Vương Ngọc Thanh vươn vai lười biếng, tiện miệng hỏi: "Tối qua ngủ ngon không? Em ngủ rất thoải mái."
Nghe câu nói vô tư của cô, cả người Kỷ Học Ninh cứng đờ.
Ngủ rất thoải mái? Còn hắn thì cả đêm không ngủ nổi!
Hắn không lên tiếng ngay, chỉ khẽ hắng giọng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Ừ... Em ngủ ngon là tốt rồi."
Còn hắn thì đến bây giờ cánh tay vẫn còn tê dại đây này...
Sáng hôm sau, khi nhớ lại chuyện tối qua—mình nằm trên giường, còn Kỷ Học Ninh lại ngủ dưới đất—Vương Ngọc Thanh bỗng thấy có chút áy náy. Cô bước tới gần hắn, quan tâm hỏi:
"Ngủ dưới đất có thoải mái không?"
Nhận ra giọng mình hơi lớn, cô vội vàng tiến lên vài bước, hạ giọng hơn:
"Tối qua ngủ dưới đất có ổn không? Có cứng lắm không?"
Kỷ Học Ninh: "..."
Hắn đột nhiên sững người, mặt lập tức đỏ bừng. Câu hỏi này… quá thẳng thắn rồi?!
Cho dù hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng hỏi như vậy cũng có phần… kỳ quặc.
Vương Ngọc Thanh nhanh chóng nhận ra cách diễn đạt của mình có chút không đúng, vội cười ngượng ngùng, chữa cháy:
"Ý em là... dưới đất có cứng không ấy?"
Kỷ Học Ninh thoáng sững sờ, lập tức hiểu ra mình lại nghĩ quá lên. Nhưng dù vậy, trong lòng hắn vẫn có chút chột dạ, ho nhẹ một tiếng rồi thấp giọng đáp:
"Vậy thì tốt! Em đi nấu cháo khoai lang cho anh nhé, coi như là phần thưởng!"
Nói xong, cô quay người bước vào bếp, nhanh nhẹn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Dù sao thì cô cũng nhớ rất rõ, dạ dày của Kỷ Học Ninh không tốt.
Còn Kỷ Học Ninh, từ lúc cô rời đi, hắn vẫn đứng đó ngẩn ngơ, làm việc cũng chẳng còn nhanh nhẹn như mọi khi. Tim hắn đập thình thịch, chỉ vì một chữ "cứng". Với hắn lúc này, ý nghĩa của từ đó đâu chỉ đơn giản là nói về mặt đất…
Ăn sáng xong, Kỷ Học Ninh không dám ngẩng đầu nhìn Vương Ngọc Thanh, chỉ cúi thấp, chăm chú húp hết bát cháo khoai lang rồi vội vàng đi làm.
Vương Ngọc Thanh cũng không có thời gian rảnh rỗi, cô dẫn theo Kỷ Mai Mai tiếp tục ra đồng mò ốc. Vì khu vực gần nhà đã bị mò sạch, hai mẹ con phải đi xa hơn một chút, sau đó mới ghé qua trường học của đội.
Trên đường, cô nhìn thấy một người đàn ông gầy gò đang giúp một ông lão khiêng một gánh nặng đầy đá, phía sau còn có một cô gái với gương mặt khó chịu đi theo.
Kỷ Mai Mai nhận ra, liền chỉ vào người đàn ông kia, vui vẻ nói:
"Mẹ, đó là thầy Dương! Con thích thầy ấy lắm, thầy còn dạy con đếm số nữa! Còn kia là bố của thầy, ông Dương."
Vương Ngọc Thanh nghe vậy, đang cân nhắc xem có nên lên tiếng chào hỏi hay không.
Lúc này, Dương Vận Quốc—ông lão gầy gò đang gánh đá—có chút ngại ngùng. Nhận ra Hà Như Hoa đang tỏ vẻ không vui, ông liền nói với con trai mình:
"Dương Huy, để bố tự gánh về đi, con đưa Như Hoa đi dạo một lát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Bố, sức khỏe bố không tốt, để con gánh về cho."
