Ngay cả việc đi đường tắt mà có thể nói một cách đường hoàng như vậy, Từ Tâm nhất thời cũng không thể tìm ra từ nào chính xác hơn để miêu tả anh.
Chỉ là trong lòng cô cũng hiểu rõ, đây là cơ hội mà biết bao nhiêu người thèm muốn cũng không có được.
Theo lý thuyết, một hợp tác quy mô lớn như vậy còn lâu mới đến lượt cô, một sinh viên năm hai chuyên ngành thiết kế thời trang tham gia. Tuy nhiên, ngành thiết kế thời trang hiện nay ngày càng bão hòa, vốn dĩ đây là một ngành đua với thời gian, muộn một năm vào nghề cũng có thể bị tụt hậu so với xu hướng chính, từ đó bỏ lỡ nhiều kinh nghiệm và cơ hội tốt. Hàn Sóc đang dùng cách của anh để giúp cô thực sự bước vào giới này.
Trương Mông và Trần Hoa đều là những người đã trải qua những điều này. Họ tài năng xuất chúng, từ rất sớm đã giành được giải thưởng và danh tiếng từ các buổi triển lãm và dự án thương mại. Người trong giới này đều biết rằng nguồn người mẫu và studio của Hàn Sóc gần như gắn kết sâu sắc với nhau. Trương Mông và Trần Hoa tuy làm việc hậu trường, nhưng bản thân họ trong giới này đã tự mang lượng người theo dõi, mỗi khi studio đăng bài quảng cáo trên Weibo, phía sau phong cách thời trang đều có ghi tên của họ. Ở một mức độ nào đó, hình thức quảng bá này cũng mang tính định hướng nhất định, cho thấy họ ngay từ đầu đã muốn kết nối chặt chẽ các nguồn lực thời trang.
Việc này giống như điều hành một thương hiệu vô hình, bản thân Hàn Sóc và những người khác chính là sàn trưng bày tốt nhất cho thương hiệu này. Thời trang là thứ có khứu giác và không thể tồn tại độc lập chỉ với một loại hình. Tất cả các module đều liên kết với nhau ở những nơi không nhìn thấy được, tương tác lẫn nhau, điều này trên thị trường là một sự kết hợp đôi bên cùng có lợi.
Những năm gần đây, Trương Mông và Trần Hoa đã được nhiều công ty săn đón, cũng bởi vì mô hình của studio Hàn Sóc thể hiện giá trị của họ tốt hơn. Vì vậy, việc Hàn Sóc làm như vậy thực ra không chỉ vì Từ Tâm mà còn để studio có thêm một nhân tài mạnh mẽ, từ đó giúp studio phát triển nhiều khả năng hơn. Anh luôn rất rõ mình muốn có một nền tảng như thế nào, không chỉ đơn thuần là quản lý đại diện mà là một con đường lâu dài hơn.
Thời gian Hàn Sóc hoạt động trong giới này vẫn chưa thể gọi là lâu, có nhiều bậc tiền bối và công ty quản lý có kinh nghiệm lâu năm hơn anh, nhưng anh lại có mục tiêu rõ ràng hơn hầu hết mọi người và anh đã nghĩ đến mô hình “1+1” này khi đăng ký thành lập studio. Tiêu chuẩn của anh khi chọn nhà thiết kế thời trang còn cao hơn cả chọn người mẫu, anh bắt đầu tự đào tạo từ sớm, bởi vì anh hiểu rõ người mẫu là vật mang của thời trang, quần áo là kênh truyền tải, hai yếu tố này là cộng đồng lợi ích bẩm sinh. Nếu ví họ như những chiến binh thì tất cả những gì bao bọc họ chính là áo giáp, càng tốt thì càng vững chắc, giúp họ chiến thắng mọi trận chiến.
Vì vậy, không phải ai cũng có thể làm trợ lý trang phục trong studio của họ, anh phải chọn lựa kỹ càng, dùng người giỏi nhất và cũng phù hợp nhất.
“Bây giờ còn nói tôi đang lãng phí thời gian không?”
“…”
“Vậy nên hãy nghe lời tôi, làm tôi vui lòng, có phải cô coi lời tôi như gió thoảng bên tai không? Nhưng tôi nói trước, bây giờ tôi tốn nhiều tâm sức dẫn dắt cô như vậy, nếu sau này cô cứng cánh mà dám bay đến nơi khác, xem tôi có gi3t chết cô không.”
Nơi Hàn Sóc dẫn Từ Tâm đ ến là một quán bar nhẹ nhàng ở Tam Lý Truân.
Nghe nói tối nay không chỉ có họ, người phụ trách của Học viện Điện ảnh cũng đưa học trò xuất sắc của mình đến, đối phương cũng giống Hàn Sóc là sinh viên năm ba chuyên ngành người mẫu, là đối thủ cạnh tranh khá nổi tiếng trong giới.
Trong quán bar âm nhạc êm dịu, không khí không sôi động như các quán bar khác. Hàn Sóc cao lớn, chỉ cần nhìn một cái đã thấy người cần tìm ở vị trí sâu nhất bên trong, anh bước những bước dài đi tới.
