Mọi chuyện đã để lại một cú sốc không nhỏ cho cả hai.
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, mãi cho đến khi không khí xung quanh dường như sắp đông cứng, Tưởng Đông Hà mới phá tan sự im lặng: “… Cậu làm gì ở đây, lại còn mặc như thế này?”
Dù bình tĩnh hay kiên định đến cỡ nào, trải qua cảnh đối thủ không đội trời chung mặc đồ con gái lại còn bị kéo vào hẻm rồi diễn một màn hôn môi nồng cháy như vừa rồi, thì CPU của hắn cũng khó mà không quá tải, xử lý không nổi trường hợp này.
Hắn lùi lại một bước, nhìn Nghê Tuyết từ đầu đến chân. Lúc nãy tình huống cấp bách thêm trời tối nên hắn chưa nhìn rõ cậu. Chỉ thấy Nghê Tuyết đội tóc giả dài xoăn như thật và mặc đồng phục váy ngắn.
Giờ đây dưới ánh trăng, hình dáng của Nghê Tuyết hiện ra rõ ràng hơn.
Nhờ vào chút gen lai nên gương mặt ***** nhắn, từng đường nét tinh tế như được chạm khắc, lông mi dài cong, đôi môi căng mọng. Thêm vào biểu cảm có phần bối rối khiến cậu trông thật sự có hơi hơi đáng thương.
Tiếc thay dù có là tiên nữ giáng trần đi nữa thì với tính cách của Nghê Tuyết cũng chẳng khiến Tưởng Đông Hà động lòng nổi.
Trước câu hỏi của Tưởng Đông Hà, Nghê Tuyết không biết trả lời sao. Thú thật là không thể nói kiểu——Tôi có thằng bạn thích Triệu Doanh Doanh, muốn đánh đám lưu manh ở trường dạy nghề thế nên bảo tôi giả gái dụ tụi nó—— Nghe ngu vãi chưởng!
Làm sao để giải thích vậy được? Thành ra cậu đành tránh né, trả lời hơi gượng gạo là: “Đừng hỏi nữa, tôi, tôi chỉ mặc chơi thôi, tình cờ đi ngang qua, ha ha…”
Thà bị Tưởng Đông Hà hiểu nhầm là có sở thích mặc đồ con gái còn hơn. Nếu oán hận có thể chuyển thành dạng vật chất thì chắc giờ Phùng Bác Thừa đã bị đâm thành cái rổ luôn rồi. Trong đầu Nghê Tuyết không ngừng mắng cái tên não phẳng này mấy chục lần, nhưng vẫn không thể tin được. Cái đứa đã thề sẽ xé xác đám lưu manh đâu? Đến lúc quan trọng mà giờ bốc hơi ở đâu rồi?
Tưởng Đông Hà rõ ràng không tin lời dối trá này. Hắn biết có gì đó không đơn giản nhưng có hỏi thêm cũng vô ích, Nghê Tuyết chẳng đời nào nói thật với hắn đâu.
Im lặng vài giây, Tưởng Đông Hà đột nhiên nói: “Hôm nay, cảm ơn nhé.”
“À… không có gì.”
Đây là Tưởng Đông Hà cảm ơn đó hả, lạ ghê ta.
Nghê Tuyết muốn nói thêm gì đó nhưng trời lạnh quá. Môi cậu run lên, ngoài tiếng răng va vào nhau thì không phát ra được âm thanh gì nữa.
Mùa đông ở thành phố Yến nổi tiếng là lạnh cắt da, cậu chỉ mặc đôi tất dài để trang trí thôi chứ chẳng có tí tác dụng giữ ấm nào, gió lạnh rít qua con hẻm khiến cậu rét buốt.
Nếu cứ chịu lạnh thế này, cậu nghi ngờ không chỉ não mình sẽ ngừng hoạt động mà trái tim cũng đình công, lười đập tiếp luôn.
Dường như Tưởng Đông Hà nhận ra cậu đang run, nhìn bộ đồ mỏng manh trong trời đông của Nghê Tuyết, hắn lập tức hiểu ra. Hắn mở balo lấy áo khoác đồng phục rồi hỏi: “Cậu cần không?”
Cần, cần lắm chứ! Nghê Tuyết nhanh chóng nhận lấy rồi khoác lên người. Cậu vội lấy điện thoại nhắn tin cho tài xế, miệng lúng búng: “Tôi sẽ trả lại cậu khi nhập học nhé?”
“Ừ, cũng được.”
Tối đó khi về đến nhà, Nghê Tuyết lăn lên giường ngủ mơ màng một lúc rồi mới nhớ ra áo khoác đồng phục của Tưởng Đông Hà bị cậu vứt lên trên ghế.
Cậu lết xuống giường, nhặt cái áo lên.
