kẹp cà vạt… chẳng khác nào nguyên cái tủ đồ thu nhỏ.
Ban đầu Tưởng Đông Hà còn hơi thắc mắc không hiểu sao Nghê Tuyết lại mua nhiều đồ đến vậy. Nhưng khi lấy ra vài món, hắn dần dần phát hiện có điều gì đó không đúng lắm.
Một bộ vest xám dài, vải flannel hai hàng khuy, đi kèm sơ mi trắng và cà vạt sẫm màu, phải nói là một set đồ chuẩn chỉnh không chê vào đâu được, chỉ là hoàn toàn không giống gu thời trang mà Nghê Tuyết sẽ mặc.
Theo những gì Tưởng Đông Hà biết, ngay cả khi phải mặc vest, Nghê Tuyết cũng chuộng kiểu dáng thoải mái hơn, màu sắc nhẹ nhàng hơn như be hoặc nâu nhạt. Một bộ vest nghiêm túc đến thế này, hắn chưa từng thấy cậu mặc bao giờ.
Nhìn kỹ hơn, Tưởng Đông Hà chợt thấy mấy món này quen quen, rồi hắn nhớ ra trước đây có lần gọi video với Nghê Tuyết lúc nhờ cậu chọn đồ mặc đi họp, Nghê Tuyết đã chọn đúng kiểu vest hai hàng khuy màu xám như thế này, còn bảo mặc vậy sẽ khiến người ta toát ra khí chất mạnh mẽ, rất hợp với hắn.
Chưa dừng lại ở đó, hắn lại thấy thêm một chiếc áo khoác càng quen hơn.
Nếu nói bộ vest kia chỉ là tương tự, thì chiếc áo khoác xám đậm này phải nói là giống y chang.
Cùng một thương hiệu, cùng loại chất liệu, cùng kiểu dáng, đến cả size cũng y hệt.
Lúc còn ở London, Tưởng Đông Hà từng cho Nghê Tuyết mượn chiếc áo đó, lúc cậu đi tiễn hắn ra sân bay mới trả lại. Khi ấy, Tưởng Đông Hà đâu biết rằng hóa ra Nghê Tuyết cũng có một chiếc giống hệt.
Không, có khi còn nhiều chuyện hắn không biết hơn nữa… Tưởng Đông Hà nhìn thùng đồ trước mắt, cuối cùng buột miệng hỏi điều vẫn canh cánh trong lòng: “Nghê Tuyết, mấy thứ này… là sao vậy?”
Nghê Tuyết cố ý úp mở: “Anh đoán đi.”
Thực ra trong lòng Tưởng Đông Hà cũng lờ mờ hiểu rồi, chỉ là không chắc mình có đang tự mình đa tình hay không nên không dám nói ra ngay.
“Đúng như anh nghĩ đó.” Nghê Tuyết cười, tiết lộ bí mật, “Từ bộ vest xám đến áo khoác dài, rồi cả lọ nước hoa em từng đăng lên ig, đều là khi nghĩ đến một người nào đó mà mua.”
Cậu từng nhận được rất nhiều món quà từ Tưởng Đông Hà, những món đồ độc nhất vô nhị như cả thùng thú bông chất chứa đầy yêu thương. Còn những món quà mà trước đây cậu chẳng chắc có bao giờ được gửi đi không, cuối cùng cũng được chính tay trao cho hắn.
Nghê Tuyết: “Anh chẳng giỏi chăm chút cho bản thân chút nào, sau này để em lo phần đó cho anh nhé.”
Tưởng Đông Hà có chút không tin nổi, vẫn tiếp tục lôi thêm đồ ra khỏi thùng, lẩm bẩm: “Nhiều quá rồi…”
“Vì chuyện này kéo dài mấy năm mà.” Nghê Tuyết nói, “Tích tiểu thành đại thôi.”
Tưởng Đông Hà tiếp tục dỡ đồ trong thùng ra. *****ên là mấy bộ đồ vest cực kỳ trang trọng, cho đến khi hắn lấy được một chiếc áo len đen đan kiểu lưới. Với một người truyền thống và bảo thủ như Tưởng Đông Hà, thứ này chẳng thể tính là áo. Vì nó không chỉ thưa thớt lỗ chỗ, gió lùa bốn phía, mà cơ bản còn chẳng che được gì cho ra hồn.