Từ Tâm theo sát phía sau.
“Lão Trịnh, người mà thầy đang đợi đã đến rồi kìa.”
Người nói chuyện khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng trung bình. Thấy Hàn Sóc đi vào, anh ta nửa cười nửa không nói với người đàn ông trông khoảng năm mươi mấy tuổi bên cạnh.
Ngồi bên cạnh người đàn ông này còn có một thanh niên, từ chiều cao có thể đoán được đây chính là sinh viên ngành người mẫu mà Hàn Sóc đã nhắc đến trên đường đi, tên là Hứa Phong.
Người đàn ông khoảng năm mươi tuổi lúc này cũng đã nhìn thấy họ, vẫy tay với họ: “Đến muộn vậy, đồ quỷ nhỏ.”
“Kẹt xe.”
Hàn Sóc đến gần không chào hỏi nhiều, ngồi xuống thẳng, không còn vóc dáng cao lớn che chắn nữa, Từ Tâm đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Cô thấy Hàn Sóc không nói gì, dường như không có ý định giới thiệu cô, nhưng vẻ mặt không hoảng hốt, lịch sự chào hỏi đối phương trước: “Thầy Trịnh, chào thầy ạ.”
Người lớn tuổi này chính là Trịnh Đông Khôi, tuy ông là giảng viên của trường A, nhưng rất lạ mặt với các sinh viên ngoài lớp người mẫu. Nghe vậy, ông gật đầu đáp một tiếng rồi liếc mắt nhìn Hàn Sóc, có lẽ đang hỏi tại sao anh lại dẫn người khác đến.
“Thầy Trịnh, đây là sinh viên lớp một thiết kế thời trang năm hai của bên em, tên là Từ Tâm.”
Khi nghe đó là sinh viên lớp một thiết kế thời trang chứ không phải người nào đó linh tinh, sắc mặt của Trịnh Đông Khôi rõ ràng thư giãn hơn nhiều. Ông cười nhìn Từ Tâm, nhưng lời nói lại hướng về Hàn Sóc: “Em từ đâu dụ dỗ được một tài nữ như vậy thế?”
Sinh viên lớp một thiết kế thời trang của trường A gần như có thể được xem là top 100 sinh viên đại học chuyên ngành thiết kế thời trang trong nước tốt nhất cùng lứa tuổi.
“Cô ấy hiện đang làm việc trong studio của em, em dẫn cô ấy đến mở mang kiến thức, có Trương Mông và Trần Hoa ở đó khiến cô ấy trông như một cô gái quê ấy thầy ạ.”
“Tên nhóc thối, sao lại nói chuyện kiểu đó?” Thấy Từ Tâm ngồi xuống với vẻ mặt đã quen, Trịnh Đông Khôi quở trách Hàn Sóc một câu, nhưng dù sao anh cũng là học trò mà ông đánh giá cao nhất nên giọng điệu tuy nghiêm khắc nhưng không thực sự dữ dằn, đặc biệt là sau khi nghe hai cái tên Trương Mông và Trần Hoa, nét mặt ông càng mang theo nụ cười: “Hai đứa chúng nó vẫn đang lang thang với em à.”
“Vẫn còn đó ạ.”
Thầy trò họ cứ nói qua nói lại, gần như bỏ rơi hai người của Học viện Điện ảnh bên cạnh. Khi Trịnh Đông Khôi nhận ra mình lại bị thằng nhóc thối này dẫn dắt liền liếc mắt cảnh cáo anh, sau đó quay sang nói với người bên cạnh: “Xin lỗi nhé thầy Trần, cái thằng nhóc trường chúng tôi này chẳng có quy củ gì cả.”
“Không sao.” Người đàn ông được gọi là thầy Trần cũng lịch sự cười, còn Hứa Phong bên cạnh, khi Từ Tâm nhìn qua, cô phát hiện anh ta đang đánh giá mình.
“Thầy Trịnh dạy nghiêm khắc nên ra học trò giỏi, danh tiếng của Hàn Sóc trong giới cũng là vang dội, chỉ riêng những công ty muốn ký hợp đồng với cậu ấy mà tôi biết không dưới mười công ty.”
Hàn Sóc không nói gì, Trịnh Đông Khôi thì cười vẫy tay, với vẻ “tôi cũng chẳng biết làm gì với thằng nhóc này”: “Nó chỉ kiêu ngạo thôi! Bản thân chẳng có tài cán gì mà cứ coi thường người này người kia! Còn tự mở studio nữa chứ, dựa vào cái nhan sắc mà leo lên đầu người khác.”
Những lời này nghe có vẻ chê bai nhưng thực ra là khen ngợi, niềm tự hào dành cho Hàn Sóc hiện rõ trong ánh mắt và nét mày của ông.
Hàn Sóc khẽ nhếch môi, Từ Tâm ngồi gần anh, thoáng thấy cảnh này qua khóe mắt, trong lòng hừ một tiếng.