Cậu nhớ lại lần cuối cùng mình và Tưởng Đông Hà gặp nhau, đó là ở chợ nông sản phía đông thành phố. Khi ấy cha mẹ hắn muốn chiêu đãi bạn cùng lớp nên họ đứng dậy rời quầy hàng để mua thêm mấy món thịt. Sau khi hai vợ chồng vừa đi, Tưởng Đông Hà tựa vào bàn, nhìn họ lạnh lùng: “Các cậu muốn làm gì? Tôi không rảnh chơi đùa với các cậu đâu.”
Ở Trung học Minh Nhã, sự chênh lệch giàu nghèo dễ làm người ta tự ti, mà các thanh thiếu niên thường rất nhạy cảm về gia cảnh. Chẳng ai muốn phơi bày hoàn cảnh nghèo khó của mình trước mặt người khác cả.
Nhưng Tưởng Đông Hà thì lại rất thản nhiên. Ở Minh Nhã, hắn là lớp trưởng được tin cậy luôn đứng đầu trong mỗi kỳ thi. Nhưng sự nghèo khó và nghề nghiệp của cha mẹ cũng là một phần của hắn, hắn chẳng bao giờ thấy đó là điều khó nói hết.
Khuôn mặt Tưởng Đông Hà có nét sắc lạnh, đôi mắt đen sâu đầy áp lực, khi nhìn chằm chằm vào ai đó đều sẽ trông sắc bén như lưỡi dao.
Phùng Bác Thừa bị hắn nhìn đến sợ, nhưng vẫn bám lấy đám đông để ra vẻ mạnh mồm: “Ừ, dĩ nhiên rồi, mày còn phải bán rau mà, chẳng trách được trên người có cái mùi rau cỏ nồng nặc này!”
Không hiểu trong lòng nghĩ gì, Nghê Tuyết cúi đầu, nhẹ nhàng hít một hơi từ áo khoác đồng phục của Tưởng Đông Hà.
Một mùi hương nhè nhẹ của nước giặt, thoang thoảng như sắp tan biến vào không khí.
Phòng không bật đèn, rèm cửa để hở một khe nhỏ giúp ánh trăng len vào chiếu lên sàn nhà. Như vừa nhận ra hành động kỳ cục của mình, Nghê Tuyết giật bắn người, thả áo ra như bị điện giật rồi nhanh chóng quăng vào máy giặt.
Ngày hôm sau Phùng Bác Thừa oanh tạc tin nhắn xin lỗi Nghê Tuyết, giải thích rằng tối qua bất ngờ bị đau bụng dữ dội nên không nhịn nổi, mà khổ nỗi đường đó lại không có nhà vệ sinh công cộng thành ra phải chạy sang phố khác tìm.
Phùng Bác Thừa mặt mày ủ rũ, khóc lóc cầu xin Nghê Tuyết tha thứ: “Ê, đời có ba cái sướng mà, thông cảm chút đi.”
Nghê Tuyết hừ lạnh: “Mày có biết lúc đó nguy cấp đến mức nào không hả? Mày mà biết thì đã chẳng chạy mất dạng rồi!”
Phùng Bác Thừa đăng nhập tài khoản game của Nghê Tuyết, nạp tiền rồi quay ngay nhân vật cậu thích trong gacha, sau đó còn mua thêm mấy bộ skin mới trong cửa hàng vừa phát hành mùa đó: “Hạ hoả, hạ hoả nào, mày xem, tao đã thực hiện lời hứa với mày rồi nè.”
“Đây là đền bù tổn thất tinh thần của tao.”
“Rồi rồi, đừng giận nữa, nha?” Phùng Bác Thừa nhẹ nhàng dỗ dành rồi hỏi: “Vậy rốt cuộc lúc đó xảy ra chuyện gì? Sau đó mày bị làm sao?”
Không hỏi thì thôi, hỏi là như chọc vào tổ ong.
Nghê Tuyết nhếch mép: “Hôn Tưởng Đông Hà.”
“Á đù má?!” Phùng Bác Thừa sợ hãi đưa tay sờ trán Nghê Tuyết, kiểm tra xem cậu có sốt không: “Tuyết à, mày bị kích động hay gì đấy?”
“Giả thôi, đùa mày đấy.” Nghê Tuyết cười lạnh, chẳng thèm nói thêm gì nữa cũng không nhắc lại chuyện đó.
“Vãi, tao đã bảo mà! Đùa kiểu gì nghe sốc tim thế.” Phùng Bác Thừa thở phào nhẹ nhõm.
Dĩ nhiên là đùa. Thật ra Tưởng Đông Hà đâu có hôn thật vào môi cậu đâu.
Chỉ có điều cảm giác nóng rực ấy dường như vẫn còn đọng lại khiến Nghê Tuyết nhớ đến mà vẫn thấy bứt rứt.
Vào ngày *****ên nhập học, lần *****ên trong đời, Nghê Tuyết đến lớp sớm nhất. Cậu lén lút đặt chiếc áo khoác đồng phục của Tưởng Đông Hà lên bàn hắn khi chưa có ai ở trong lớp.