Tưởng Đông Hà càng mở thùng xuống dưới lại càng kinh hãi hơn: Toàn bộ chỗ quần áo còn lại đều có phong cách na ná như vậy. Mẫu thiết kế còn táo bạo hơn nữa, mặc vào thì chỗ hở ra cũng nhiều hơn…
“…Nghê Tuyết.” Tưởng Đông Hà nghi hoặc hỏi, “Sao mấy cái này trông lạ thế… em chắc không để nhầm vào à? Mấy cái này mặc ra ngoài được à?”
“Nè Tưởng Đông Hà, anh đúng là ngây thơ.” Nghê Tuyết liếc hắn một cái, cậu đưa tay khẽ nâng cằm hắn lên, giọng thì vừa lười nhác vừa ẩn chứa chút gì đó rất mờ ám, “Anh không hiểu sao, đâu phải quần áo nào cũng để mặc ra đường cho người ta xem đâu.”
Có vài bộ chỉ cần một mình em thấy là đủ rồi.
Nói xong, cậu cúi xuống dọn dẹp lại đống đồ vương vãi dưới đất, rồi kéo tay Tưởng Đông Hà: “Khuya rồi, mình nghỉ ngơi nha.”
“Hay là tối nay mặc thử cho em xem nha?” Nghê Tuyết đưa mắt nhìn mấy bộ quần áo có thể gọi là đồ lót gợi cảm, hỏi ý kiến Tưởng Đông Hà: “Anh tự chọn một bộ, hay để em chọn giúp anh?”
…
Mùa đông năm ấy, Tưởng Đông Hà nói với cha mẹ rằng người yêu hắn đã về nước, hiện hai người đang sống chung với nhau. Hắn bảo: “Thật ra hai người đã gặp em ấy rồi, là người mà con dẫn về nhà ăn Tết mấy năm trước.”
Trước Tết năm ấy, Nghê Tuyết từng hỏi: “Sau khi anh come out có còn gặp lại cha mẹ không?”
“Không.” Tưởng Đông Hà gật đầu, “Nhà tôi vẫn liên lạc qua điện thoại và WeChat thôi. Lúc đầu họ giận, chẳng thèm nói chuyện với tôi, mãi gần đây thì mới khá hơn một chút.”
Nghê Tuyết nhìn hắn, trịnh trọng nói: “Tưởng Đông Hà, Tết năm nay mình về đi, em sẽ đi cùng anh.”
Tưởng Đông Hà bật cười, hỏi ngược lại: “Rồi hai đứa mình bị đuổi khỏi nhà chung hả?”
Nghê Tuyết thật sự hình dung ra cảnh đó, rồi bật cười: “Nếu là hai người cùng bị đuổi thì cũng không tệ đâu.”
“Tôi tính hỏi xem họ có chịu sang đây đón Tết không, coi như đi du lịch. Mình đưa họ đi chơi một vòng.” Tưởng Đông Hà nói tiếp, “. Hai người đã vất vả gần cả đời rồi, giờ đây cuối cùng cũng bắt đầu học cách tận hưởng cuộc sống về hưu. Ra ngoài chơi một chút cũng tốt.”
“Thiệt hả?” Mắt Nghê Tuyết sáng lên, “Nếu họ chịu tới thì tuyệt vời.”
Sau đó Nghê Tuyết không biết Tưởng Đông Hà đã thuyết phục thế nào, mà cuối cùng cha mẹ hắn cũng thật sự đến Bắc Kinh. Bốn người cùng nhau đón một cái Tết trọn vẹn.
Họ đi thăm thú nhiều nơi, còn chụp được rất nhiều ảnh kỷ niệm.
Tưởng Đông Hà tự thấy mình đã nói đủ nhiều vào ngày come out rồi, nên khi mời cha mẹ tới, hắn không hề nói thừa lời. Hắn chỉ nói: “Con dâu cũng muốn gặp cha mẹ, chứ chưa gặp lần nào cũng kỳ lắm phải không? Tiền vé máy bay và khách sạn con lo, nếu cha mẹ thật sự không hài lòng thì coi như đi du lịch cho khuây khoả cũng được.”
Về lý do cha mẹ cuối cùng chịu gật đầu, Tưởng Đông Hà nghĩ chắc bởi vì dù sao hắn cũng là con trai của họ. Cho dù có lựa chọn mà họ chẳng thể hiểu nổi, thì điều họ muốn nhìn thấy nhất vẫn là con trai mình hạnh phúc.