Vì mọi người đã đến đủ nên cả bàn bắt đầu thảo luận chuyện chính. Hàn Sóc và Hứa Phong với tư cách là trụ cột ngành thiết kế thời trang của hai trường, việc có tên họ trong danh sách trình diễn lần này là điều chắc chắn, nhưng ai cũng biết chỉ xuất hiện thôi là không đủ, vị trí mở màn và áp chót chắc chắn phải sắp xếp cẩn thận, còn những vị trí khác phải đợi danh sách cuối cùng của trường trước khi sắp xếp vào giữa.
Trịnh Đông Khôi đương nhiên cho rằng với điều kiện và trình độ chuyên môn của Hàn Sóc, vị trí áp chót quan trọng nhất chắc chắn phải là của anh, nhưng trên danh nghĩa vẫn không thể quá công khai thiên vị bên mình, nên ông nghĩ đến việc thảo luận với người phụ trách đối phương, vị trí mở màn thực ra cũng rất quan trọng, nhưng liệu đối phương có thỏa mãn với điều đó hay không thì phải xem tối nay có thể thỏa thuận được không.
Nhưng nhìn thái độ không kiêu không nịnh của đối phương, cả ba người của trường A đều hiểu, đối phương chắc chắn đến để tranh giành vị trí áp chót. Nếu không giành được vị trí áp chót, để đổi lại thì hai vị trí quan trọng là mở màn và giữa chương trình đều phải giành được.
Nhưng đúng lúc này, Hàn Sóc vốn nổi tiếng khéo ăn khéo nói lại không nói một lời, với vẻ mặt như sẵn sàng nghe theo sự sắp xếp. Hứa Phong cũng chẳng nói gì, hai chàng trai chân dài dựa lưng vào ghế sofa, một trái một phải, đối xứng như một bức tranh, trong khi hai người ở giữa trò chuyện với nhau đầy vẻ ngấm ngầm.
Nói chuyện một lúc cả hai bên đều không nhượng bộ, thầy Trần khô miệng nên cúi đầu uống một ngụm đồ uống, sau đó liếc mắt nhìn Hàn Sóc đối diện – người không cử động cũng chẳng nói lời nào, trong lòng không nhịn được mà âm thầm so sánh anh với Hứa Phong.
Lúc này, Hàn Sóc cuối cùng cũng lên tiếng: “Lão Trịnh, em thấy chuyện này không cần tranh cãi nữa, lúc tổng duyệt chúng ta đi một lượt, thử qua một chút không phải sẽ thấy rõ hay sao.”
Trịnh Đông Khôi nghe vậy bèn liếc nhìn Hàn Sóc.
Hàn Sóc nghịch bật lửa trong tay, cười không mấy để tâm.
Hàn Sóc nói vậy, thầy Trần ngược lại có phần do dự.
Thầy Trần nhìn Hứa Phong, người đang nheo mắt nhìn Hàn Sóc, cũng không lên tiếng.
Trịnh Đông Khôi cười khẽ: “Thằng nhóc này… nhưng ý kiến này cũng không tệ, thầy Trần, thanh niên tinh lực tràn đầy, hay là…”
Thầy Trần thấy Trịnh Đông Khôi đồng ý đề nghị này nhanh chóng như vậy nên lập tức suy nghĩ, thầy vội ngắt lời Trịnh Đông Khôi: “Nhưng đợi đến lúc tổng duyệt mới quyết định có phải hơi gấp gáp không? Thực ra… Hứa Phong của chúng tôi ở trường thường là người đi đầu, tôi thấy chúng ta không cần tranh cãi điểm này nữa, mở màn và áp chót không phải đều như nhau sao? Thầy nghĩ vậy đúng không?”
Thầy Trần đột ngột chuyển hướng câu chuyện, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Thực sự là bị ép không còn cách nào khác, người sáng suốt ở đây đều có thể thấy, mặc dù Hàn Sóc và Hứa Phong có vóc dáng gần giống nhau, nhưng xét về ngoại hình và khí chất, rõ ràng Hàn Sóc vẫn trội hơn Hứa Phong một bậc. Nếu đến lúc tổng duyệt mà bị Hàn Sóc vượt mặt trước nhiều người như vậy, phía trường học sẽ càng khó giải thích. Thầy Trần cân nhắc trong lòng, cho rằng thực sự không đáng để mạo hiểm.
Ban đầu định tranh giành vị trí áp chót, dù đã biết trước về khí chất thì không bằng đối phương, nhưng không ngờ Hàn Sóc không cho chút mặt mũi nào, không cho họ một chút cơ hội nào.
Trong lòng thầy Trần tức không thể tả.
Như hiểu được suy nghĩ của thầy Trần, Hứa Phong ngồi im lặng cả buổi tối bên cạnh cũng từ tốn lên tiếng: “Em cũng thấy sắp xếp như vậy không tệ, em đã xem buổi trình diễn của Hàn Sóc, để cậu ấy ở cuối chắc chắn sẽ rất vượt trội.”
Lời này vừa thể hiện sự khiêm tốn vừa khiến người nghe vui lòng, Trịnh Đông Khôi hài lòng gật đầu.