Câu chuyện hôm đó dần trở thành một bí mật nhỏ giữa hai người, cả hai đều ngầm hiểu mà chẳng ai nhắc lại. Quan hệ giữa họ vẫn y như trước, chẳng có chút thay đổi nào, như hai người xa lạ không có liên hệ gì tới nhau.
Đó là học kỳ cuối của lớp 12, những tháng ngày căng thẳng với bài vở ôn tập. Sau đó là kỳ thi đại học rồi bố mẹ cậu gặp chuyện phải vào tù. Rồi cả hai cùng đỗ Đại học Thủ Đô, cậu thậm chí còn chuyển đến ở cùng nhà Tưởng Đông Hà.
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ về chuyện cũ, giọng trầm thấp của Tưởng Đông Hà vang lên bên tai: “Đến nhà rồi.”
Như người ta vẫn thường nói đấy, ngủ được lần một thì sẽ quen được lần hai. Dù chuyển từ xa hoa sang tằn tiện thật khó chịu, nhưng khả năng thích nghi của con người cũng thật mạnh mẽ làm sao. Mới có hai đêm thôi mà Nghê Tuyết đã bắt đầu quen với chiếc sofa chật hẹp này rồi.
Đến nửa đêm, cậu bị cơn đói cồn cào đánh thức —— sáng thì vội ra ngoài không kịp ăn sáng, buổi chiều lại chẳng ăn nổi món cơm chiên lạp xưởng, thành ra tính đi tính lại cả ngày nay Nghê Tuyết chẳng ăn gì cả.
Cậu không biết Tưởng Đông Hà đã ngủ chưa, chỉ có thể hỏi khẽ: “Tưởng Đông Hà, cậu ngủ chưa?”
Giọng Tưởng Đông Hà vang lên từ trên giường: “Giờ thì có ngủ cũng bị cậu làm tỉnh rồi.”
“Thế là chưa ngủ rồi.” Nghê Tuyết nói.
Lý luận gì vớ vẩn thế? Tưởng Đông Hà đúng là chưa ngủ thật, nhưng cũng đang gần chợp mắt rồi. Bị gọi bất thình lình thế này khiến hắn hơi bực bội muốn đấm người. Hắn xoay người, mắt vẫn nhắm: “Chuyện gì?”
“… Tôi đói quá.”
“Ráng chịu đi.”
“Đói đến đau cả dạ dày, không ngủ được,” Nghê Tuyết lí nhí: “Cậu có gì ăn không?”
“…” Tưởng Đông Hà đành phải ngồi dậy xuống giường bật đèn lên. Hắn nhớ trong tủ bếp còn mấy gói mì tôm mua từ trước, lục lọi thì đúng là còn: “Có mì tôm, cậu muốn nấu hay ngâm?”
“Tôi chưa ăn bao giờ,” Lúc này mới thấy cái sự mọt sách của Nghê Tuyết lộ ra, cậu hỏi rất nghiêm túc: “Có gì khác nhau không?”
Tưởng Đông Hà cúi xuống lấy gói mì ra, chẳng muốn giải thích dài dòng: “Hương vị không giống, ngâm thì hơi sống, nấu thì mềm hơn.”
Nghê Tuyết tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy phiền cậu nấu giúp tôi nhé.”
Tưởng Đông Hà đổ ít nước vào nồi, đặt lên bếp từ, cho mì và gói gia vị vào, còn đập thêm một quả trứng. Loại mì ăn liền này dù nấu hay ngâm thì cũng đều rất nhanh. Chẳng mấy chốc hắn đã vớt mì ra bày lên bát.
Hắn không nói gì suốt quá trình nấu động tác thành thạo nhanh chóng. Nấu xong, hắn lê dép quay về giường: “Ăn xong tự rửa bát đũa đi nhé. Biết rửa không? Lấy ít nước, bóp tí nước rửa chén rồi kỳ cọ.”
Nghê Tuyết ngồi xuống bàn, cầm đũa lên. Cậu chưa từng ăn mì gói nên chẳng biết món này phải có vị ra sao. Nhưng bát mì trước mắt thơm lừng, nước súp đậm đà sợi mì dai dai ngon miệng. Cậu ăn sạch không chừa đến cả chút cặn.
Nghê Tuyết nhìn sang giường thấy Tưởng Đông Hà đã nằm trở lại, hai tay gối sau đầu, mắt ngước nhìn lên trần nhà chẳng rõ đang nghĩ gì mà không nhắm mắt lại.
Trong lòng Nghê Tuyết bỗng trào lên một cảm giác khó tả vừa chua xót lại nghẹn ngào. Cậu không kiềm được mà gọi tên Tưởng Đông Hà.
Hắn liếc nhìn cậu: “Lại gì nữa?”
“… Cảm ơn cậu.” Nghê Tuyết nói khẽ.