Hà Như Hoa đứng bên cạnh, nghe vậy thì trừng mắt khó chịu.
Dương Vận Quốc thở dài, cố gắng giật lại đòn gánh từ vai con trai, rồi cười xòa với cô gái bên cạnh:
"Như Hoa, bố không làm phiền hai đứa nữa. Hai đứa cứ đi dạo đi, bố về luộc trứng cho con ăn nhé!"
Hà Như Hoa bĩu môi, không thèm đáp lời, thậm chí còn chẳng buồn nhìn bố chồng tương lai.
Dương Vận Quốc cũng không để bụng, ông gắng sức khiêng gánh đá nặng nề vội vã rời đi, trên gương mặt gầy gò vẫn giữ nguyên nụ cười chân chất:
"Đi dạo nhiều một chút nhé! Bố nấu cơm xong sẽ đợi hai đứa!"
Dương Huy nhìn theo bóng lưng gầy yếu của cha mình, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót.
Hà Như Hoa thấy Dương Vận Quốc đi rồi, lập tức tỏ vẻ khó chịu, giọng đầy bực bội:
"Anh có bị làm sao không thế? Ra ngoài đi dạo với tôi mà lại cứ phải đi khiêng gánh đá? Hai đứa trẻ chúng ta đi dạo, nói chuyện với nhau, bên cạnh lại có bố anh đi theo, thế này thì còn ra thể thống gì? Anh thích làm khổ mình lắm hay sao? Cả đời cứ muốn vất vả mãi thế à?"
Cô ta càng nói càng tức, tiếp tục oán trách:
"Bố anh cũng vậy! Thấy chúng ta từ xa, sao không biết đường tránh đi? Nhất định phải chạy tới gần! Hai cha con anh đúng là ngốc nghếch như nhau, không có chút tinh mắt nào!"
Dương Huy không muốn đôi co với cô ta, chỉ im lặng bước đi nhanh hơn.
Nhưng Hà Như Hoa không chịu buông tha, vội vàng đuổi theo sau, giọng châm chọc càng lớn:
"Nếu không phải bố tôi nhất quyết ép tôi phải tốt với anh, tôi còn chẳng thèm nhìn anh đâu! Thành phần gia đình anh không tốt, cả nhà đều là hộ ủy quyền, anh có tư cách gì mà đòi xứng với tôi?"
Nói đến đây, ánh mắt cô ta sáng lên, trong đầu bỗng hiện lên một cái tên.
"Còn anh Ninh..."
Vừa nhắc đến Kỷ Học Ninh, cô ta lập tức thấy hối hận. Nếu không phải vì nhà Kỷ Học Ninh nghèo, giờ người đăng ký kết hôn với hắn đã là cô ta, chứ chẳng đến lượt Vương Ngọc Thanh!
Dương Huy biết chuyện của Vương Ngọc Thanh, cũng thấy cô và Kỷ Học Ninh rất xứng đôi. Anh càng cảm nhận được Vương Ngọc Thanh không giống những cô gái khác, trong lòng ngưỡng mộ không ít.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Anh nhíu mày, không nhịn được lên tiếng:
"Hai người họ đã đăng ký kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp. Cô không thể nói như vậy nữa."
Hà Như Hoa trợn mắt, chống nạnh:
"Tôi nói thì sao? Anh quản được chắc? Anh có tư cách gì mà quản tôi?"
Cô ta cười khẩy, giọng điệu càng ngày càng khó nghe:
"Đừng tưởng rằng bố tôi đích thân đến nhà cầu hôn, là anh đã được lên đời nhé! Đừng có mơ mộng!"
Vương Ngọc Thanh, lúc này đứng trên bờ cao gần đó, không nhịn được nữa.
Cô hừ lạnh, giọng nói cao vút vang lên giữa không trung:
"Loại thức ăn chăn nuôi nào đã nuôi lớn lớp da mặt lợn của Hà Như Hoa dày đến thế vậy?"