Ngày cha Tưởng mẹ Tưởng rời đi, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà cùng tiễn họ ra ga.
Trước khi vào cổng, mẹ Tưởng khẽ vỗ tay Nghê Tuyết: “Tiểu Tuyết à, Tết năm sau về thành phố Yến ăn Tết với Đông Hà nha con.”
Đầu xuân năm sau, Nghê Tuyết tìm được công việc mới. Hai người bắt đầu tính chuyện mua nhà, mua xe. Căn hộ hiện tại là do Tưởng Đông Hà thuê từ thời còn độc thân, ở một mình thì vừa nhưng hai người sống chung thì hơi chật.
Họ muốn có một mái nhà thật sự là của riêng cả hai.
Nhưng chuyện đó không vội. Họ muốn chọn lựa thật kỹ và chậm rãi, bởi vì những ngày tháng sau này sẽ còn rất dài.
Vào một buổi chiều bình thường, hai người cùng nhau đi dạo. Khi đi ngang qua một quảng trường nhỏ, họ thấy phía trước là một ngôi trường cấp ba công lập.
Đúng giờ tan học, đám học sinh mặc đồng phục túa ra từ cổng trường. Nhìn lũ nhỏ ríu rít rời đi, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà bỗng cùng lúc ngẩn người.
Họ quen nhau từ những năm cấp ba, đến nay đã hơn mười năm. Từ hai đứa con trai từng không ưa nổi nhau dần dần trở nên thân thiết rồi bị đối phương hấp dẫn. Sau đó là khoảng thời gian xa cách tận năm năm, mỗi người bươn chải một phương, đến khi tái ngộ thì tất cả đã đổi thay… nhưng đồng thời dường như chẳng có gì đổi khác cả.
Họ tiếp tục đi, rẽ vào một con phố mới. Nghê Tuyết chưa từng tới con phố này. Cậu nhìn thấy ngay đầu phố là một tiệm mèo nhỏ.
Qua lớp kính, cậu thấy rất nhiều chú mèo con đủ loại, mỗi em tròn tròn mũm mĩm như mấy chú heo con vậy.
Bỗng nhiên Nghê Tuyết nhớ lại Tưởng Đông Hà từng nói hắn muốn nuôi mèo, thế là cậu không kìm được dừng bước rồi hỏi: “Hay mình vào xem thử nha, chẳng phải anh thích mèo sao?”
“Không cần đâu.” Tưởng Đông Hà mỉm cười, “Tôi đã nuôi rồi mà.”
Nghê Tuyết đứng ngẩn ra, một lúc sau mới hiểu ý hắn là gì.
“Tưởng Đông Hà,” Nghê Tuyết đuổi theo, kéo tay hắn lại, “Hình như em còn chưa từng nói một câu này với anh thì phải?”
“Hửm?” Tưởng Đông Hà nhìn Nghê Tuyết, chờ cậu nói tiếp.
Cậu ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng thì thầm ba từ.
Giờ thì Tưởng Đông Hà đứng sững tại chỗ, còn Nghê Tuyết thì cười khẽ, bước đi phía trước với dáng vẻ nhẹ tênh.
Chẳng bao lâu Tưởng Đông Hà cũng sải bước đuổi theo nói với cậu, tôi cũng vậy.
Hai bên đường, những bông mộc lan tím nhạt đã bắt đầu nở rộ. Những nụ hoa nhỏ nhắn đậu trên cành như đàn chim bé xíu vừa đáp xuống.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên sắc xuân, họ bất giác nhận ra mùa xuân thực sự đã đến rồi.
Đông đi xuân đến, lớp băng dày phủ trên dòng sông cũng dần tan chảy. Tuyết xuân đọng lại ký ức của cả một mùa đông, nhẹ hơn tuyết đông, trắng hơn tuyết đông, những bông tuyết khẽ khàng rơi xuống, tan vào dòng sông không ngừng tuôn chảy.
Bọn tìm thấy bến đỗ nơi nhau, cũng tìm được đáp án cho chính mình, cùng nhau bước về phía mùa xuân dịu dàng.
Rồi bước về phía tương lai tràn đầy hy vọng.
— PHẦN CHÍNH TRUYỆN HẾT —